Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 33: Sách khai tâm cấp tốc




Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi.

Hoắc Cải nhanh tay đem ống thuốc nhét lại vào khe giường, sau đó đem đai lưng miễn cưỡng quấn lên cổ tay, sau đó kêu to: “Cứu mạng…”

Một tiếng kêu này đúng là nội hàm phong phú, kết hợp giữa các loại tâm tình may mắn, khuất nhục, xấu hổ giận dữ, thống khổ…, quả là bi thảm đến cực điểm. Hoắc Cải có thể COS cô em chịu nhục cũng không hề đơn giản, tiếng này kêu lên chân thực vô cùng.

Người có vóc dáng cao phản ứng nhanh chóng, xoay người vỗ tung cửa ra, đèn trên bàn bừng sáng, tình cảnh trên giường rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.

Vạn Thử Ly thấy Vạn lão gia cùng Vạn Tư Tề trong phòng, sợ đến run rẩy, vội vàng từ trên người Hoắc Cải bò xuống.

Nhưng mà chưa đợi hắn đứng xuống bên giường, Vạn lão gia đã quát lớn một tiếng “Súc sinh!” rồi xông tới, ngũ chỉ sơn mang theo khí thế lôi đình nặng nề đánh qua.

Vạn Thử Ly bị đánh đến mức lăn tròn trên đất, Vạn lão gia lại một cước đạp lên, thân thể Vạn Thử Ly lập tức cuộn tròn như con tôm, rên rỉ không ngừng.

Vạn lão gia dù sao cũng vẫn rất cưng chiều yêu thương đứa con nối dõi này, thấy Vạn Thử Ly đau thành như vậy, cũng không đánh nữa, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, giận đến không nói nên lời.

Hoắc Cải vẫn là dáng vẻ đứa con bị ngược đãi, cắn cắn môi, run run thân thể, nhưng ánh mắt luôn tập trung nhìn Vạn Thử Ly. Thoạt nhìn như đang chìm đắm trong sự kinh hãi, không thể kềm chế được, trên thực tế, thằng nhóc này đang đau khổ nhịn cười.

Hoắc Cải hài lòng tới mức hận không thể ôm Vạn lão gia nhảy nhảy, hưng phấn thế đương nhiên không chỉ vì Vạn Thử Ly bị cha hắn đánh đòn, mà phần nhiều là do y cảm nhận được, có dòng nước ấm chảy qua tim, chút căm hận cuối cùng của trớ chú đối với Vạn Thử Ly rốt cuộc đã tiêu tán.

Vạn Nhận Luân tuy nói là hận Vạn Thử Ly, kỳ thực hận nhất chính là sự bất công của Vạn lão gia. Trong nguyên văn lúc Vạn lão gia bắt gặp hai thằng con lăn giường, bị mắng là súc sinh, bị đấm bị đá, đều là Vạn Nhận Luân. Lần này, tất cả đều thuộc về Vạn Thử Ly. Vạn Nhận Luân cho dù là chính bản thân hắn ở đây hẳn cũng đã xả hận rồi, huống chi tiến hành nhiệm vụ giám sát chỉ là một tiểu cúc hoa.

Hoắc Cải quay đầu, nhìn cúc hoa màu máu trên ngực mình đã tiêu tán mất một tầng cánh, mừng tới mức đem môi cắn chặt, nếu như nhịn không được cười ra tiếng, vậy là thành vui quá hóa buồn rồi.

Trớ chú chết tiệt này cuối cùng cũng hóa giải được một tầng, nói cách khác, cách mục tiêu xuyên trở về gần hơn một chút. Hoắc Cải trong lòng khoan khoái, rốt cuộc không cần phải giao lưu với tên lưu manh Vạn Thử Ly này nữa, giờ có bị đuổi ra khỏi nhà cũng không quan trọng, đây không giữ gia tự có chỗ giữ gia, chẳng qua là có chút phiền toái mà thôi.

“Cha, cha, là tiện nhân kia câu dẫn con, cha…” Vạn Thử Ly vừa thở được bình thường liền ôm chân Vạn lão gia khóc lóc ồn ào.

Vạn lão gia nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cải ở trên giường. Hoắc Cải căng thẳng ngừng hô hấp, đai lưng trên tay chẳng qua là làm màu thôi, căn bản không chịu được nhìn kỹ như thế, e rằng giây tiếp theo, bị gia bạo sẽ biến từ Vạn Thử Ly thành mình rồi.

“Y câu dẫn ngươi? Lẽ y tự trói tay mình, y tự xé quần áo ra?!” Vạn Tư Tề đột nhiên tiến qua đây, chắn trước mắt Vạn lão gia.

Hoắc Cải thấy khuôn mặt Vạn Tư Tề vẫn lạnh như cũ, tim đập như trống, Vạn Tư Tề này rốt cuộc ở bên nào?

Vạn Tư Tề vươn tay, kéo lấy đai lưng trên cổ tay Hoắc Cải, sau đó lôi lôi kéo kéo, đúng là cái bộ dạng vất vả tháo thắt lưng.

“Buộc đúng là chặt.” Vạn Tư Tề nói xong liền lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra, làm bộ cắt một cái, tiếp đó gỡ đai lưng xuống.

Hoắc Cải nhìn bộ dạng y như thật của Vạn Tư Tề, câm lặng. Băng sơn đúng là hạnh phúc, diễn trò thì chỉ cần trước sau như một mặt lạnh tanh miệng đọc lời kịch tay làm động tác là được, chẳng ai cảm thấy bất thường cả.

Vạn Tư Tề nắm cổ tay Hoắc Cải bị trói đến phát đỏ, đưa tới trước mặt Vạn Thử Ly. Vạn Thử Ly chột dạ tránh đi, Vạn lão gia phẫn nộ quở trách một tiếng “cái thứ vô dụng.” sau đó là bộ dạng hận sắt không thành thép mà trừng chết Vạn Thử Ly.

Hoắc Cải thấy Vạn lão gia không định diễn tiếp vai võ phụ nữa, lòng cũng biết người này trước giờ thiên vị không biên giới, mình nếu đã nhờ phúc Vạn Tư Tề, không lo bị đuổi thì cách gì cũng phải ném thêm tảng đá nữa, đem tên hỗn đản Vạn Thử Ly này triệt để đập chết, nếu không, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ đặc sắc không gì sánh được.

Vì thế Hoắc Cải kéo chăn lên, che cúc hoa chú ấn trên ngực lại, tiếp đó nức nở, thâm tình gọi một tiếng: “Cha ~ “

Vạn lão gia lạnh lùng quét mắt nhìn bộ dạng thống khổ của Hoắc Cải, lạnh giọng phun ra một câu: “Mất thể diện!”

Vạn Tư Tề lại cúi người, kéo chăn lên. Lúc đắp tới ngang ngực, tay Vạn Tư Tề dừng lại một chút, khẽ thở dài một tiếng, sau đó che thân thể bán lõa của Hoắc Cải lại. Sau đó đem tay Hoắc Cải nhét vào chăn, nắm cổ tay khẽ xoa huyết tụ.

Hoắc Cải cảm thấy buồn cười, người này tuyệt đối có thiên phú đoạt giải Oscar, xem ánh mắt buồn bã kia, xem động tác tỉ mỉ kia, đâu còn nửa vết tích của kẻ lúc trước đem mình làm mồi nữa. Người không biết, còn tưởng người này yêu thương ấu đệ biết bao ấy chứ?

Vạn lão gia một lúc lâu không mở miệng, chỉ đứng đó thở dốc.

Hoắc Cải sao có thể cam tâm để cơ hội đánh chết Vạn Thử Ly cứ thế tuột mất được, vội vàng mở miệng nói: “Cha… Chuyện này tuy là lỗi của nhị ca, nhưng con nghe nha hoàn của con nói, nhị ca mới gặp phải tai bay vạ gió, nhất thời thiếu suy nghĩ cũng dễ hiểu, cha đừng tức giận hại thân.

Hơn nữa, nhị ca là anh ruột của con, ca ấy có thế nào cũng không tới mức bội nghịch luân thường như thế, có khi chỉ là dọa dọa con không chừng. Trước ca ấy còn lấy sách của con, đe dọa con nếu đêm nay không tới phòng nhị ca, sẽ đem sách đốt hết toàn bộ. Cha cũng biết đó, nhị ca đã giỡn là không biết chừng mực. Cũng tại con, thấy trời tối rồi nên không đi, chắc hẳn là bị con chọc giân rồi, mới không biết chừng mực như thế.”

Hoắc Cải vốn nghĩ, mình nhân lửa lớn thêm dầu, Vạn lão gia kiểu gì cũng đánh Vạn Thử Ly thêm mấy cái mới phải. Ai ngờ Vạn lão gia liền mượn luôn cái thang mình cho, dìu Vạn Thử Ly xuống núi: “Cho dù là huynh đệ, đùa giỡn cũng đâu thể không có chừng mực như ngươi, còn không nhanh lăn qua xin lỗi đệ đệ ngươi đi!”

Vạn Thử Ly nhăn nhó đứng lên. “Tam đệ, ca ca nhất thời vui quá trớn, ngươi đừng để ý.”

Hoắc Cải thấy đáy mắt Vạn Thử Ly tràn đầy hung dữ, nhếch khóe môi lên: “Cha đã không ngại, đệ để ý làm gì. Nhị ca sớm đem sách trả lại là được, đệ đệ còn muốn đi thi kiếm cái công danh.”

Vạn Thử Ly gật đầu: “Đương nhiên.” Đúng như Hoắc Cải mong muốn mà trực tiếp thừa nhận chuyện mình lấy sách bức người.

Hoắc Cải thấy Vạn lão gia thờ ơ, âm thầm bĩu môi, Vạn Nhận Luân này có khi là do vợ của Vạn lão gia ngoại tình sinh ra cũng nên, xem đãi ngộ khác biệt này đi, một hài tử tấn tới lại không sánh được một tên quần áo lụa là nghịch bội luân thường. Coi như là trước ta có thiết lập phụ tử tình thâm thì mức độ này cũng là quá lắm rồi nha!

Theo tình cảnh này, đường mình đi ngày sau phân nửa không dễ dàng rồi, đắc tội Vạn Thử Ly, Vạn lão gia lại thiên vị tới mức đó. Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thời đại này, làm chồn cũng là một nghề cần có kỹ thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.