Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 32: Đại lang thông tỏ




Hoắc Cải vừa nghĩ tới chuyện mình lần này bị hai huynh đệ kia ăn mất, bi thương liền trào dâng từ đáy lòng. Nhưng mà có một điểm rất thần kỳ, tuy Vạn Tư Tề đem Hoắc Cải ôm rất chặt, nhưng vẫn giữ im lặng. Hình như không muốn để cho Vạn Thử Ly biết được sự có mặt của hắn.

Vì thế Hoắc Cải kìm lòng không được lại bắt đầu YY: Vạn Tư Tề này liệu có phải là sau khi trói mình lại rồi, tiện thể cũng đè Vạn Thử Ly ăn luôn, chơi song phi. Tuy nói Vạn Thử Ly là tên lưu manh, nhưng có gen của Vạn gia, nên tốt xấu gì cũng là tên lưu manh bên ngoài kim ngọc bên trong thối nát, trước lạ sau quen, Vạn Thử Ly làm thụ là vẫn có thể đảm nhiệm được.

Ừm, một ngựa hai yên so với song long nhập động tốt hơn nhiều!

Giữa lúc Hoắc Cải đang YY một cách hừng hực khí thế, Vạn Thử Ly đuổi theo không bỏ cũng đã từng bước từng bước một mò tới bên cái giường tối om như mực. Hắn cười ~ dâm vươn cái móng heo ra…

“Chát.”

Tay Vạn Thử Ly bị đánh bay.

Không ngờ tiểu bạch thỏ cũng dám nhe răng, Vạn Thử Ly lập tức phẫn nộ, âm lượng đề cao mà rít gào: “Ngươi cư nhiên dám động thủ với ta!”

Mà Hoắc Cải lúc này rất muốn cos Đậu Nga, chuyện vừa rồi mình muốn làm cũng là hữu tâm vô lực, hoàn toàn là tên khốn Vạn Tư Tề kia nắm tay mình làm mà.

Vạn Thử Ly cảm thấy bị mạo phạm nghiêm trọng liền không nói hai lời, trực tiếp nhào qua, kết quả chính là, hắn bay tới thế nào thì bay về thế đó. Không thể không nói, cước này của Vạn Tư Tề đúng là rất có lực.

Không chờ Hoắc Cải thầm hô một tiếng hảo, Vạn Tư Tề đã xoay người, đem Hoắc Cải ném vào giường, sau đó soạt một cái, xốc màn che ở đầu giường lên, như mị ảnh chạy ra ngoài.

Hoắc Cải lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngồi dậy, tính bỏ trốn mất dạng. Tiếc là đã muộn, Vạn Thử Ly từ dưới đất bò dậy, nổi điên gào lên một tiếng, nhào tới lần nữa. Vì vậy thằng nhóc Hoắc Cải đáng thương này, sau năm giây được tận hưởng tự do, lại bị đè thêm lần nữa.

“Lá gan không nhỏ ha…” Vạn Thử Ly phun ra không phải là CO2, mà là hỏa dược.

Hoắc Cải không chỉ nghe được tiếng nghiến răng bên tai mà còn nghe được tiếng đóng cửa sổ rất nhỏ. Giờ phút này, Hoắc Cải mới coi như hiểu được dụng tâm hiểm ác của Vạn Tư Tề —— đem mình làm mồi, kích Vạn Thử Ly tức giận, để lực chú ý tập trung hết bên này, hắn vừa khéo nhanh nhẹn rời trận, một chút mùi tanh cũng không dính.

Hoắc Cải hận đến nghiến răng, Vạn Tư Tề ngươi cái tên mặt đơ máu lạnh, tuy nói trong nguyên tác ngươi chỉ đảm nhiệm hành vi hằng ngày của người qua đường A, không quan tâm không nhúng tay vào, đảm nhiệm một cái background hình người. Nhưng ngươi có cần trung thành với nguyên vai tới mức đó không hả hỗn đản!

Thân là nhược thụ, còn mang theo cái tên cực phẩm Vạn Nhận Luân, Hoắc Cải trên con đường đấu vật đã định trước là không có tiền đồ, huống chi thứ y phải đối mặt chính là BOSS đã cuồng bạo. Vì thế, sau khi mềm nhũn đẩy một chưởng duỗi một cước xong, y đã bị Vạn Thử Ly triệt để đè cứng, còn bị hắn dùng đai lưng trói hai tay lại, cột lên trụ giường nữa.

“Ngươi cái đồ đê tiện!” Một cái tát của Vạn Thử Ly xông lên bắt chuyện với Hoắc Cải. “Mới nãy ngươi đánh ta bao nhiêu cái, đêm nay ta làm ngươi bấy nhiêu lần, xem ngươi còn dám to gan như thế nữa không?!”

Hoắc Cải tránh rất nhanh, mặt cũng không đến mức đau lắm, chỉ là lửa giận xẹt xẹt xẹt bốc lên.

Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng bị khuất nhục tới mức này, cho dù là Vạn quản lý cái tên cặn bã đó, lúc quá đáng nhất, cũng chỉ ném văn kiện vào người y mà thôi, khuôn mặt thì chưa bao giờ dám bắt chuyện. Không nghĩ tới, hôm nay lại bị tên ngu xuẩn này khai huân rồi.

(Khai huân: Khai bao)

Hoắc Cải nhắm mắt lại, thân thể vì cưỡng chế lửa giận mà run rẩy, y biết rõ, thân thể nhỏ bé mười ba mười bốn tuổi của Vạn Nhận Luân làm cách gì cũng không đánh lại Vạn Thử Ly, mà càng phản kháng, tên quỷ súc này sẽ càng ra tay ngoan độc hơn, tình huống càng thêm bị động, phải chờ, chờ thời cơ một kích tức trúng, lật lại ván cờ toàn diện.

Vạn Thử Ly thấy người này tự nhiên ngoan rồi, cũng không kỳ quái. Vạn Nhận Luân trước giờ đều là một kẻ nhát gan, bức đến đường cùng có thể cắn hai cái, nhưng rốt cuộc cũng không có can đảm. Cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân, lửa giận của Vạn Thử Ly không khỏi lắng xuống, mà dục hỏa thì lại càng mạnh lên.

“Roẹt…” Y phục của Hoắc Cải bị thô bạo xé mở, lộ ra thân thể nhỏ yếu mịn màng.

Hoắc Cải chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, sau đó một cái tay bắt đầu sờ soạng. Hoắc Cải mặc niệm “Đây là nữ nhân đây là nữ nhân…” để khắc chế dục vọng muốn đem kẻ trên người một cước đạp xuống giường.

“Thân thể này của ngươi, sờ còn sướng hơn đám nữ nhân ở kỹ viện…” Vạn Thử Ly vừa sờ soạng, vừa đùa cợt không ngừng, ngón tay dời xuống, đã thấy tay hắn đặt lên đai quần rồi.

“Đừng, đừng có sờ… đừng có sờ ngực ta…” Hoắc Cải xoay người, vừa tránh vừa cắn răng nói.

Giọng nói non nớt của Hoắc Cải vang lên, Vạn Thử Ly cười tà một tiếng, cái tay đã ở phía dưới lại dời lên lại, ở hai điểm kia vừa nắn vừa nhéo, buộc Hoắc Cải phải phát ra những tiếng rên rỉ không dứt, tưởng tượng đến biểu cảm của người dưới thân, trong lòng Vạn Thử Ly vui vẻ không gì sánh được, nhưng nếu trong phòng có thêm chút ánh trăng, Vạn Thử Ly đã có thể nhìn rõ trên mặt kẻ đang không ngừng thở gấp nụ cười lạnh đầy khinh bỉ.

Trong lòng Hoắc Cải đương nhiên rất rõ, cái gọi là quỷ súc công không phải là sinh vật thuộc hệ biệt nữu bất luận là việc gì cũng thích làm ngược ý người ta sao, cho dù không nhúc nhích được, bản cha kế cũng có cách dùng miệng điều khiển ngươi!

Hoắc Cải cố ý gia tăng tiếng thở, vặn vẹo không ngừng, dụ cho Vạn Thử Ly vốn thuộc tính quỷ súc công đã bạo phát toàn diện tập trung chú ý đến phần bên trên, không ngừng đùa giỡn. Tay môi đồng thời ra trận.

Mà thân thể Hoắc Cải ở trong các đợt giãy giụa, nhích tới đầu giường, tay cũng vì thế mà có chút không gian để hoạt động. Ngón tay sờ vào trong khe giường, mò lấy một thứ lạnh lẽo, một tấm sắt hình tròn viền mép sắc bén.

Nhắc đến việc này, vì sao đầu giường Hoắc Cải lại “vừa vặn” có một tấm sắt như thế chứ? Lý do cũng không dài.

Làm một tiểu nhược thụ đang đấu tranh trong thế giới quỷ súc công, cúc hoa hấp dẫn như phúc lợi của nông nhân Quảng Châu vậy, cực kỳ không được bảo đảm. Mà Hoắc Cải để bảo đảm thuần khiết của cúc hoa nhà mình, không thể không thêm chút sắp xếp.

Trong đó, tám mươi phần trăm cúc hoa là ở trên giường đụng trúng dưa chuột, cho nên, giường trở thành yếu địa chiến lược. Mà trong đó, tám mươi phần trăm quỷ súc công đều dựa vào chiêu cột tay đầu giường để chế ngự tiểu thụ, cho nên, khe giường gần mép giường liền trở thành kho dự trữ vũ khí.

Đừng coi thường cái khe này nhỏ, ở đây có miếng sắt để cắt dây, que sắt để mở khóa, hộp quẹt để mồi lửa, ống thuốc phấn để bỏ thuốc không thiếu thứ gì.

Hoắc Cải thân là cha kế giàu tư liệu, ba cái trò công thụ này, y chưa viết qua cũng đã nghĩ qua, chưa nghĩ qua cũng từng xem qua, còn là bản 2D bản 3D cùng ra trận, quả là trong vạn bụi hoa quá điểm hồng lạc mãn tâm.

Dù cho tiểu công có trăm ngàn thủ đoạn, ngụy nhược thụ này cũng không xi nhê, né nuột như bôi dầu. Trừ phi tiểu công không đi con đường bình thường, có điều công ở thế giới này đã bị cha kế hất cho đẫm cẩu huyết rồi, loại khả năng này thực sự là cực kỳ nhỏ bé.

(Cẩu huyết: Sáo mòn, không đổi mới)

May cho Vạn Thử Ly là hắn không hạ thủ với Hoắc Cải ở nhà mình, nếu không cái trụ giường đã bị Hoắc Cải động tay động chân trong chớp mắt có thể bị y dễ dàng dỡ xuống, sau đó thì một đòn gõ nát hạ bộ rồi.

Hai ngón tay Hoắc Cải kẹp tấm sắt, cọ lên đai lưng đang trói lấy tay mình, đếm ngược từ mười, đai lưng trên tay rất phối hợp mà đứt ra. Trong mắt Hoắc Cải hiện lên hàn quang, hai tay đã được tự do sờ đến ống phun mê dược nhỏ ở trên đầu giường.

Tiểu Ly Ly, ngươi nói xem ngươi là muốn đánh với ta, bị ta đánh, hay là để cho ta đánh đây?

Nhưng đúng lúc này, lại nghe cửa “Rầm” một tiếng, một chút tia sáng từ đại môn chiếu thẳng vào, đem tình cảnh trên giường soi đến mơ hồ. Hoắc Cải quay đầu, chỉ thấy hai thân ảnh một cao một thấp không rõ ràng, hình như là Vạn lão gia cùng với Vạn Tư Tề.

‘Ta @#$%&…’

Hoắc Cải muốn khóc, muốn ôm cột gào khóc, ngươi con mẹ nó sớm không tới muộn không tới, nhằm trúng lúc gia cắt dây xong, chuẩn bị phản kích rồi mới tới. Giờ không có gì buộc, hai người đều là thân tự do, cảnh tượng này coi là cưỡng X hay là hòa X hả?

Lẽ nào tình tiết trong nguyên tác Vạn Nhận Luân bị Vạn lão gia đuổi ra khỏi nhà chuyển chỗ tới đây để trình diễn trước?

Xuất sư chưa nên nghiệp đã chết, trường sử anh hùng lệ đẫm vai hu hu hu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.