Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 163: Phiên ngoại ba




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Trong một sơn mạch ở Chân Tiên Giới.

Chỗ sơn mạch này, toàn thân núi đá có màu vàng kim óng ánh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống toả ra từng trận hồng quang màu vàng chói mắt, xinh đẹp dị thường.

Trên không sơn mạch màu vàng, một đạo cầu vồng màu trắng bay nhanh về phía trước, tốc độ nhanh kinh người, hơn xa độn quang của tu sĩ Thái Ất bình thường.

Bên trong cầu vồng là một đầu cự thú màu trắng dài vài chục trượng, toàn thân phảng phất như bạch ngọc điêu khắc thành, không có một tia tạp chất.

Trên đỉnh đầu nó hiện ra từng đường vân màu bạc, mơ hồ hình thành một đồ án chữ "Vương".

Trên lưng Cự thú có một thiếu nữ áo vàng đang ngồi, thoạt nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi, thân hình duyên dáng yêu kiều, tóc vàng áo choàng, mắt hạnh mi cong, dung mạo cực đẹp, chẳng qua thần sắc băng lãnh hầu như có thể đóng băng vạn vật.

Trong ngực thiếu nữ đẹp đến nao lòng rõ ràng đang ôm một cây liêm đao màu vàng to lớn cao cỡ một người.

Trên liêm đao hiện ra vô số đường vân màu vàng giống như con giun, không ngừng chớp động, đồng thời tản mát ra khí tức vô cùng ác liệt, tựa hồ bất kỳ vật gì cũng không thể nào ngăn cản được chuôi liêm đao màu vàng này.

Chuôi liêm đao toả ra sát khí hung lệ vô cùng bị thiếu nữ áo vàng ôm vào trong ngực, nhưng không có cảm giác không hợp chút nào, ngược lại có loại cảnh tượng như hổ thêm cánh.

Một người một thú này, chính là Kim Đồng và Tỳ Hưu đã tách ra với Hàn Lập trước kia.

Kim Đồng cùng Tỳ Hưu tản mát ra khí tức mạnh hơn không ít so với lúc ly khai Hàn Lập năm đó, Kim Đồng đã đạt đến Thái Ất cảnh trung kỳ, Tỳ Hưu thình lình cũng đã đạt đến Thái Ất cảnh.

Bất quá giờ phút này, thần sắc hai người đều ngưng trọng, nhất là Tỳ Hưu, trong hai tròng mắt rõ ràng hiện ra vẻ sợ hãi, ra sức phi độn về phía trước.

Mà mấy chục vạn dặm sau lưng hai người, một mảnh hồng vân cuồn cuộn che khuất bầu trời đang lao về phía trước vùn vụt nhanh như điện chớp.

Hồng vân biến ảo cuồn cuộn, vô số hư ảnh binh mã ở trong đó như ẩn như hiện, làm cho người ta có loại cảm giác thiên quân vạn mã kéo đến.

Ở chỗ sâu trong hồng vân lơ lửng một thạch đài màu đỏ lớn vô cùng, phía trên khắc lên vô số Linh văn hỏa diễm, một đại hán trung niên thân phủ áo bào đỏ đang ngồi xếp bằng ở trên đó.

Thân hình người này cao lớn, đầu đội kim quan, trên áo bào đỏ khắc một Ngũ Trảo Kim Long, thoạt nhìn rất giống Hoàng Đế ở thế tục, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho người ta có loại cảm giác như gã nắm quyền hành trong tay.

Mặt mũi đại hán áo đỏ tràn đầy vẻ giận dữ, một đôi mắt hổ nhìn thẳng về phía trước.

Bỗng nhiên, gã vung mạnh tay lên.

Bên ngoài thạch đài màu đỏ hiện ra một tầng

hào quang màu đỏ, vô số phù văn từ đó tuôn ra mãnh liệt, hồng vân tuôn ra phụ cận cuồn cuộn như sóng dữ, độn tốc lập tức đề cao gần nửa, khoảng cách với Tỳ Hưu phía trước nhanh chóng gần hơn, rất nhanh rút ngắn đến hơn mười vạn dặm.

"Nhanh lên!"

Kim Đồng thấy cảnh này, hai hàng lông mày như loan nguyệt nhíu lại một cái, liêm đao màu vàng trong tay hung hăng đánh lên người Tỳ Hưu, phát ra một tiếng nổ mạnh của kim loại giao kích.

Tỳ Hưu kêu đau một tiếng, trên người lập tức sáng ngời bạch quang, "Phốc phốc" hai tiếng nhẹ vang lên, hai bên thân thể Tỳ Hưu hiện ra đôi cánh to lớn màu trắng, trên hai cánh hiện ra vô số Linh văn.

Hai cánh màu trắng vỗ mạnh, từng đạo khí lưu màu trắng hiển hiện ra, vờn quanh người Tỳ Hưu.

Tốc độ của Tỳ Hưu cũng nhanh hơn không ít, nhưng so với hồng vân phía sau vẫn chậm hơn nhiều.

Khoảng cách song phương tiếp tục kéo gần lại, trong nháy mắt chỉ còn có năm sáu vạn dặm.

Bên trong hồng vân, trong mắt đại hán áo bào đỏ loé lên hung quang, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, sau đó một tay bỗng nhiên lăng không điểm một cái lên cao.

Một màn làm cho người ta sợ hãi xuất hiện!

Nguyên bản mặt trời cực nóng treo trên bầu trời đột nhiên sáng lên mãnh liệt, lập tức điên cuồng tăng lên mấy chục lần, biến thành một vòng mặt trời to mấy ngàn trượng.

Nhiệt độ hư không phụ cận đột nhiên tăng lên, rung động "Xùy xùy", tựa hồ hư không cũng muốn hòa tan, sơn mạch trong vòng vạn dặm phía dưới "Ầm" một tiếng, rừng cây trong đó lập tức bốc cháy toàn bộ, núi đá màu vàng cũng chậm rãi hòa tan ra.

"Tiểu Bạch!"

Đồng tử Kim Đồng co rụt lại, hét lớn một tiếng.

Tỳ Hưu hiển nhiên minh bạch ý tứ của Kim Đồng, chữ Vương màu bạc trên trán nó đột nhiên tỏa sáng hào quang, đồng thời miệng lớn dính máu mở ra khẽ hấp mãnh liệt.

Chỉ thấy trong miệng nó tán phát ra từng trận tia sáng gai bạc trắng, hư không ngàn dặm phía trước ầm vang một tiếng, sau đó bắt đầu vặn vẹo sụp đổ mãnh liệt, thoáng cái chui vào trong miệng Tỳ Hưu.

Dưới bụng Tỳ Hưu thình lình biến lớn nhanh chóng, phảng phất như mang thai mười tháng.

Hư không phía trước sụp đổ, lập tức làm hư không phía xa hơn rung chuyển kịch liệt, một vòng xoáy to lớn màu đen hiển hiện ra.

Một cỗ thôn phệ chi lực to lớn từ đó hiện ra, thân thể Tỳ Hưu "Vèo" một tiếng hóa thành một đạo huyễn ảnh màu trắng bay về phía trước, tốc độ đột nhiên tăng gấp hơn mười lần, mắt thấy sẽ bay ra khỏi phạm vi bao phủ của mặt trời.

"Mơ tưởng chạy trốn!" Đại hán áo bào đỏ đằng sau thấy cảnh này, đột nhiên gầm lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết điểm vào mặt trời trên không trung.

Mặt trời màu trắng chuyển động ù ù, lập tức vạn đạo bạch quang cực nóng từ mặt trời toả ra rồi bắn xuống, phô thiên cái địa chụp xuống Tỳ Hưu cùng Kim Đồng.

Phụ cận lập tức bị một cỗ hoả lực cực nóng gấp mười lần bao phủ, hư không sôi trào, thân hình Tỳ Hưu phi độn cực nhanh lập tức chậm lại rất nhiều.

Đồng tử Kim Đồng co rụt lại, bỗng nhiên chân giẫm mạnh một cái, lập tức phụ cận vang lên thanh âm xùy xùy, vô số đạo kiếm khí vô hình từ trên người nàng bắn ra.

Nàng lập tức há miệng phun ra một đạo kim quang chói mắt, lóe lên dung nhập vào bên trong những kiếm khí kia, lập tức một mảnh hàn quang màu vàng hiển hiện ra, quét lên không trung, va chạm với đám bạch quang cực nóng kia.

Hai màu hào quang kim bạch đan xen vào một chỗ, thanh âm bạo liệt ầm ầm, tiếng nổ vang liên miên, hư không chấn động kịch liệt, thiên địa theo đó cũng biến sắc!

Hàn quang màu vàng run rẩy kịch liệt, rõ ràng đang ở hạ phong, nhưng vẫn ngoan cường ngăn cản bạch quang cực nóng kia trùng kích.

"Hừ!" Đại hán áo đỏ hừ lạnh một tiếng, trong tay biến đổi pháp quyết lần nữa, sau đó bỗng nhiên một tay trảo vào hư không.

Ầm ầm!

Kiêu dương màu trắng giữa không trung đột nhiên biến lớn lần nữa, sau đó phảng phất như một khối thiên thạch to lớn vô cùng, nện xuống hướng Kim Đồng cùng Tỳ Hưu.

Kiêu dương màu trắng chưa đến, một cỗ man lực ngợp trời khó có thể hình dung đã áp bách tới trước, dẫn tới hư không phụ cận rung động ông ông điên cuồng, hiện ra từng vết rạn thật dài.

Bạch quang trên người Tỳ Hưu lập tức tán loạn hơn phân nửa, đôi cánh màu trắng trên sống lưng cũng vỡ vụn biến mất, thân thể giống như diều đứt dây rơi xuống sơn mạch phía dưới.

Ánh mắt Kim Đồng phát lạnh, trên người đại phóng kim quang, sau lưng loé lên kim quang, vậy mà hiện ra một bóng người to lớn màu vàng cao vài chục trượng.

Bóng người này mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy trong tay đang nắm một thanh vũ khí to lớn hình dáng liêm đao.

Liêm đao màu vàng trong tay Kim Đồng to lớn cũng đột nhiên tách ra từng trận kim quang chói mắt, vô số phù văn màu vàng ở trong đó sôi trào cuồn cuộn.

"Ầm ầm" một tiếng trầm đục!

Thiên địa linh khí phụ cận nổi lên sóng gió kịch liệt ầm ầm, toàn bộ thiên địa trở nên ảm đạm, sau đó tất cả thiên địa linh khí đều hội tụ tới liêm đao như cái phễu, dung nhập vào trong đó.

Liêm đao màu vàng lập tức biến lớn lên rất nhiều, bên ngoài hiện ra từng nhóm phù văn màu vàng.

Vào thời khắc này, hư ảnh Kim Đồng to lớn sau lưng đột nhiên bắn ra, hóa thành một đạo kim quang, lóe lên dung nhập vào trong liêm đao màu vàng.

Toàn thân liêm đao màu vàng lập tức phát ra kim quang chói mắt, mắt thường khó có thể nhìn thẳng.

Liêm đao rung động lắc lư ông ông, một cỗ khí tức ác liệt cường đại không biết gấp bao nhiêu lần so với trước từ phía trên bộc phát ra, tràn ngập cả phiến hư không phụ cận.

"Trảm!"

Kim Đồng không để ý đến liêm đao trong tay, ánh mắt bình tĩnh ngước nhìn kiêu dương trên không trung đang rơi xuống, trong miệng quát khẽ một tiếng, sau đó hai tay cầm liêm đao to lớn, bay bổng chém lên.

Kim quang lóe lên, một đạo kim quang hình loan nguyệt lòe loẹt lóa mắt từ trên liêm đao bắn ra, rắn chắc trảm lên kiêu dương màu trắng đang cấp tốc từ không trung rơi xuống.

"Phốc xuy" một tiếng vang nhỏ!

Kiêu dương màu trắng thình lình bị chém thành hai nửa, lướt sát qua thân thể Kim Đồng cùng Tỳ Hưu.

Đại hán áo đỏ phía sau thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống.

Hai tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên, hai nửa kiêu dương màu trắng rơi đập lên dãy núi phía dưới.

Mặt đất rung chuyển một hồi, tiếp theo một vòng quang sóng hoả diễm bạch sắc hiển hiện ra, trùng kích về bốn phương tám hướng, những nơi đi qua hết thảy đều vỡ vụn từng khúc như bọt biển, nhấc lên phong bạo ngập trời.

Tỳ Hưu cũng bị cỗ gió lốc này cuốn bay, bất quá giờ phút này kiêu dương màu trắng đã bị chém đứt, lực áp bách hư không phụ cận cũng theo đó biến mất, bạch quang trên người Tỳ Hưu lập tức khôi phục sáng ngời, liền ổn định lại thân hình.

Thân thể nó chợt quay lại phía sau, phun mãnh liệt một cái.

Ầm ầm!

Một cỗ không gian phong bạo hùng vỹ từ miệng Tỳ Hưu phun ra, thân thể nó phồng lên rồi lập tức nhanh chóng khôi phục, đồng thời thân thể bắn ngược về phía sau nhanh vô cùng, lóe lên biến mất ở phía chân trời xa.

Tốc độ cực nhanh, vẫn còn trên cả không gian nuốt hấp vừa rồi.

Từng cỗ không gian phong bạo quét ra, giống như sóng to gió lớn trùng kích lên người đại hán áo đỏ đuổi sát phía sau.

Hồng vân quanh người gã cuồn cuộn kịch liệt, dừng lại một chút.

Gặp tình hình này, sắc mặt đại hán áo đỏ trầm xuống, bỗng nhiên hồng quang trên người ép xuống, một tay nắm chặt, bỗng nhiên tung một quyền về phía trước.

Một quyền ảnh màu đỏ lớn vài mẫu hiển hiện ra, đánh vào phía trên không gian phong bạo kia.

Đùng đùng tiếng giòn vang liên tiếp!

Những không gian phong bạo kia bị đánh tan giống như cuồng phong quét lá rụng, lập tức phiêu tán vô tung.

Sắc mặt đại hán áo đỏ khó coi, một tay phất lên, hoả vân quanh người lại cuồn cuộn lên, sau đó giống như sóng dữ tiếp tục bay về phía trước.

Giờ khắc này, Kim Đồng cùng Tỳ Hưu đã bay về phía trước không biết bao nhiêu vạn dặm, thân thể Tỳ Hưu bắn ngược ra phía trước rốt cuộc đã tiêu hao hết quán tính.

Nó lập tức quay đầu về phía trước, toàn lực phi độn chạy trốn.

Trên lưng Tỳ Hưu, Kim Đồng phát ra một kích kinh thiên vừa rồi, khí tức trên người suy yếu không ít, kim quang bên ngoài thân cũng ảm đạm rất nhiều.

Giờ phút này nàng khoanh chân ngồi xuống, đặt chuôi liêm đao màu vàng kia ở trên đùi, lật tay lấy ra từng kiện Tiên khí linh quang bắn ra bốn phía đưa vào trong miệng như nước chảy.

Khí tức trên thân Kim Đồng lập tức khôi phục nhanh chóng, kim quang bên ngoài thân cũng dần dần sáng lên.

"Lão Đại, tiếp tục chạy trốn như vậy cũng không phải biện pháp, sớm muộn chúng ta sẽ bị tên quỷ đòi mạng Cửu Nguyên Quan phía sau đuổi kịp, liên hệ tâm thần giữa chúng ta cùng chủ nhân đã khôi phục, tuy rằng trước đây ít năm không biết chủ nhân chạy tới nơi nào, hôm nay hẳn là đã quay trở về Chân Tiên giới rồi, hay là nghĩ cách liên lạc với hắn, để hắn mau chóng chạy tới hỗ trợ a." Tỳ Hưu tiếp tục phi độn về phía trước, trong miệng nói ra.

"Không cần, việc của chính ta thì một mình ta gánh chịu, không cần tìm hắn hỗ trợ." Kim Đồng bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó lạnh giọng nói ra.

Trong bụng Tỳ Hưu phỉ báng, nhịn không được huyên thuyên oán trách một tiếng, bất quá thanh âm ép thấp tới cực điểm

"Ngươi đang lầu bầu cái gì đó?" Kim Đồng nhìn lại.

"Không có, ta đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi tên kia đuổi giết." Tỳ Hưu vội vàng cười làm lành nói.

"Chúng ta lấy phương thức này chạy trốn, gia hỏa kia càng ngày sẽ càng biết rõ, tiếp theo sẽ càng thêm nguy hiểm. Tiểu Bạch, hay là ngươi đi tìm đại thúc đi." Kim Đồng thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

"Lão Đại, nếu như không phải nhờ ngươi trợ giúp, ta không có khả năng nhanh như vậy đã đột phá đến cảnh giới Thái Ất, còn lĩnh ngộ ra thần thông "Thôn Không Thuật", ta tuy rằng sợ chết, bất quá tuyệt sẽ không ly khai ở thời điểm này." Tỳ Hưu khẽ giật mình, tiếp theo trịnh trọng nói.

Kim Đồng có chút kinh ngạc liếc Tỳ Hưu một cái, lập tức gật đầu nhẹ, không nói gì nữa.

"Đi nhanh đi, gia hỏa kia rất nhanh muốn đuổi kịp rồi!"

Tỳ Hưu nói xong, thân hình khẽ động, trên lưng lần nữa hiện ra một đôi cánh màu trắng, mảng lớn bạch quang từ phía trên phát ra, bao lấy hai người lao vụt bề phía trước nhanh như điện chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.