Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 15: Lục Đại lang quả đúng là một cường hào




【 Gió lạnh thấu xương mang theo luồng khí lạnh lẽo gào thét thổi qua, Vạn Nhận Luân mái tóc đen tựa như cánh bướm lúc hoàng hôn, toàn thân hắn đều treo ngoài vách núi, chỉ có một cánh tay chằng chịt vết thương trở thành điểm liên kết duy nhất của hắn với vách núi kia. Mà cánh tay đó, đang bị chân của Vũ Vô Chính không ngừng đè nghiến, máu tươi trườn xuống như ký hiệu của trớ chú, cuốn theo bụi đất, thê thảm vô cùng. Vạn Nhận Luân biết, mình không kiên trì được lâu nữa. Hắn nhìn đôi mắt không mang theo chút cảm xúc nào của Vũ Vô Chính, cõi lòng lạnh lẽo.

“Vì sao?” Vạn Nhận Luân không rõ sao lại bị người yêu bức đến nông nỗi này.

Câu trả lời của Vũ Vô Chính là một cái đạp thật mạnh, Vạn Nhận Luân rốt cuộc không chống đỡ được nữa, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt mang theo biểu cảm không cam lòng của hắn trong giây lát biến mất trong trời đất… Không còn để lại chút vết tích nào… 】

Âm cuối cùng của bàn phím kết thúc, bộ ngược văn cao H cẩu huyết《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》chính thức xong xuôi. Đang ngồi trước computer là cha kế đệ nhất giới đam mỹ—— Hoắc Cải duỗi lưng một cái. Tiếng nói của người nào đó vì thức đêm gõ chữ mà đã có chút khàn khàn điên cuồng lẩn quẩn ở trong phòng …

“Oa ha ha, Vạn Nhận Luân a Vạn Nhận Luân, ngươi cũng có ngày hôm nay! Cho ngươi ỷ vào thân phận quản lí mà ức hiếp lão bách tính như ta, lão tử không dám chửi ngươi chẳng lẽ không dám viết ngươi sao?! A ha ha ~”

“Vạn Nhận Luân thê thảm quá…” Không biết từ đâu truyền đến một giọng nói yếu ớt.

Hoắc Cải đang chìm đắm trong hạnh phúc được “Báo thù rửa hận” cười đắc ý: “Thân là cha kế đệ nhất giới đam mỹ, Vạn Nhận Luân nếu không thảm thì thật có lỗi với biệt hiệu của ta!”

“Vậy là những chuyện Vạn Nhận Luân trải qua đều là do một tay ngươi dựng nên?” Giọng nói không biết từ đâu xuất hiện lớn dần lên.

Hoắc Cải vẫn chìm đắm trong sung sướng cuối cùng cũng ngược chết được tên tiểu từ kia, hưng phấn đáp: “Đương nhiên! Từ cưỡng * đến luân *, từ ngược thân đến ngược tâm, không gì không là kết quả do bản thân ta tỉ mỉ bày ra!”

Vừa nghĩ tới những tình tiết lăng ngược trắng trợn đó, Hoắc Cải vui sướng đến mức linh hồn lại chạy loạn một vòng trên mây, kìm lòng không đậu mà nhắm hai mắt lại, tay ôm ngực, say sưa hát ——

“Nam nhân ~ ngược đi ngược đi đều không phải tội, cúc hoa có mạnh đến cỡ nào gặp phải cha kế cũng chỉ đành tàn lụi…”

Hoắc Cải hợp với tiết tấu, đạp bàn computer một cái, ghế mềm dưới mông phần phật, cả người hoa lệ mà xoay tròn 720 độ, hai chân nhấc lên sau một vòng 180 độ, thình lình đụng phải một thứ gì đó lạnh buốt.

Cảm thụ được xúc cảm như băng châm kia, Hoắc Cải mạnh rùng mình một cái, chậm rãi ngước mắt lên…

Váy màu trắng… sao?

Vậy… dưới váy có chân không?!

Hoắc Cải cứng ngắc ngẩng đầu, cổ hình như phát ra tiếng răng rắc như bánh răng cũ bị cưỡng chế hoạt động.

“Hai ~ “

Đứng trước mắt chính là một thiếu niên tuổi chừng mười tám mười chín, nói đúng ra là một mỹ thiếu niên

Lông mày như thúy vũ, nếu quên cái ấn đường màu đen đi…

(*) thúy vũ: lông chim trả

Da như Bạch Tuyết, thực sự là rất trắng rất trắng, trắng đến mức không giống như người sống…

Thắt lưng như bó lụa, thân là một nam nhân, có cái eo như thế, vậy chắc chắn hắn là thụ rồi…

Răng như vỏ sò. Nếu như hàn quang trên răng không lóe ra thì tốt rồi.

Trong óc Hoắc Cải lúc này chỉ còn lại bốn chữ —— mạng ta tiêu rồi.

Tuy rằng, y không phải là nữ nhân, cũng không có giác quan thứ sáu, nhưng nhìn oán niệm trước mặt cường liệt tới mức sắp thực thể hóa thì mặc kệ trên hộ khẩu điền là nam hay nữ, sợ rằng cũng không cách gì lơ được khí tràng âm trầm, không khí khủng bố này.

Hoắc Cải nhịn xúc động bỏ chạy xuống, (đương nhiên cho dù nhịn không được, với vị trí hiện tại của hai người thì có chạy cũng không thoát) dùng ánh mắt hết sức thiện lương nhìn thiếu niên mặc bạch y cổ trang trước mắt, nịnh bợ mỉm cười: “Xin hỏi cao tánh đại danh của tráng sĩ?”

Thiếu niên dữ tợn cười một cái: “Vạn Nhận Luân!”

Hoắc Cải xoa mắt, dùng ánh mắt hoài nghi đem thiếu niên từ trên xuống dưới ngắm một lần: “Ngươi sao có thể là Vạn quản lí được? Trước không nói tướng mạo, hắn lúc này không phải đang ở trong hộp đêm tiếp khách sao?”

Lời này của Hoắc Cải giống như thả xuống một quả bom xuống ao sâu, Vạn Nhận Luân lập tức bùng nổ. Hắn một cái bóp chặt lấy cổ Hoắc Cải, xem đầu Hoắc Cải như cái đồng hồ báo thức mà lắc.

“Ha, ngươi ngay của người dưới ngòi bút của mình cũng nhận không ra?!”

“Không phải chứ, ngươi cho ta là thần bút Mã Lương sao, cầm bút là có thể làm ra công trình sống. Ta đây chẳng qua là viết một bộ H văn, phát tiết phẫn nộ bị Vạn quản lí ức hiếp mà thôi, có cần phải khoa trương thế không?” Hoắc Cải bị lắc đến choáng váng, theo phản xạ có điều kiện đem khả năng mình đang nằm mơ tăng lên 5000%.

Vạn Nhận Luân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo: “Dựa vào cái gì ta phải gánh oán hận của ngươi với người khác! Dựa vào cái gì cả đời ta đều bị ngươi sắp đặt!”

Hoắc Cải bị bóp đến không thở nổi, mặt từ trắng chuyển sang đỏ từ đỏ thành xanh, mắt thấy không khí đã ra nhiều vào ít, tin tưởng nếu còn tiếp tục, không cần hai phút người này đã có thể thành công gặp gỡ Marx rồi.

Vạn Nhận Luân miễn cưỡng thả lỏng sức lực, nhưng trông biểu cảm kia, rất có vẻ như một lời không hợp liền xông tới bóp chết.

Sau khi thấy được lực sát thương do cánh tay ngọc ngà kia để lại trên cổ mình, Hoắc Cải trong lòng sợ hãi nói: “Khụ khụ, cái kia… Ta không nghĩ tới ngươi sẽ sống a, nếu biết ta nhất định sẽ không viết như thế. Bằng không để ta viết tiếp ngươi rơi xuống núi xong liên tục kỳ ngộ, muốn bí tịch có bí tịch, muốn tiên thảo có tiên thảo, muốn mỹ nữ có mỹ nữ? Ngươi muốn thứ gì ta viết thứ đó, thế nào?”

Vạn Nhận Luân buồn bã cười, chính là cái kiểu cười thảm hướng trăng rơi lệ hướng hoa thổ huyết đầy tiêu chuẩn của tiểu thụ: “Ta muốn đời ta lập lại, ta muốn ta chưa từng yêu, chưa từng thương quá, ngươi làm được không?”

Hoắc Cải trước giờ đều là một tuấn kiệt (thức thì vụ giả vi tuấn kiệt) vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, viết một nguyệt quang bảo hạp là được.”

(*) nguyệt quang bảo hạp: bảo bối trong Đại thoại Tây du (ko biết nhớ đúng không) là một bảo bối có thể xoay chuyển được thời gian, đem mọi thứ trở về lúc ban đầu

Bàn tay ngọc ngà của Vạn Nhận Luân nắm chặt, rõ ràng đang bất mãn thái độ hời hợt của tên tác giả nhà mình. Từ kẽ răng bài trừ mấy thanh âm lạnh đến thấu xương.

“Quá trễ rồi, ý ta đã quyết, ta muốn mình hồn phi phách tán làm cái giá để ngươi phải trải qua cuộc đời ta, khổ sợ ta chịu qua ta muốn ngươi phải nếm trải hết từng cái một!”

Hoắc Cải bị bóp đến không nói được gì, nỗ lực kéo bàn tay trên cổ mình ra, lại quỷ dị mà hoàn toàn không chút sức lực.

Vạn Nhận Luân một tay bóp cổ Hoắc Cải, một tay đặt lên trái tim y, mi mắt rũ xuống, môi mỏng khẽ mở…

“Cửu u âm linh, chư thiên thần ma. Lấy hồn phách ta, phụng vi hi sinh. Da thịt tương thừa, lịch lại vết cũ. Hận này không tiêu, chú oán vĩnh tồn.” (thấy quen mắt không? Tru tiên cải biên đó, hắc hắc.)

Thiếu niên trước mắt huyết lệ tràn đầy, từ khuôn mặt trơn nhẵn chậm rãi trượt xuống, đập vào mắt hãi hùng. Hoắc Cải cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài rót vào cơ thể, cuối cùng ngưng tụ đến ngực, nhất thời như rớt vào hầm băng, tứ chi cứng ngắc.

Mẹ ơi, hiệu ứng đặc biệt đều có rồi, cứ thế nữa, chẳng phải là thật sao…

Vạn Nhận Luân rốt cuộc thả cánh tay đang bóp cổ Hoắc Cải ra, hắn nở nụ cười, mang theo hận ý điên cuồng. “Ha hả, cảm giác được không?”

“Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ…” Hoắc Cải ép buộc bản thân bình tĩnh lại, để tránh không cẩn thận lại chọc giận tên bất hiếu tử này. Trước lý giải xem chuyện gì đang diễn ra mới là vương đạo.

Nếu như tội phạm cưỡng gian đã hạ thủ rồi, mình cũng chỉ còn cách nghĩ thoáng một chút, đem cưỡng gian biến thành hòa gian thôi. Đầu năm nay, kêu “Đ M M” vô dụng rồi, hét “Yamete” cũng phí công luôn. Thật là dũng sĩ, trong cuộc sống khi lưu manh nhào qua thì phải hô to một tiếng “Come on, baby!”, sau đó uy vũ mà đè ngược trở lại!

Hoắc Cải ôm cái ngực đang lạnh cực lạnh của mình, giận dữ trừng mắt nhìn Vạn Nhận Luân: “Trớ chú của ngươi đổi lại thứ gì dễ hiểu hơn được không? Cái gì gọi là ‘da thịt tương thừa, lịch lại vết cũ. Hận này không tiêu, chú oán vĩnh tồn’ hả?”

Vạn Nhận Luân khoái ý nhìn y, dường như đang nhìn một con heo sắp vào lò mổ: “Ngươi biến thành ta, chịu những đau khổ ta đã trải qua, trừ phi hận ý của ta được giải, chú oán mới tiêu tán.”

Hoắc Cải thân là tác giả, đối với các loại xuyên qua quen thuộc như tay trái hiểu tay phải, rất nhanh hiểu được —— ý của Vạn Nhận Luân là xuyên hồn, hơn nữa hắn còn hữu nghị mà tài trợ thân thể.

Di cư bất hợp pháp gì gì đó, thật đáng ghét a hỗn đản!

Hoắc Cải nghiêm mặt: “Vậy ngươi muốn làm sao mới tiêu hận?”

Vạn Nhận Luân nhếch môi, hàm răng dưới ánh đèn mờ nhạt loé sáng, ác ý trên mặt không hề che lấp: “Vậy phải xem ngực của ngươi rồi.”

Hoắc Cải hai ba cái mở nút buộc áo sơ mi, vén vạt áo lên, chỉ thấy trên ngực không biết từ lúc nào có thêm một đóa cúc hoa huyết sắc, cánh hoa trùng điệp, từng nét vẽ đều hiện lên rõ ràng, yêu dã hoặc nhân.

囧, lẽ nào cúc hoa này là kết quả hiện hóa của trớ chú lúc nãy? Anh bạn ngươi thờ phụng đại thần Cúc hoa hả?

Móng tay trơn nhẵn lại không chút huyết sắc chạm lên cánh hoa, thanh âm của Vạn Nhận Luân mang theo cảm giác phấn khởi chết cũng cam lòng: “Nó sẽ cho ngươi đáp án.”

Hoắc Cải nhăn nhó nhìn cúc hoa trước ngực, mở miệng hỏi: “Nếu ngươi tiêu hận rồi ta có thể về lại thế giới này không?”

“Có thể trở về không á? Ha hả, có lẽ đó…”

Vạn Nhận Luân mắt trái viết báo ứng chưa đã, mắt phải viết sung sướng cực kỳ, nhìn xuống Hoắc Cải, cười nhạo nói: “Tới nước này, ngươi có hối hận?”

Hoắc Cải đau đớn gật đầu: “Ta rất hối hận…”

Vạn Nhận Luân mặt lộ vẻ tự mãn. Hắn cầu chính là giờ khắc này, nhìn thấy vẻ mặt biết thế chẳng làm của kẻ khống chế cao cao tại thượng.

Hoắc Cải đấm ngực giậm chân: “Ta sao lại cho ngươi rơi xuống vực mà chết…”

Vạn Nhận Luân ngẩng đầu cười nhạt. Hắn rốt cuối cùng cũng chờ được giây phút này, tác giả tự cho là làm được tất cả giờ đang ở trước mặt mình sám hối.

Hoắc Cải kêu trời gọi đất: “Rõ ràng đầu năm nay nhảy núi cơ bản đã ngang với xuyên qua rồi! Sớm biết ta nên để Vũ Vô Chính trói ngươi ném vô ao phân chết đuối cho xong chuyện, miễn cho tiện thụ ngươi xuyên đến thực tại gây họa cho lương dân!”

Vạn Nhận Luân mang theo biểu tình tự cao tự đại lập tức cứng đờ, sau đó tan thành bụi đá, rớt xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ.

“Lão tử viết một bộ ngược văn thì trêu ai chọc ai chứ, tự ngươi con mẹ nó không nói sớm, chờ lão tử viết xong mới chạy đến oán giận, còn làm được quái gì nữa! Có bản lĩnh thì tự ngươi làm đi, tìm ta xả giận thì tính cái gì…” Hoắc Cải tức giận tăng tới MAX thì một quyền chém ra, lại trực tiếp xuyên qua cơ thể đang dần trong suốt của thiếu niên.

Tính tình của Hoắc Cải kỳ thực rất tốt, ít nhất biểu hiện ra chính là rất tốt, nếu không sẽ không buồn chán đến mức dựa vào viết văn để phát tiết oán niệm đối với Vạn Nhận Luân. Nhưng người hiền đến đâu cũng có lúc nổi giận, Hoắc Cải đối với tai họa từ trên trời rơi xuống này, rốt cuộc bạo phát.

Hoắc Cải còn chưa mắng xong, thiếu niên mang theo khuôn mặt huyết lệ đã tan biến trong cái phòng xép nhỏ hạ giá của Hoắc Cải, Hoắc Cải cảm giác được thần chí cũng theo đó mà dần rút khỏi cơ thể, tâm trạng bi phẫn không hiểu nổi —— không phải chỉ là viết một bộ ngược văn thôi sao? Từ bao giờ cha kế cũng thành nghề nghiệp nguy hiểm rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.