Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 10: Bí mật của Lục Nguyên Sướng




Chương 919CÓ THỂ TA CHÍNH LÀ BÁC RUỘT CỦA CHÁU

Yến Thanh Ti thấy Hạ An Lan vẫn không ăn, gãi gãi đầu: "Ngài... ăn đi, không ăn thì một lúc nữa thức ăn sẽ nguội."

Hạ An Lan gật đầu: "Được..."

Yến Thanh Ti nhìn Hạ An Lan ăn, tư thế kia thật là… Chưa từng thấy ai ăn cơm mà có thể khiến người khác mát nhãn đến vậy.

Trong tiềm thức của Yến Thanh Ti, người vì dân vì nước như ông giống như là thần tiên vậy, không cần phải ăn cơm.

Trong lòng Yến Thanh Ti chậc chậc than thở vài cái, nhìn Tổng thống ăn cơm cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.

Lúc Hạ An Lan ăn cơm, Yến Thanh Ti ngồi im không dám ho he tiếng nào.

Chờ ông hạ đũa, cô mới thở phào, rốt cuộc có thể hỏi rồi.

Hạ An Lan nhận lấy khăn ướt từ thư kí đưa tới, lau tay một chút, cười nói: "Nhịn lâu lắm rồi chứ gì?"

Yến Thanh Ti có chút lúng túng cười cười: "Cũng... không... lâu... lắm."

Trong lòng cô thì đang khóc thét, tôi đây nhịn đến sắp hộc máu rồi đây, tôi chỉ muốn biết tại sao mình lại đến được đây, tại sao lại đối với tôi đặc biệt như thế?

Hạ An Lan đứng dậy, Yến Thanh Ti theo sau.

Ông ngồi xuống một chiếc ghế salon, lại chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Đừng đứng, ngồi đi."

Yến Thanh Ti ngồi xuống, cả người trở nên nghiêm túc hơn. Ở trước mặt Hạ An Lan, căn bản cô không dám làm ra hành động gì lỗ mãng: "Tôi... có thể hỏi sao?"

"Có thể."

"Vậy tôi... Sao ngài phải… phải mang tôi từ Tô Thành đến đây?"

Hạ An Lan liếc mắt nhìn thư kí, anh ta lập tức lấy hai tấm hình ra đặt trước mặt Yến Thanh Ti, cô nhìn một cái sau đó liền ngẩn người.

Hạ An Lan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Yến Thanh Ti, nói: "Mấy ngày trước, Tô Nguy gửi hình của cháu cho ta... Cháu với mẹ của ta lúc còn trẻ vô cùng giống nhau... Ngay lúc nhìn thấy ảnh của cháu thì ta lập tức nhớ tới em gái của mình. 40 năm trước, một ngày trước sinh nhật 5 tuổi của nó, nó... bị bắt cóc, không cứu ra được nên bị chết cháy."

Yến Thanh Ti không biết nói cái gì cho phải, hai tay xoắn xuýt vào một chỗ: "Tôi..."

"Sau khi thấy cháu, ta vẫn luôn nghĩ, có thể năm đó em gái ta có lẽ không chết. Cháu... có thể là cốt nhục của nó, cho nên mới sai người đưa cháu tới đây."

Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Hạ An Lan.

Mẹ cô có quan hệ... với Hạ gia?

Yến Thanh Ti từng nghĩ rất nhiều về thân thế của mẹ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới việc sẽ có liên quan tới Hạ gia.

Cô nhìn tấm ảnh chụp chung cũ kỹ, rồi lại nghĩ tới diện mạo của mẹ cô, thật... đây... đây... đây là mẹ của mẹ cô sao?

Em gái của Hạ An Lan chết lúc lên năm tuổi, thời điểm mẹ cô được nhận nuôi thì bà cũng chỉ có năm tuổi. Chuyện này... rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay chính là... chân tướng mọi chuyện?

Yến Thanh Ti lấy lại bình tĩnh, thì thào nói: "Mẹ tôi chết từ lúc tôi còn nhỏ. Bà... bà... bà được người ta nhận nuôi lúc lên... năm."

Tay của Hạ An Lan run lên, trong lòng ông vốn chỉ nắm chắc năm sáu phần, hiện tại... thì kể cả có không làm xét nhiệm DNA cũng có thể hoàn toàn xác nhận.

"Nhưng... sẽ... không phải chỉ như vậy đã có thể qua loa kết luận là... có quan hệ ruột thịt chứ?"

Trong mắt Hạ An Lan hiện lên vẻ kích động khó có thể che giấu, ông nói: "Ta vốn định lấy máu lúc cháu vẫn còn đang hôn mê rồi cho người đi làm xét nghiệm ADN. Nhưng sau đó ta lại nghĩ, ta vẫn nên chờ cháu tỉnh lại, hỏi ý kiến cháu rồi mới quyết định xét nghiệm hay không?”

Yến Thanh Ti nắm chặt bàn tay: "Xét nghiệm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.