Công Chúa Nhỏ (A Little Princess)

Chương 7: Các ngươi là không gì sánh kịp Mỹ Lệ




Giữa tháng sáu, người Trình Đại lão gia phái đi Tịnh Châu đã mang tin tức quay lại, chứng minh Bán Cần nói đúng sự thật.

"Sét đánh cháy một nửa đạo quán, những người còn lại sợ chúng ta truy cứu chuyện tiểu thư đều chạy." Trình Đại lão gia đem thư tín đặt ở trên bàn, nói với mọi người trong phòng.

Lúc này Trình đại phu nhân vợ chồng Trình Nhị lão gia đều ở đây.

Mọi người vẻ mặt đều có đó kỳ quái, tựa hồ không biết nên vui mừng hay là nên bi thương.

"Chu gia bên kia đâu?" Trình đại phu nhân hỏi.

"Còn không có hồi âm." Trình Đại lão gia nói, "Cũng không biết là thư đến chưa hay nhận được không để ý tới."

"Chính là hỏi chỉ sợ các nàng cũng không biết." Trình đại phu nhân nói, một mặt nhìn Trình nhị phu nhân, "Lúc trước Lão phu nhân Chu gia cung cấp tiền cho đạo quán nuôi dưỡng, người trong nhà cũng không vui."

Càng miễn bàn để người Chu gia biết việc để giành tiền trong đạo quán trước khi mất, bằng không, Chu lão phu nhân vừa chết, này tiền tất nhiên cũng bị cầm lại đi.

Trình nhị phu nhân gật gật đầu tạ đại tẩu đã giải thích.

"Nếu xác định rồi, vậy thì nuôi cho tốt đi." Trình Đại lão gia nói.

Mọi người theo tiếng vâng, đều tự tan.

Trình nhị phu nhân trở lại trong phòng, tháo trang sức nghỉ trưa, một mặt kêu vú già hầu hạ, một mặt nghĩ đến chuyện mới vừa nghe.

Thành thân tới nay nàng vốn ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng ba năm, sinh đẻ nữ nhân sau mới cùng trượng phu mang đi Tịnh Châu cùng ở, khi đó ngốc kia nhi đã nuôi dưỡng ở đạo quán, trong nhà cho tới bây giờ không ai nhắc tới đứa bé này, trượng phu lại chưa từng thăm quá, tuy rằng cùng ở Tịnh Châu sinh sống bốn năm năm, ngốc nhi này cho tới bây giờ không xuất hiện trong cuộc sống của nàng, thật giống như không tồn tại.

Nhưng không hiện cũng không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần tồn tại luôn sẽ xuất hiện.

"Chu gia này, rất có tiền sao?" Nàng hỏi.

Nhớ rõ lúc ấy nghe cha mẹ nói, tổ tiên Chu gia là nhân sĩ Thiểm Biên châu, vào kinh làm quan cũng là võ quan, Thư Hương thế gia như bọn họ là không thể so.

Lúc nàng thành thân Chu gia phái một người thô tục không chịu nổi tới dự.

"Rất có tiền." phụ nhân chải đầu nghe vậy vội nói.

Trình nhị phu nhân liếc nhìn nàng một cái.

"Ngươi so với ta biết rõ quá nhỉ." Nàng không mặn không nhạt nói.

Mấy ngày nay ngốc nhi trở về, tuy biết Trình nhị phu nhân không vui, nhưng vú già vẫn là không chịu nổi lén đàm luận chuyện xưa của Chu thị phu nhân.

Phụ nhân chải đầu này, là Trình nhị phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ đến.

Phụ nhân chải đầu có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Có tiền như thế nào?" Trình nhị phu nhân hỏi.

Thấy phu nhân không trách tội, phụ nhân nhẹ nhàng thở ra.

"Phu nhân, cái khác không nói, người biết năm đó Chu thị. . . Chu thị gả với đồ cưới nhiều như thế nào không?"Nàng nói.

Trình nhị phu nhân liếc phụ nhân một cái.

Vô nghĩa, nàng là vợ kế chẳng lẽ còn đi thăm dò đồ cưới người tiền nhiệm sao?

Phụ nhân sắc mặt xấu hổ, cái này kêu là không dễ nghe sao, lúc nhóm vú già lén nói lại càng không dễ nghe đâu.

". . . Phong cảnh năm đó Chu phu nhân vào cửa thì, đồ trang sức vải vóc nhiều không kể đến, hai cửa hàng ở khu sầm uất nhất, thôn trang có lượng thu hoạch cao. . ."

". . đều là Chu gia phái người đến trước nửa năm tuyển chọn. . ."

". . Ta còn nhớ rõ lúc ấy Chu phu nhân vừa mất, từ Lão phu nhân tới người quản lý đồ cưới, nghe quản sự nói, chỉ thu hoạch một cửa hàng cũng đủ nhà chúng ta chi nửa năm. . ."

Đó là thực là đồ cưới phát tài a.

Còn đồ cưới của phu nhân. . .

Rốt cuộc không phải Kinh thành thì không có quý nhân, không thể so a.

Phụ nhân chải đầu lựa lời nói.

Trình nhị phu nhân âm thầm cắn chặt răng, thì tính sao, đồ cưới nhiều thì như thế nào, chết cũng không thể mang theo.

Bất quá. . .

Thu hoạch một cửa hàng liền đủ chi nửa năm?

"Ngày đó cửa hàng thôn trang đều là lão gia quản sao?"Nàng giật mình nghĩ đến cái gì hỏi.

Lợi tức nhiều như vậy, cho tới bây giờ sao chưa thấy qua?

Chẳng lẽ từ Lục Nương tới Thập Tam Nương đều dựa vào lợi tức này nuôi sao?

"Không phải, không phải." Vú già liếc mắt một cái thì biết trong lòng phu nhân mình nghĩ cái gì, vội nói, "Ở chỗ Đại phu nhân."

Đại phu nhân?

Trình nhị phu nhân tháo xuống một cây cây trâm, chậm rãi đặt ở trên bàn.

"Sao đại tẩu cho tới bây giờ chưa nói qua?"Nàng cười nói.

Tuy rằng chẳng phân biệt các chi, nhưng khắp nơi ăn mặc chi phí đều cũng có người quản lý, giờ đây bà bà mặc kệ việc nhà, đại tẩu chủ trì việc bếp núc.

"Dù sao cũng là đồ cưới của phu nhân trước, chắc sợ nói ra, phu nhân ngài kiêng kị." Vú già nói.

Trình nhị phu nhân cảm thấy không được thoải mái, cũng không thể nói rõ là làm sao không thoải mái.

Đồ cưới này sớm muộn cũng là của ngốc kia nhi, nàng cùng với con của nàng đều không được dùng, nhưng bấy nhiêu lợi tức. . .

Trong nhà chi đều là đại tẩu chưởng quản, lợi tức tự nhiên cũng không cần phân cái gì đại phòng chi thứ hai, nhưng là. . .

Nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Gả vào gần chín năm, nàng mới biết chuyện này, vẫn là nhờ phúc ngốc nhi này!

Nếu ngốc nhi này cả đời không trở lại, có phải hay không nàng cả đời cũng không biết?

"Phu nhân, phòng bếp đưa canh tới." Có nha đầu tiến vào hỏi.

Trình gia tuy rằng giàu có, chỉ luôn luôn tiết kiệm, một ngày ba bữa, thêm cơm ăn khuya, lót dạ cũng đều là định thực định lượng, ngày gần đây mùa hè nóng, Đại phu nhân cho phòng bếp nấu thêm canh giải nóng, chỉ tẩu ấy không cần, chỉ làm cho bọn nhỏ ăn, Nhị phu nhân tự nhiên cũng học theo chị dâu, cũng không cần.

Chỉ là nhóm vú già vẫn sẽ đến hỏi một câu.

Trình nhị phu nhân xoay người.

"Lấy đến đây đi, vừa lúc ta muốn dùng."Nàng nói.

"Vâng." Nha đầu theo tiếng vâng, xoay người bước đi, đi rồi vài bước mới lấy lại tinh thần.

Phu nhân mới vừa nói cái gì?

"Ai, phu nhân là nói không cần?"Nàng vội thấp giọng hỏi nha đầu bên cạnh.

Nha đầu kia ngáp.

"Ngươi mơ à? Phu nhân rõ ràng nói muốn dùng."Nàng nói.

A? Nha đầu này mới hiểu được mình không có nghe sai.

"Thật sự là kỳ quái, phu sao lại muốn dùng?"Nàng cười nói.

"Trong nhà gì đó, phu nhân muốn dùng hay không, không cần biết." nha đầu kia bộ dạng uể oải nói.

Mà lúc này, Kinh Thành, trong ngõ nhỏ, Trước đại môn Chu gia, một thiếu niên anh vũ tầm mười bảy mười tám tuổi nhảy xuống ngựa.

sát cổng bốn năm gã sai vặt vội chạy đến dẫn ngựa.

Thiếu niên cởi túi tiền bên hông quăng qua.

"Thưởng cho các ngươi uống rượu." Hắn nói.

Mấy gã sai vặt vội tranh đoạt.

"Tạ Lục Lang thưởng!"Bọn họ cùng hô.

Chu Lục Lang cười ha ha lập tức đi vào.

Nhà cửa Chu gia cải tạo dựa theo tổ trạch ở Thiểm Biên châu, nổi bật nhất là một bức tường xây làm bình phong ở cổng, ngăn tầm nhìn từ ngoài cổng, tiêu phí tiền bạc quả thực gấp mười bình phong thường, là một trong ba gia tộc đứng đầu kinh thành.

Chu Lục Lang đi nhanh vào sân viện mình, dưới mái hiên, một thiếu niên cùng tuổi hắn đang ngồi, mi dài, mắt phượng, mặc tay áo trường bào, đang nhìn bàn cờ vây trước mặt suy nghĩ, bên cạnh hai tiểu nha đầu ngồi chồm hỗm cùng xem bàn cờ, líu ríu nói chuyện.

"Tần công tử, nước ờ này không có ý nghĩa, không bằng đi lại nước cờ khác đi."Các nàng nói.

Nghe được tiếng bước chân Chu Lục Lang, tất cả mọi người nhìn qua, hai nha đầu quỳ thẳng thân mình, cúi người thi lễ.

Thiếu niên kia lại như trước nhìn bàn cờ.

"San tử, ngươi hôm nay như thế nào đã tới?" Chu Lục Lang ống tay áo vung trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cờ tướng bàn sung tác bằng mấy, cánh tay phóng đi lên, soạt quấy rầy rồi này thượng quân cờ.

Thiếu niên cũng lơ đễnh.

"Hơi buồn, đến nơi này nghe một chút chuyện thú vị."Hắn nói.

"Chỗ này của ta có chuyện gì thú vị?" Chu Lục Lang hỏi.

"Nghe nói Dượng ngươi ở phủ Giang Châu phái người đến đây?" Thiếu niên hỏi.

Chu Lục Lang liếc hai nha đầu đang ngồi chồm hỗm phía sau, hai nha đầu chột dạ cúi đầu.

"Người nhà đó quả có chút việc thú vị." Chu Lục Lang nói, đưa tay gảy quân cờ.

"Là nói đến chuyện của biểu muội ngươi." Thiếu niên nói, "Sao các ngươi không hỏi một chút, đã đem người đuổi đi?"

"Kẻ vô dụng, cùng Chu gia chúng ta có quan hệ gì đâu." Chu Lục Lang nói, mặt mang vẻ khinh thường, "Lúc trước cô không nghe lời khuyên, không nên ở đây chờ ngốc nhi, hại mình hại người, uổng phí bà nội ông nội dưỡng dục, về phần ngốc kia nhi, bà nội lại tái phát lòng dạ đàn bà, không cho nàng chết sớm đầu thai, ngược lại che chở nuôi nấng, nuôi heo còn có thể ăn thịt, đứa trẻ ngu dại nuôi nấng có ích gì?"

Thiếu niên ha ha nở nụ cười.

"Lục Lang, ngươi nói thế là biểu muội kia cũng không bằng heo." Hắn nói, "Người Trình gia hiện tại tới hỏi, có phải các ngươi đem nàng đuổi về Giang Châu hay không ."

"Đúng vậy, bọn họ tới hỏi thì thế nào? chúng ta nên cung kính trả lời câu hỏi sao?" Chu Lục Lang nhìn thấy hắn trừng mắt hỏi.

Thiếu niên nhìn thấy hắn cười, đưa tay ở bàn cờ, ngón tay thon dài xẹt qua một đường.

"Từ Tịnh Châu, đến Giang Châu." Hắn nói, "Biểu muội của ngươi ở Trình gia, nhà của ngươi không biết thời điểm mà tự mình nàng trở về."

Chu Lục Lang nhìn hắn, suy nghĩ.

Thiếu niên lại đưa tay theo bàn cờ, điểm thêm một quân.

"Đi từ Tịnh Châu đến Giang Châu, một nữ nhân tuổi nhỏ như vậy."Hắn mỉm cười nói, "Ngươi nói, một kẻ vô dụng như thế nào làm được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.