Công Chúa Nhỏ (A Little Princess)

Chương 19: Tớ bắt đầu thích cậu




- Cải cách giáo dục như thế nào là chuyện của lãnh đạo trường học mà, em xen vào làm gì?
Liễu bí thư uống trà, dùng giọng điệu rất xem thường nói.

Trầm Nhiên cả giận:
- Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, anh chỉ làm một cán bộ nhỏ mà dám coi thường người dân à? Em tốt xấu gì cũng là giáo viên nòng cốt, sao không xen vào chuyện cải cách giáo dục được.

Liễu Tuấn bật cười.

Tiểu nha đầu hai mắt mở thật to, bộ dạng "coi chuyện thiên hạ là trách nhiệm" của mình, đả kích thói quan liêu của Liễu bí thư, thật ra giáo viên nòng cốt là do cô Trầm tự phong.

Ban đầu vì cô "đi cửa sau", quản lý trường học biết có người đánh tiếng cho Trầm Nhiêu, nên khá coi trọng, chuẩn bị bồi dưỡng làm giáo viên nòng cốt. Ai ngờ cô Trầm "hung hăng" giống hệt "thanh niên có chí" vừa mới tốt nghiệp đại học, muốn thực hiện lý tưởng nhân sinh của mình trên cương vị công tác, vừa mới tới đã làm cải cách, chạm vào vảy ngược các lãnh đạo.

Có điều lãnh đạo trường học còn có trách nhiệm, mang thái độ dạy dỗ thanh niên, do chủ nhiệm khoa tới tìm cô giáo Trầm, tiến hành tâm sự chân thành. Không ngờ cô giáo Trầm rất cô chấp, "kiên trì nguyên tắc" nói mình chẳng qua chỉ thí nghiệm một chút, được học sinh hoan nghênh, cho nên không cần phải sửa gì hết, càng chẳng nói gì tới sai lầm.

Chủ nhiệm khoa là một thấy giáo già trên 50, là giáo viên nòng cốt thật sự của trường Thất Trung, thường ngày ai gặp chả cung kính, coi là tấm gương tiền bối? Không ngờ bị con nha đầu mới ra đời mỉa mai một phen, trong lòng tức tối thế nào khỏi phải nói.

Thầy giáo già lập tức báo cáo hành vi "đại nghịch bất đạo" cả Trầm Nhiêu cho lãnh đạo trường học. Lãnh đạo rất tức giận, từ đó nhìn cô giáo Trầm "với con mắt khác", nhưng còn nhớ cô có quan hệ, không cố ý làm khó, còn về muốn len vào hàng ngũ giáo viên nòng cốt thì khó.

Liễu bí thư rất rõ "tao ngộ" của cô giáo Trầm.

Y có con đường để biết tình hình của Trầm Nhiêu.

Có điều Liễu bí thư không nhúng tay vào can thiệp, tình hình này trường học nào cũng có, cũng không phải là chuyện khó, người trẻ tuổi mới bước vào xã hội, thế nào cũng gặp phải chút trắc trở. Liễu bí thư nếu chuyện gì cũng chiếu cố lại hiệu quả ngược, không trải qua những chuyện này, Trầm Nhiêu vĩnh viễn không lớn lên được.

Mỗi lần nhìn thấy cụ cười trêu ghẹo của Liễu Tuấn, Trầm Nhiêu có cảm giác như bị nhìn thấu. Hình như nam nhân này cục kỳ hiểu tích cách của mình, mỗi khi ở trước mặt anh ta, đều không ẩn giấu được điều gì.

- Đáng ghét, không cho cười..

Cô giáo Trầm thẹn quá hóa giận, dậm chân hờn dỗi.

Liễu Tuấn vẫn cười, không những cười còn lắc đầu, tựa hồ thấy một chuyện vô cùng thú vị. Trầm Nhiêu quay đầu đi, không nhìn y nữa, hậm hực cong môi lên.

Nhưng Trầm Nhiêu cũng biết không ăn thua gì.

Liễu Tuấn tuyệt đối không an ủi cô.

Quả nhiên Trầm Nhiêu thấy trong phòng lặng ngắt như tờ, không nhìn cũng biết y đang ăn thịt muối, người này là độc vật ăn thịt cỡ lớn, mỗi lần tới những nơi thế này, thế nào cũng gọi một đống đồ ăn, đại đa số là thịt, ăn tới ngon lành.

Còn nói là thị trưởng.

Thị trưởng mà thế này à?

Người ta có sơn hào hải vị gì chưa ăn qua, thèm vào loại thức ăn nhà quê này?

Rõ ràng là công nhân.

Trầm Nhiêu tức lắm rồi, quay đầu lại nhét một miếng thịt muối vào miệng, nhai "rau ráu", trừng mắt lên hung hắn nhìn Liễu bí thư.

Liễu bí thư đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt cô, mỉm cười nói:
- Ăn thêm vào, tăng thêm chút thịt.

Trầm Nhiêu bất mãn lắm, ưỡn ngực lên:
- Em không đầy đặn à? Còn phải tăng thêm thịt.

Ngực của tiểu nha đầu đúng quy củ, chẳng thế nói là đầy đặn. Trầm Nhiêu luôn kiêu ngạo về vóc dáng tiêu chuẩn của mình, té ra trong mắt người này lại là "người mẫu mình dây".

Liễu Tuấn cười nói:
- Các cô gái gầy quá không đẹp, không khơi lên được dục vọng của nam nhân.

Trầm Nhiêu hoàn toàn bị đánh bại rồi.

Hình như từ khi hai người "yêu đương" tới nay, cũng chỉ có nắm tay vài lần, môi cũng chưa hôn qua, Liễu Tuấn thậm chí còn chưa hôn lên má cô, lại còn mặt dày nói tới "dục vọng nam nhân", không biết trong lòng nghĩ cái gì.

- Ăn đi, mỗi ngày vất vã suy nghĩ bài giảng cho học sinh cũng rất vất vả, ăn thịt bổ não.

Liễu Tuấn tuấn cầm một miếng thịt muối đưa tới bên miệng Trầm Nhiêu.

Trầm Nhiêu bĩu môi, nhưng vẫn há miệng cắn lấy miếng thịt, tâm tình tốt hơn, nói:
- Là thế này, lãnh đạo trường em bị ông Dịch cứng đầu kia ép quá mức, muốn có câu trả lời, lại không biết làm thế nào, liền phát động giáo viên toàn trường, yêu cầu mỗi người viết một phương án cải cách nội bộ trường học, giao cho lãnh đạo tham khảo... Anh cho em ý kiến đi, phải bắt tay vào từ đâu?

Liễu Tuấn cười:
- Có phải là em thỉnh giáo anh không?

Trầm Nhiêu mắt đảo mấy lượt, gật đâu fnói:
- Coi như vậy.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc nói:
- Nghe nói tới thầy Mai Di Kỳ chưa?

Trầm Nhiêu trừng mắt lên.

Liễu bí thư hỏi câu này hơi xúc phạm người khác, nếu như Trầm Nhiêu học vật lý đã đành, còn cô Trầm Đây đường đường tốt nghiệp đại học sư phạm thủ đô, thầy Mai Di Kỳ, chính là nhân vật truyền kỳ trong giới giáo dục cận đại, đảm nhận chức hiệu trưởng trường đại học Thanh Hoa tới hơn 18 năm, nếu như ngay cả Mai Di Kỳ mà còn chưa nghe nói tới, thì bốn năm sinh viên sư phạm của cô thành uổng phí rồi.

Liễu bí thư chẳng mảy may để ý tới kháng nghị của Trầm Nhiêu, tiếp tục nói:
- Nghe nói tới là được rồi, trước khi thầy Mai Di Kỳ làm hiệu trưởng Thanh Hoa, trường Thanh Hoa ba lần liên tiếp xảy ra phong ba đổi hiệu trưởng, ba người La Gia Luân, Kiều Vạn Tuyển, Ngô Nam Hiên trong một năm bị sinh viên giảng viên đuổi đi, tới khi thầy Mai Di Kỳ tới mới ổn đỉnh lại. Từ năm 1931 tới năm 1948 không còn xảy ra chuyện thay hiệu trưởng nữa. Em biết vì sao không?

Trầm Nhiêu bị Liễu Tuấn thu hút, tò mò hỏi:
- Vì sao thế?

Liễu Tuấn cười:
- Thời kỳ kháng chiến, đại học Nam Hoa cùng Bắc Đại, Nam Khai thành lập liên minh đại học tây nam, trên lễ hội chúc mừng, vì đáp tạ lời tán dương của mọi người, thầy Mai nói, trong kinh kịch có một nhân vật gọi là "Vương Mạo Tử"....

- Vương Mạo Tử là ai?

Trầm Nhiêu hỏi xen vào.

Nói ra cô giáo Trầm chẳng phải là thính giả tốt, cứ thích hỏi lung tung khi Liễu bí thư kể chuyện, có điều tựa hồ như thế lại có tác dụng khích lệ, làm Liễu bí thư có động lực kể tiếp.

- Vương Mạo Tử là diễn viên đóng vai vua , kinh kịch thường gọi là Vương Mạo Tử, vừa ra sân khẩu là được tiền hô hậu ủng, tựa hồ là nhân vật quan trọng lắm. Nhưng thực tế chẳng phải là nhân vật chính, quần chúng chẳng nghe hắn hát, hắn chỉ là nhân vật làm nền. Thầy Mai ví mình như Vương Mạo Tử chỉ may mắn được ở trong ban tốt, mọi người vỗ tay khen ngợi, để ông được thơm lây...

- Không phải chứ? Ông ấy là hiệu trưởng mà...
Trầm Nhiêu ngạc nhiên:
- Chắc là thầy Mai khiêm tốn.

- Ừ, đương nhiên là có thành phần khiêm tốn, có điều lời này của thầy Mai, nói ra đại học Thanh Hoa dưới sự lãnh đạo của ông, trong 10 năm từ một trường học có chút tiếng tăm nhưng không có học thuật nhảy vọt thành đại học hàng đầu trong nước. Hậu nhân đánh giá thầy Mai nói, cả đợi ông chỉ làm một chuyện , chính là làm hiệu trưởng đại học Thanh Hoa định ra cải cách giáo dục. Thầy Mai chủ yếu làm hai công việc, thứ nhất là mời và tuyển chọn giảng viên ưu tú một cách nghiêm ngặt, hai là thúc đẩy chế độ lãnh đạo tập thể, thành công lập nên ban giáo viên, ban trợ lý và ban giáo vụ lập thành hệ thống tài chính, đảm bảo Đại Học Thanh Hoa chẳng những không ngừng phát triển, thu thập ý kiến số đông, còn tránh đi vào con đường sai. Anh nghĩ đường lối của thầy Mai, hiện giờ chúng vẫn có thể học theo, quân tử nổi danh thiên hạ cũng đi kèm với lời phỉ báng, chỉ riêng thầy Mai, cả sau lưng cũng được lời khen y như thế, chẳng những chứng minh nhân phẩm thẩy Mai, còn chứng mình thầy Mai chỉnh đốn thành công.

- Lãnh đạo tập thể? Có làm được không?

Trầm Nhiêu khá mẫn cảm, ngay lập tức nắm được điểm mấu chốt, hỏi ngược lại.

Liễu Tuấn cười:
- Đảng ta tiến hành chế độ lãnh đạo tập thể mà.

Trầm Nhiêu bĩu môi, nhìn Liễu bí thư một cái rất khó chịu.

Thói "chủ nghĩa quan liêu" của người này lại phát tác rồi, Trầm Nhiêu không tiếp xúc với nhân vật quan trường khác, không biết có giống anh cán bộ nhỏ cứ mở miệng ra là "nguyên tắc đảng ta", "tôn chỉ đảng ta" này không.

Liễu Tuấn cười:
- Có làm được không em không cần quan tâm, dù sao em không phải là hiệu trưởng. Chẳng phải là viết một phương án để nộp sao? Cô giáo Trầm là tài năng của trường đại học Sư Phạm thủ đo, phương án không thể quá qua loa, phải không?

Trầm Nhiêu không khỏi bật cười:
- Nói đúng lắm, em chỉ đưa ra phương án, có dùng hay không là chuyện của bọn họ... Có điề em nghe người ta nói, cái ông Dịch cứng đầu cũng có ý muốn tiến hành lãnh đạo tập thể, nghe nói phương án của em lại hợp với của ông ta ấy.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Nhiêu Nhiêu, Dịch Hàn tốt xấu gì cũng là cục trưởng cục giáo dục, em là tiểu nha đầu, đừng có học theo người ta gọi Dịch cứng đầu, không lễ phép.

Trầm Nhiêu lại lườm Liễu bí thư một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.