Công Chúa Nhỏ (A Little Princess)

Chương 15: Không thể chịu đựng được cô độc




Núi phú sỹ đêm nay yên tĩnh đến khác thường, lại được sương mù phủ thêm một lớp áo, làm cho cảnh đêm nơi đây càng thêm vài phần thanh nhã.

Có điều khác với mọi người chỉ là thưởng thức cảnh sắc, một vài kẻ xấu xa lại coi trọng nhiều giá trị hơn của sương đêm…

Chính như Oa Oa đã nói thế này —— "Sương mù này tới tốt không thể tốt hơn, lại phối hợp chúng ta ngụy trang, coi như nghênh ngang đi vào cũng sẽ không bị phát hiện!"

- Xem ra mày rất có kinh nghiệm nhỉ!
Trần Mặc tròn mắt mà nhìn nó, thầm nghĩ loại chuyện này tin chắc không phải nó làm lần đầu.

Mà nghe được hắn ‘khen ngợi’, Oa Oa cũng không tham công hồi đáp:
- Thường thôi thường thôi, thứ ba thế giới! Mà nói đúng ra thì cách này cũng không phải em nghĩ ra được, là từ mấy phim chiến tranh của Bản Bản học đấy chứ… À quên, chúng nó đang nấp dưới lớp nước đen kịt trong bụng em, hố hố! (Giải thích một chút là cái không gian trong ruột của Oa Oa tựa như túi thần Doremon, dung nạp bất kể kích thước, nên giờ nuốt 3 đồ điện kia vào sau đó phủ một lớp nước màu đen lên trên để ngụy trang)

Không để ý đến nó tự kỷ, Trần Mặc đưa mắt nhìn mấy đồ điện chui hết ra từ ba lô, rồi lại đưa mắt nhìn thần xã Asama sáng trưng đèn đuốc phía xa xa, bèn ngăn lại Oa Oa đang muốn xuất phát mà nhắc nhở nói:
- Cẩn thận một chút! Nếu thật sự không được thì trước tiên rút về, không cần dẫn một đám thần quan chạy khắp núi!

- Biết rồi, lão đại an tâm!
Hiếm khi có dịp được chuẩn quang minh chính đại đi ăn trộm, Oa Oa sớm đã hưng phấn đến ứa hơi nước thay vì chảy dãi, không đợi Trần Mặc nói xong đã mang theo đám đồ điện xông ra ngoài.

Gió nhẹ hiu hiu truyền lại tiếng chúng nó nói chuyện, chỉ nghe giờ phút này Nặc Nặc đang rất hổ báo đề nghị:
- Được rồi, khi chúng ta lấy xong mảnh ngọc, nên để mấy chữ lên vách tường thần xã chứ nhỉ, tụi mày có ai biết tiếng Nhật không?

- Ặc…
Nghe đến đây, Trần Mặc đột nhiên bắt đầu cảm thấy có lẽ kế hoạch này đã sai lầm rồi.

Nhưng mà mắt nhìn mấy đồ điện đã ngày càng gần thần xã, hắn cũng chỉ có thể chắp tay lên trời cầu nguyện, hy vọng đám dở hơi kia biết điều mà quậy phá đúng nơi đúng lúc.

Đại khái là nghe được lời cầu nguyện của hắn, sau một cơn gió lạnh phần phật thổi qua, mấy đồ điện đang sôi trào nhiệt huyết rốt cục an tĩnh lại mà men tới gần thần xã.

Dưới sự dẫn dắt của Oa Oa, bốn tên dở hơi này theo bụi cỏ thong thả bò sát, thật cẩn thận tới gần cửa chính, tận lực tránh khỏi ánh đèn sáng ngời.

Nhưng dù thế thì cũng đã có mấy người canh trước cửa nghe được tiếng động lạ mà rọi đèn pin đi tới.

- Có phải là thỏ không?
Cẩn thận đảo một vòng qua bụi cỏ, đội trưởng đội cảnh vệ thì thào tự nói, đúng lúc này đầu ngón chân không biết đụng phải cái gì mà gây ra tiếng loảng xoảng vang thật lớn.

Bị tiếng động này kinh động, mấy cảnh vệ vội vàng nắm cảnh côn vọt tới, đã thấy cảnh vệ đội trưởng ôm chân mà nhảy lò cò, vừa nhảy vừa chửi:
- Khốn khiếp, chỗ này sao lại có nồi cơm điện, là đám du khách nào mà vô ý thức thế chứ?

- Nồi cơm điện?
Mấy cảnh vệ đưa mắt nhìn nhau, mà lại không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn kỹ lại trong bụi cỏ.

Dưới ánh trắng mờ ảo, một cái nồi cơm điện cũ nát đang nằm chễm chệ trên mặt cỏ, mà bên trong lại đổ đầy thứ nước gì đen như mực, nhìn thế nào cũng không phù hợp cảnh.

Cảnh vệ đội trưởng vẫn ôm bàn chân mà nhảy, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói:
- Bỏ đi, chúng ta về chỗ, nơi này không liên quan đến chúng ta!

Hắn đã nói như vậy, mấy cảnh vệ còn có thể có ý kiến gì, ngay lập tức dìu đội trưởng trở về.

Chỉ là ai có không có chú ý tới, chờ bọn hắn đi xa, cái nồi cơm rách nát kia đột nhiên giật giật, lại lung la lung lay tới gần thần xã, chỉ chốc lát đã tiến sát tới một chiếc cửa sổ.

Ngay sau đó, một cái điện thoại di động đột nhiên nhảy bám vào cửa sổ, rồi thật cẩn thận mở cửa sổ ra…

- Hết thảy thuận lợi!
Nhỏ giọng ra hiệu, mấy đồ điện liền lặng yên không một tiếng động leo vào, chỉ để lại Xa Xa vẫn đang trạng thái thu nhỏ lưu lại ở bụi cỏ chuẩn bị đường lui.

Về phần bên kia, Oa Oa sớm đã lặng yên không một tiếng động nhảy xuống hành lang, hướng về phía đại sảnh đã tìm hiểu trước mà đi.

Nặc Nặc đi ngay sau nó, tò mò đánh giá bốn phía, thấp giọng than thở nói:
- Ê, chỗ này thờ thần gì ấy nhỉ?

- Ca cũng không biết, hình như là thần mộc hoa gì gì đó.
Bản Bản thuận miệng trả lời hàm hồ:
- Nhật Bản khác với Trung Quốc chúng ta, nhiều thần lạ lắm…

Vừa nói chuyện, bọn nó đã sớm thuận lợi lẻn vào thần điện, dưới ánh nến mờ ảo, mấy chục người đang vây quanh thần vị mà lẩm bẩm, thoạt nhìn như đang tiến hành cầu khẩn.

- Trong kia kìa!
Trốn sau một cây cột quan sát giây lát, Nặc Nặc lập tức phát hiện được mục tiêu.

Trước bức tượng gỗ nữ thần kia là chiếc Lưu Ly Thanh Bình đang tỏa hào quang, mà mảnh ngọc vỡ màu nhìn vừa đánh mắt đã trông thấy rõ.

Oa Oa nhìn nhìn mấy chục thần quan còn đang cầu khẩn, nhỏ giọng than thở nói:
- Đám nào là cú chắc, khuya thế này rồi mà còn thức cầu khẩn… Ê, có nắm chắc đánh ngất xỉu hết được không?

- Có lẽ không ổn!
Nhìn nhân số đông đảo của đối phương, mấy đồ điện chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau lắc đầu.

Mắt nhìn thời gian đã càng lúc càng khuya mà đám thần quan này lại vẫn bị uống phải thuốc kích thích nên không biết mệt mỏi, Oa Oa đã nhịn không được muốn xông lên cướp.

Mà đúng lúc này, Bản Bản đột nhiên mở màn hình, chần chờ nói:
- Này, ca đột nhiên nghĩ ra một cách, các chú đã xem tập “Đấu phép ở nước Xa Trì” trong “Tây Du Ký” chưa?

Tắt volume đi, Bản Bản bật lên một đoạn trong tập phim kia, mấy đồ điện vốn là ngạc nhiên không nói gì, lập tức lại không hẹn mà cùng chúi đầu tham khảo.

Vài giây sau, Nặc Nặc lặng yên không một tiếng động, men theo những góc tối mà bò đến chân tượng thần.

Bởi vì hình thể của nó rất nhỏ, lại men dọc theo những tấm rèm che ngoài cửa sổ thông gió, cho nên không khiến thần quan chú ý.

Sau một lát, Nặc Nặc đã bò lên được đến sau lưng tượng thần. Nó quan sát vài giây rồi đột nhiên chui vào chiếc bồ đoàn đỡ tượng thần, đồng thời không quên hướng Oa Oa lóe lóe màn hình.

- Hiểu rồi!
Oa Oa cùng lúc không chút do dự mà hít vào một hơi rồi thổi ra thật mạnh.

Trong chớp mắt, cuồng phong nhất thời gào thét mà ra, cuốn theo bụi mù quét khắp cả thần điện, khiến đám thần quan không thể không nhắm tịt mắt, tiếng kinh hô nhất thời hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Bên trong hỗn loạn, một vị lão thần quan (thần quan lớn tuổi) râu tóc bạc trắng lại trấn định quát:
- Hoảng cái gì, tất cả bình tĩnh…

Lời còn chưa dứt, ông ta đã kinh ngạc mà há to miệng.

Khó có thể tin, bức tượng thần trong đền lại đột nhiên khe khẽ rung lắc, tùng chùm hào quang màu xanh từ sau lưng tượng chợt phóng ra, hóa thành hào quang đầy trời rồi như thực thể mà chậm rãi rơi xuống, làm cho cảnh tượng bỗng chốc trở nên thật huyền bí hoa lệ.

Giờ khắc này, đông đảo thần quan nhất tề ngạc nhiên há hốc miệng, một vài người tu vi thấp thậm chí làm rớt cả pháp khí trong tay.

- Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì?
Thất hồn lạc phách run rẩy lắp bắp hỏi, lão thần quan quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Nhưng đúng lúc này, bức tượng đang lay động lại đột nhiên yên lặng bất động, sau đó một giọng nói uy nghi không biết từ đâu vang lên:
- Tín đồ của ta, đã thấy bản thần tại sao không quỳ?

- Thằng này sao nói được tiếng Nhật ngọt thế nhỉ?
Oa Oa đang nấp sau cây cột, nghe xong câu kia không thể không tán thưởng nói.

Bản Bản lóe lóe cái màn hình, tự đắc tranh công nói:
- Đương nhiên! Nó từ ca xem được nhiều AV như vậy, không nói được mấy lời thì quá ngu rồi!

Được rồi, nếu để cho giáo viên tiéng Nhật nghe được lời này, phỏng chừng sẽ lập tức hộc máu tại chỗ.

Nhưng bất kể thế này, tiếng NhậBản Bản học mót được t dùng quá đúng chỗ, cho nên khiến cả đám thần quan đang trong hỗn loạn cũng phải đồng loạt ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu trông lại.

Đại khái là bị dọa đến choáng váng, bọn hắn lại đứng trơ ra không có phản ứng gì, cứ thế ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức tượng thần, thật giống như cả đám đã biến cả thành tượng sáp…

- Thế này là sao! Tín đồ thờ phụng ta, vì sao thấy ta không quỳ!
Thấy tình huống có chút quái dị, Nặc Nặc chỉ có thể lần nữa hô quát, ngữ khí tăng thêm vài phần khiển trách.

Mấy chục thần quan đưa mắt nhìn nhau, không biết là nên nghe lời dập đầu hay nên lao tới mà nện cái bức tượng kia.

Cả đám đang trong mờ mịt, vẫn là lão thần quan kia phục hồi trước, đánh mắt cho hai đệ tử bên cạnh.

Thấy ám hiệu của ông ta, hai gã đệ tử gật đầu rồi lặng yên không dấu hiệu vòng ra sau bức tượng.

Thế nhưng ngay sau đó, bọn hắn liền lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: phía sau thần tượng trống trơn, không hề có ai ẩn nấp, cũng không có bất kỳ máy móc nào.

Đối mắt nhìn nhau mắt một cái, hai gã đệ tử không tự chủ được rùng mình, vội vàng bước nhanh chạy về cạnh lão thần quan.

- Cái gì?
Nghe hai đệ tử nhỏ giọng thuật lại, lão thần quan nhất thời đờ người ra, hai chân lại khẽ run lên.

Nhìn ánh sáng xanh bao phủ tượng thần, hắn nhịn không được xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh, thấp giọng than thở nói:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là có kẻ nào đang thi triển yêu pháp, thế nhưng cạng đây…

- Lớn mật! Lại dám vọng ngôn như thế!
Lời kia mặc dù nói rất nhỏ, nhưng làm sao qua mặt được Nặc Nặc.

Đột nhiên giận quát một tiếng, trong đó nó còn tăng thêm cả Nhiếp Hồn Ma Âm, nhất thời làm mấy tên thần quan ý chí yếu kém quỳ sụp xuống.

Cơ hồ đồng thời, Oa Oa cũng phối hợp lần thứ hai thổi ra gió lạnh, làm cả thần điện chìm trong cuồng phong gào thét.

Vị lão thần quan kia lắp bắp kinh hãi, suýt nữa dập đầu quỳ xuống, nhưng vẫn còn do dự trong lòng.

Chính là ngay sau đó, đột nhiên nghe được một tiếng thét vang, mười mấy thần ma quỷ quái chợt từ trên trời giáng xuống, tay cầm pháp khí đứng hầu hai bên bức tượng thần, ánh mắt sáng rực như là thực chất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.