Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng

Chương 9: Rèn luyện một năm




-Quên ta là không chấp nhận được đâu.

Phi Linh xuất hiện chắn trước người của Hoắc Vũ Hạo nói. Nói xong, tay nắm thành nắm đấm, đấm thẳng về phía tên tà hồn sư. Còn tên tà hồn sư thì cười khinh bỉ, nắm đấm cũng giơ ra, hắn nghĩ Phi Linh chỉ là một tên ngu-tỏ-ra-nguy-hiểm.

Mọi người nghe âm thanh này cũng ngớ người. Cảnh sau đó là một sự kinh ngạc. Tên tà hồn sư thân thể nát bấy theo cú đấm của Phi Linh, nhìn có vẻ như cậu đấm khá nhẹ nhưng mà lực công phá thì có thể nói là kinh thiên động địa. không chỉ tà hồn sư biến thành vũng màu mà mọi thứ phía sau hơn hai trăm mét cũng bị san bằng do lực xung kích.

-Cái này là trả thù cho cơ thể của Hạo Hiên nhóc tỳ. Haizz, đáng tiếc hắn bị tên khốn này làm cho banh xác, không có một mảnh thân thể thì làm sao ta hồi phục cho hắn.

Vốn sức mạnh vật lí của Phi Linh hơn nhân loại gấp nhiều lần. Nhưng về cơ bản thì Phi Linh cũng chưa dùng bất cứ một phần lực nào, cứ cho phất tay dời sơn lấp biển đi.

Thu tay lại. Nếu để ý thì trên tay Phi Linh thậm chí còn chưa dính lấy một giọt máu.

Phi Linh xoay đầu nhìn về phía các học viên bị thương và đám cháy.

-Thủy mộ thiên hoa tiểu mô hình.

Phi Linh thủy pháp tắc lưu động quanh cơ thể. Một vòng tròn chứa đầy hoa văn cũng ấn kí sặc sỡ cũng rất khó hiểu xuất hiện trên mặt đất bao trọn lấy vùng hỏa hoạn cùng một phần không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Phi Linh động niệm một cái, vô số dòng nước uốn lượn như những con rồng nước vòng theo hình dáng của vòng tròn ma thuật kia, phi thăng lên trời cao, kèm theo đó là mọi đám cháy đều bị dập tắt, thậm chí thi pháp hoàn thành còn gâp ra một cơn mữa nữa. Thủy pháp tắc kĩ năng mà lại đem đi chữa cháy thì đúng là sang a.

Mọi người cũng không còn gì để nói. Có khi đang đau quá có chú ý cái gì.

Huyền lão nhìn nhưng chưa hết đau lòng. Nhìn xung quanh vô cùng hoang tàn, nát thì vẫn nát mặc dù đã được dập lửa nhưng vụ nổ đã tàn phá gần như hoàn toàn. Diêu Hạo Hiên đã bị mất mạng theo mọi nghĩa.

Để ý biểu hiện trên mặt của Huyền lão, Phi Linh cũng thở dài. Phi Linh kích hoạt Thiên thần quan cùng nguyên tố lĩnh vực. Sự kết hợp này cho phép cậu trải rộng hiệu quả của Thiên thần quang, cứ gọi là Thiên thần quang đai quy mô cũng được. Lực lượng tản mát nhiều đến mức ngưng hình. Sau lưng Phi Linh lực lượng ngưng hình tản ra như đôi cánh vậy. Vô số điểm sáng trắng nhỏ từ từ rơi xuống như tuyết rơi ngày đông. Những người ở trong lĩnh vực đều cảm thấy rất ấm áp, cơn đau gây ra từ vụ nổ hay độc do làn sương đỏ cũng đều tan biến. Những vết thương nặng nhẹ đều lành lại.

-Nhìn kìa! Phi Linh học trưởng dùng cái gì hồn kỹ? Tại sao lại lợi hại như vậy?

Tiêu Tiêu nhìn mọi thứ mà bất ngờ nói. Đúng. Mọi thứ đều trở lại với nguyên bản trước khi vụ nổ xảy ra.

-Vết thương của ta lành rồi!

Trần Tử Phong bị thương ở chân cũng lành lại, kinh ngạc nói.

Ánh sáng dần phai đi. Phi Linh dừng thi pháp. Bước tới Huyền lão.

-Huyền lão, ta đã dùng hết khả năng của mình giúp mọi người liệu thương nhưng vẫn cần phải quay về chữa trị. Nếu cứ như thế này mà tham gia cuộc thi thì sẽ có nguy cơ rất cao ảnh hưởng căn cơ. Theo ta, thì chi có tiểu Đào cùng tiểu Thần là đủ khả năng tham gia, còn lại thì không thể.

-Khoan đã, ta vẫn đi đ…hụ hụ….

Đái Thược Hành không muốn quay về nói. Dường như vết thương vẫn có chút ảnh hưởng.

-Đấy, ta nói ngươi không tham gia được. Ta là thầy thuốc hay là ngươi?

Phi Linh lạnh lùng nói. Mọi người của Sử Lai Khắc thất quái nhìn thất thần khá nhiều. Huyền lão cũng lâm vào suy nghĩ.

-Nếu các thành viên quay về, ngươi có thể hỗ trợ không?

-Tất nhiên, tiểu Đào có tham gia, làm sao ta không tham gia.

Phi Linh cười nói.

-Vậy được, Tiểu Đào, Lạc Thần. Các ngươi chuẩn bị đi với đám Vương Ngôn đến Tinh La thành đi. Ta sẽ mang những người còn lại về.

Sau đó Huyền lão thu thập mọi người rồi lên đường quay về còn Vương Ngôn dẫn Sử Lai Khắc dự bị cùng Phi Linh, Mã Tiểu Đào, Lăng Lạc Thần đến Tinh La đế quốc.

------------

Do không muốn gây chú ý. Phi Linh quyết định không dùng máy bay để di chuyển.

-Phi Linh, cảm ơn ngươi.

Mã Tiểu Đào đi đến kế bên Phi Linh nói. Thân là đội trưởng, thiệt hại vừa đối với nàng quá lớn. Không nhở có Phi Linh cứu cháy kịp thời, chắc nàng lại phải nhức nhói một thời gian.

-Ồ, ta với người cần phải nói cảm ơn nữa sao? Thế mà ta cứ tưởng tình cảm giữa chúng ta tiến xa ra rồi chứ. Đau lòng a.

Phi Linh giả bộ ôm mặt khóc.

-Không, không phải thế. Chĩ là nếu không có ngươi thì mọi chuyện sẽ thành ra thế nào.

Mã Tiểu Đào nói.

-Ngươi không phải lo. Dù trời có sập thì cũng có ta đỡ cho ngươi.

Phi Linh đưa tay ra sờ má Mã Tiểu Đào, cười nói.

Tiêu Tiêu cùng những thành viên nhỏ tuổi đi đằng sau nhìn cảnh này cũng đỏ mặt hết. Phi Linh nhìn thấy thế cũng bỏ tay ra, Mã Tiểu Đào nhưng là mặt đã có chút đỏ.

-Haha, thiếu ý tứ quá. Xin lỗi.

Phi Linh cười cười xin lỗi.

Sau sự kiện vừa qua. Ai cũng tin tưởng sức mạnh của Phi Linh là vô địch. Đoạn đường khá dài nhưng trên đường mọi người khá thông thả, không có quá nhiều lo lắng.

Đến Tinh La thành, thủ đô của Tinh La đế quốc. Người dân hòa hứng, tràn ngập sức sống. Bởi vì sự kiện đại tái sắp tới rất được nhiều người mong chờ.

Nhóm Sử Lai Khắc được sắp xếp tá túc tại khách sạn Tinh Hoàng, Tinh Thất. Khách sạn vô cùng tráng lệ, xa hoa.

-Tuyệt quá!

Vương Đông nhìn phòng ốc, hai mắt sáng lên cảm khái.

Được xếp ở tầng thượng. Đây là quyền lợi của Sử Lai Khắc.

-Thích nhất là giường vừa to vừa mềm này. ( Vương Đông).

-Haha, cảm giác thật tuyệt. ( Từ Tam Thạch).

-Thật không ngờ lại được ở phòng của tầng thượng a. ( Tiêu Tiêu).

Mọi người vào phòng, rất thích cách bày trí của khách sạn. Không hổ là trang trí dành cho hoàng thất.

-Đến trang sức nhỏ cũng là đổ cổ nữa. ( Giang Nam Nam).

-Trời! Nhà vệ sinh cũng đẹp a. ( Hòa Thái Đầu).

Đang tận hưởng không khí sang trọng như đi du lịch. Cửa của một phòng mở ra. Bối Bối bước ra từ trong phòng.

-Mọi người, đi thôi. Vương Ngôn lão sư cho gọi chúng ta đến phòng họp. Hình như là bàn về trận đầu tiên sau khi mở màn kết thúc. Phi Linh nói hai vị tiền bối vẫn chưa ra sân được, cứu viện chưa tới được. Có lẽ chỉ có thể dựa vào bảy người chúng ta.

Xoảng.

Nghe được đến đây. Giang Nam Nam đang cầm bình hoa cổ cũng làm rớt bể. Từ Tam Thạch đang uống nước cũng nuốt không trôi, đổ hết cả ra quần. Vẻ mặt mọi người trở nên tệ hơn.

-Không phải chứ. Không phải còn có Phi Linh sao? Hắn ta có thể cân hết mà.

Từ Tam Thạch ôm mặt nói.

-Xem ra vẻ ngoài thoải mái đều là giả.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói.

-Được rồi, Vương Ngon lão sư đang đợi.

Bối Bối thúc mọi người mau mau đi đến phòng họp.

-----------

Tại phòng họp. Không khí nghiêm túc đến kì lạ, khá căng thẳng.

-Sao thế mọi người, trông căng thẳng vậy? Cần gì phải lo lắng. Chẳng qua chỉ là một trận mở đầu thôi mà.

Vương Ngôn cầm ly nước nói.

-Nghe này mấy nhóc, cứ thoải mái đi. Có lẽ mọi người đều thắc mắc tại sao ta cùng tiểu Đào và tiểu Thần không ra sân. Đúng chứ?

Phi Linh chen ngang vào nói. Đám Hoắc Vũ Hạo cũng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.