Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng

Chương 4: 4: Thuật Nghịch Hồn




Chạng vạng của mùa đông thành phố Z, nhiệt độ không khí đã thấp đến mức không thể thấp hơn.

Trong tiểu khu chung cư, những bồn hoa vốn xanh um tươi tốt đã trơ trọi chỉ còn lại nhánh cây khô, dưới ngọn đèn càng thêm cô tịch lạnh lẽo.

Từ Nhuận Thanh đưa cô đến cửa nhà, Niệm Tưởng cảm ơn, đẩy cửa xe ra liền muốn xuống xe. Kết quả vừa bước xuống một chân, thân mình hơi nghiêng ra ngoài… Liền bị dây an toàn kéo trở về ——

Động tác nhanh đến mức Từ Nhuận Thanh cũng không có thời gian nhắc nhở.

Cả người Niệm Tưởng bị kéo về ghế ngồi, ý nghĩ đầu tiên chính là… Thật mất mặt.

Cô có chút lúng túng quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, không biết nói gì: “Bình thường em không phải như thế…”

Từ Nhuận Thanh: “…”

Anh hắng nhẹ giọng, tận lực che giấu ý cười đã tràn đến bên môi, lúc này mới lên tiếng: “Giải thích này không có hiệu quả lắm.”

Niệm Tưởng lúng túng đối diện cùng anh thật lâu, sau bởi vì cảm thấy quá mất mặt…Cả khuôn mặt đều nhịn không được mà nóng lên, ánh mắt cô né tránh, ngay cả thanh âm cũng yếu ớt vài phần: “Vậy… em đi trước, Bác sĩ Từ hẹn gặp lại.”

Nói xong giơ tay muốn cởi dây an toàn, khổ nỗi trong tay đang cầm nhiều đồ, không có phương tiện, đang dò xét bốn phía xem có thể để đồ xuống đâu thì nghe một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, anh đã mở dây an toàn của mình, nghiêng người nhích lại gần.

Trong nháy mắt cả người Niệm Tưởng cứng ngắc nhìn anh…

Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, một tay nắm dây an toàn, một tay ấn nút, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ thanh thúy, sợi dây vướng trước người đã buông lỏng.

Anh hơi buông tay, đem dây an toàn để sang một bên, thế này mới thản nhiên nói: “Có thể rồi.”

Đang ghé vào cửa sổ cẩn thận nhìn vào bên trong xe, cha Niệm đã muốn bốc hỏa!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Tiểu thử thúi kia mau cút ra cho ta!!!!! Không cho dựa quá gần!!!!!

Phát hiện ý muốn cũng là vô dụng, cha Niệm nổi giận bừng bừng ra sức gõ một cái lên cửa kính xe, vừa lớn tiếng hét: “Cậu xuống đây cho ta!”

Phong giá thế kia… giống như là đang tìm người trả thù không bằng.

Thế cho nên, khi Niệm Tưởng nhìn thấy bộ dáng đen mặt kia của cha Niệm, cũng khó hiểu cực kỳ —— cô còn chưa ném chậu ớt xanh của cha Niệm mà.

Từ Nhuận Thanh liếc mắt liền nhận ra cha Niệm, hơi nhướn mày, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong chớp mắt kia cha Niệm đã nghĩ xong mấy câu trong đầu, tỷ như: “Đáng chết, dám táy máy tay chân với con gái của ta, muốn làm gì!” Hoặc là “Có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, táy máy tay chân đối với một cô bé, có là đàn ông con trai không!” Hay lợi hại nhất là “Xem ta có dám đánh chết tên lợi dụng như cậu không!”

Kết quả, ngữ khí cũng đã chuẩn bị tốt, tại giây phút nhìn thấy Từ Nhuận Thanh mở cửa đi ra… Toàn bộ nuốt trở vào.





Không khí xung quanh an tĩnh dị thường, vẫn là Từ Nhuận Thanh vươn tay ra trước, khẽ vuốt cằm, lễ phép lại chu toàn chào cha Niệm một tiếng: “Chú.”

Tại sao là… con trai của Lão Từ a…

Sắc mặt Cha Niệm thay đổi mấy lần, lại mở cửa xe nhìn vào bên trong, nhìn thấy con gái nhà mình bộ dáng giống như con thỏ vẫn ngồi ở ghế lái phụ, mặt liền đen lại, hỏa khí vừa rồi lại nổi lên, trực tiếp quát: “Còn không đi xuống cho ba!”

Hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, Niệm Tưởng bị quát run một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc đồ đạc trong tay, nhanh chóng bò xuống xe: “Ba?”

Cha Niệm trừng Niệm Tưởng, ánh mắt quả thực muốn phun ra lửa, ông vừa rồi hình như là nhìn thấy hai người… Muốn… hôn, hôn a…

A, thật là làm cho lão già như ông khó có thể mở miệng ( つ ﹏ つ).

Cha Niệm muốn nói lại thôi, nữa ngày mới phun ra một câu: “Hai người… hai người xảy ra chuyện gì? Khi nào thì bắt đầu!”

Niệm Tưởng cầm vịt nướng, không hiểu ra sao.

Từ Nhuận Thanh nghe hiểu, ghé mắt nhìn Niệm Tưởng, người nào đó vẻ mặt ngốc nghếch hiển nhiên không hiểu tình huống bên này…

Anh có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, cười khổ giải thích: “Chú Niệm, đại khái là đã hiểu lầm …”

“Tôi tận mắt chứng kiến, hiểu lầm cái gì …” dưới đáy lòng Cha Niệm thầm mắng một tiếng, tiểu tử này còn không thừa nhận, không muốn chịu trách nhiệm?

Đứa con gái bảo bối, như cây cải thảo ông nuôi dưỡng 24 năm nay, trước giờ đều ủng trong lòng bàn tay, mỗi ngày tỉ mỉ bón phân tưới nước mới khỏe mạnh như vậy, hoạt bát sáng sủa mà phải không!

Rốt cuộc trước một giây sắp phát tác bão lửa lần nữa của cha Niệm, vẻ mặt Niệm Tưởng ngại ngùng giải thích: “Bác sĩ Từ đưa con về, vừa rồi tay con xách đồ không cởi được dây an toàn, sau đó…”

Sao càng giải thích càng giống che dấu, rõ ràng cái gì đều không có phát sinh mà (┮﹏┮).

Cha Niệm bán tín bán nghi nhìn Niệm Tưởng, nương vào đèn đường còn có thể nhìn thấy hai má cô ửng đỏ, ông nhìn trong tay cô đang cầm gì đó, lại rất nghi ngờ quay lên nhìn Từ Nhuận Thanh…

Không có việc gì sao đỏ mặt, hơn nữa… Chỉ là cởi dây an toàn? Nhưng vừa rồi ông sao lại nhìn thấy tiểu tử này dựa qua rất gần, gần như cả khuôn mặt đều muốn dán lên!

Từ Nhuận Thanh nghĩ nghĩ, quyết định bảo trì trầm mặc.

Không khí giằng co, giằng co ——

Niệm Tưởng nhịn không được kéo tay áo cha Niệm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ba, vịt nướng cũng sắp bị đông lạnh rồi…”

Vịt nướng sắp bị đông lạnh…

Một câu, làm cha Niệm lập tức hồi thần, sau liền cười híp mắt muốn vỗ vỗ bả vai Từ Nhuận Thanh, kết quả, tay duỗi ra một nửa thì phát hiện độ cao bả vai có chút cao, lại khẽ nâng tay anh vỗ nhẹ một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hôm nay cám ơn con đưa Niệm Tưởng của chúng ta trở về. Vừa lúc dì Niệm con đã làm một bàn đồ ăn, cùng vào ăn đi.”

Niệm Tưởng cảm thấy thật xấu hổ…

Có một loại cảm giác mặt mũi mất hết còn bị ném xuống đất đạp mấy cái.

Vì thế, chặn trước Từ Nhuận Thanh, nhanh chóng cướp lời nói: “Bác sĩ Từ còn có việc, ba, chúng ta mau vào đi thôi?” Nói xong, còn làm nũng lung lay tay cha Niệm.

Nếu như lúc này Niệm Tưởng không sợ hãi nguy cơ gì đó phía sau, nhất định cô lắc thật vui vẻ.

Từ Nhuận Thanh nhìn cô, quả tim như bị móng vuốt mèo cào cào một chút, hơi ngứa, tuy rằng chỉ một cái chớp mắt, cảm giác lại phá lệ rõ ràng. Anh nương theo động tác cúi đầu, che giấu một mảnh tối màu trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lại, trên mặt đã khôi phục biểu tình ngày thường quen có, khẽ nhếch khóe môi, cười lễ phép phải thế: “Đã trễ thế này không tiện quấy rầy chú Niệm.”

Lại khách khí hàn huyên vài câu, cha Niệm rốt cuộc dẫn Niệm Tưởng vào nhà.

Niệm Tưởng vừa bị xách vào tới cửa, lại nhớ tới cái gì, đem vịt nướng và pizza đang cầm trong tay nhét vào tay cha Niệm, nhanh chóng nói: “Pizza đã lạnh, ba nhanh chóng đi lên hâm nóng. Con đi nói hai câu cùng Bác sĩ Từ a…”

Cha Niệm đưa tay ra nắm lại, ngay cả góc áo cũng không đụng đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuê nữ nhà mình như con thỏ chạy mất dạng ra ngoài.

Ông đứng ở cửa cầu thang một hồi, khẽ hừ một tiếng, nói thầm: “Đem lão cha vứt bỏ ở đây còn muốn ăn đồ nóng? Không có cửa đâu.”

Từ Nhuận Thanh vừa mới chuẩn bị quay đầu rời đi, liền nhìn thấy Niệm Tưởng chạy trở về, anh kéo xuống cửa kính xe, hơi hơi nhíu mày: “Rớt gì đó sao?”

“Bác sĩ Từ, xin lỗi…”

Từ Nhuận Thanh nhướn mày, nhìn cô.

Ánh mắt kia dưới đèn đường thấp thoáng lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, như là đóm lửa nhỏ.

Mặc dù là chạng vạng, trong tiểu khu lại an tĩnh không có nửa phần tiếng động, chỉ có tiếng ô tô lâu lâu lại vang lên, càng lộ ra bóng đêm yên tĩnh.

Lời Niệm Tưởng muốn nói liền cứ như vậy mà quên hết trong ánh mắt anh ——

( no he  ̄,) cô muốn lau nước mắt.

******

Từ Nhuận Thanh về đến nhà thì mẹ Từ cũng vừa nấu thêm xong hai món ăn, xa xa tại cửa vào cũng nghe thấy được mùi thức ăn lơ lửng trong không khí.

Anh vừa thay xong giày, mẹ Từ đã ra đón, thấy trong tay anh không có gì ngoài chìa khóa xe, không khỏi nghi hoặc: “Không phải nói mang vịt nướng về?”

Từ Nhuận Thanh bị nhắc như vậy mới nhớ tới, đi ra ngoài xe một chuyến cầm vào.

Mẹ Từ hâm nóng vịt nướng lần nữa, mới bày ra trước mặt anh: “Sao, thích ăn cái này?”

Từ Nhuận Thanh “Vâng” một tiếng, thản nhiên nói: “Lúc Niệm Tưởng đi mua, thuận tiện bảo cô ấy mua thêm một phần.”

“Niệm Tưởng?” Mẹ Từ khẽ nhíu mày một cái, nhìn về phía Từ Khai Thành: “Có phải là con gái lão Niệm không?”

Từ Khai Thành hiển nhiên cũng ngoài ý muốn nhìn anh một cái: “Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi thực tập.”

“Vâng.”

Dứt lời, di động anh để ở trên bàn ù ù run lên, anh cầm lấy nhìn xem, thấy tên người gửi thì nhịn không được hơi nhướn mày.

Nhấn mở ra xem.

Niệm Tưởng: “À… Vịt nướng, hương vị cũng không tệ lắm phải không!”

Từ Nhuận Thanh nhìn tin nhắn kia thật lâu, sau mới vươn đũa gắp món vịt nướng còn chưa đụng đến.

Vỏ ngoài sáng bóng xốp giòn, nướng vừa lúc, màu sắc cũng dễ nhìn, hương khí bay bốn phía. Hơn nữa gia vị vừa phải, thịt lại ngon, cũng không tệ lắm.

Niệm Tưởng đang cố sức nhai vỏ ngoài, di động run lên, nhận được trả lời của anh: “Bình thường.”

Bình thường! Chỗ nào bình thường!

Cô tức giận lại dùng lực cắn hai cái, đang muốn trả lời, di động lại nhận thêm tin nhắn từ anh: “Lời dặn của bác sĩ: ăn xong cần phải đánh răng.”



Niệm Tưởng giận dữ, trực tiếp cầm điện thoại nhét vào túi, nhắm mắt làm ngơ!

******

Ăn cơm xong, Từ Nhuận Thanh pha cho cha Từ một tách trà, bưng qua rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh ông, an tĩnh cùng ông xem tin tức.

Cha Từ “thụ sủng nhược kinh” ——

Trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn thẳng anh, tiếp tục xem tin tức.

Sau một lúc lâu, thấy anh còn chưa có chủ động lên tiếng. Cha Từ hắng giọng một cái, bưng lên cốc trà uống một ngụm, thế này mới dùng ngữ khí như không có gì, nói: “Nói đi, chuyện gì?”

Từ Nhuận Thanh khoát tay lên sô pha, ngón tay khẽ gõ hai lần, tầm mắt từ trên TV dời qua, ánh mắt thanh nhuận nhìn về phía ông, trầm ngâm nói: “Lần này Thụy Kim đi giao lưu với bệnh viện khác, đã quyết định người nào sao?”

“Còn chưa có quyết định.” Từ Khai Thành nhìn anh một cái, không biết anh đang có chủ ý gì: “Vốn tính là anh hoặc là Lâm Cảnh Thư, sẽ chọn một người qua đó… Hiện tại Tiểu Lâm đang hướng dẫn thực tập sinh.”

“Lần trước là con, lần này hẳn là Lâm Cảnh Thư.” Anh bóp nhẹ cằm một chút, như có điều suy nghĩ, nhìn qua: “Lúc dùng cơm trưa có nghe mấy bác sĩ nói tới, con còn tưởng rằng ba đã định cậu ấy.”

Lời này nói được mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, thật là nghiêm trang…

Từ Khai Thành nghiêm túc nghĩ nghĩ, cũng có chút đau đầu: “Theo lý là đến phiên Tiểu Lâm.”

Từ Nhuận Thanh mắt nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong cốc thủy tinh, sắc xanh kia sáng tỏ, dưới ngọn đèn càng trong veo phá lệ mê người. Anh đang xuất thần, liền nghe Từ Khai Thành hỏi: “Anh hôm nay vì chuyện này mà trở về?”

“Không phải.” Anh thu hồi tầm mắt, chỉ phủ nhận lại không giải thích.

Từ Khai Thành trầm mặc một hồi, hồi lâu mới nói: “Nếu như lần này để Tiểu Lâm đi, vậy Niệm Tưởng phải đổi thầy hướng dẫn…”

Lời còn chưa dứt, ông lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh, mặt anh hoàn toàn bất động thanh sắc, nhìn không ra cái gi, ông thử dò xét nói: “Anh đổi ý? Cho nên vội vã muốn đẩy Tiểu Lâm đi.”

Ngay từ đầu Từ Nhuận Thanh đã không cảm thấy mình có thể giấu diếm được Từ Khai Thành, bất chợt ngưng thần, vẫn là gật đầu một cái: “Đúng, con đổi ý.”

Từ Khai Thành khó được có cơ hội trêu chọc anh, ông tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhẹ “Ách” một tiếng, cười như không cười, lại hỏi: “Chuyện này cân nhắc đã bao lâu?”

“Cũng không bao lâu.” Ánh mắt của anh trầm tĩnh, thanh âm thanh nhuận, trầm thấp lọt vào tai: “Vừa mới trên đường trở về.”

Từ Khai Thành bưng cốc trà, tay run lên, cẩn thận quan sát anh, kết quả tự nhiên là cái gì cũng không nhìn ra ——

Ngón tay ông khoát lên mép cốc vuốt nhè nhẹ, tự hỏi, thật lâu sau mới hỏi: “Nếu như ba nói không đồng ý?”

“À.” Từ Nhuận Thanh bình tĩnh trả lời: “Gần đây dạ dày hình như có chút không tốt lắm, để mẹ qua chung cư nấu ăn giúp con đi, ba cảm thấy thế nào?”

Từ Khai Thành nhất thời hỏa khí công tâm —— tiểu tử thúi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.