Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng

Chương 20: 20: Rồng Rắn Lên Mây




“Ngàn vạn lần chú ý cái gì?” Thanh âm Từ Nhuận Thanh chậm rãi, trầm thấp, âm sắc kia trầm đến mức như bị bóng đêm làm ướt nhẹp, mang theo hàn ý.

A ——

Giờ phút này Niệm Tưởng bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi não bị co giật mới quyết định ngồi trở lại trong xe cùng anh tán gẫu, hiện tại đi xuống còn kịp không? 0. 0

Hình như là không kịp nữa rồi…

“Không nói?” Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, lấy điện thoại di động ra: “Vậy tự mình tôi hỏi.”

Niệm Tưởng trợn tròn mắt, quá…quá vô sỉ!

Nghĩ như vậy, nhanh chóng tiến lên đoạt lại di động của anh, kết quả vừa nhào lên. Anh liền nghiêng người tránh ra, một tay còn lại chặt chẽ cầm cổ tay cô, từng chút một buộc chặt, lập tức ngưng thần nhìn lại.

Khi anh hơi trầm mặt xuống, luôn không tự chủ phát ra khí thế cường đại của bản thân, không giận mà uy. Bình thường lúc này Niệm Tưởng sẽ không tự chủ mà thần phục, không dám lỗ mãng nữa…

Cho nên, cô thật không tiền đồ giơ cờ trắng đầu hàng: “Bác sĩ Lâm muốn em đừng thích Âu Dương… Bằng không, anh cũng sẽ không nhận người thân, trực tiếp “diệt khẩu”…”

Đoạn thời gian đó Âu Dương đang theo đuổi Lan Tiểu Quân, luôn theo sát Niệm Tưởng hỏi thăm sở thích của Lan Tiểu Quân, cho nên hai người hay nói chuyện cùng nhau. Bác sĩ Lâm vừa lúc đến phòng trà lấy nước, như có đăm chiêu, một ngày kia liền nói chuyện này cùng Niệm Tưởng…

Đôi mắt Từ Nhuận Thanh nhíu lại, nhếch môi cười lạnh một tiếng.

Lâm Cảnh Thư trước giờ biết làm thế nào gợi lên cơn giận của anh.

Trước là “yêu đương văn phòng “, sau là “thích Âu Dương”, dụng tâm lương khổ như vậy, là cảm thấy thời gian ba tháng ra ngoài học tập còn chưa đủ dài?

Anh đang suy nghĩ giải thích như thế nào với Niệm Tưởng, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Niệm Tưởng giơ tay đi lấy di động, cầm lên thấy là cha Niệm, nhịn không được nhìn Từ Nhuận Thanh một cái: “Điện thoại của ba em.”

Cô vốn muốn mượn cái này rút tay trở về, không ngờ, vừa động một chút liền bị anh cầm chặt hơn, kỳ quái nhìn anh, tiếng chuông như hối thúc gấp rút vang lên một lần lại một lần, nhận: “Ba?”

Cha Niệm vừa ăn một bữa đại tiệc hải sản, đang thoải mái ngâm suối nước nóng: “Báo danh học lái xe xong rồi à? Có khó khăn gì không?”

Niệm Tưởng cầm điện thoại để sát vào tai: “Hết thảy thuận lợi.”

“Vậy bây giờ đang ở nhà?”

Niệm Tưởng chăm chú nhìn khu nhà trước mặt, lặng lẽ nghĩ, ở cửa nhà… Coi như là ở nhà đi, chột dạ trả lời: “Dạ, ở nhà…”

Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn cô một cái, nhếch môi như cười như không. Ánh mắt kia trong trẻo, như là có thể nhìn thấu lòng người, nhìn đến khi Niệm Tưởng thấy lúng túng.

Đầu bên kia điện thoại, cha Niệm hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục hỏi: “Ở nhà một mình?”

Niệm Tưởng càng chột dạ: “Đúng, đúng, ở nhà một mình.”

Khóe môi Từ Nhuận Thanh lại giơ cao lên một phần, tay đang nắm cổ tay cô dần dần dời xuống bàn tay mềm mại không xương của cô, nhẹ nhàng cầm lấy.

Tim Niệm Tưởng nhất thời đập chậm nửa nhịp, cúi mắt nhìn về phía bàn tay anh đang nắm tay mình——

Anh, anh, anh đang làm cái gì? (⊙v⊙)

“Tối qua mệt quá nên trực tiếp đi ngủ, quên chưa hỏi con trực đêm thế nào, kể cho ba con nghe một chút xem?”

Bàn tay cầm tay cô khô ráo lại ấm áp, lớn hơn tay cô không ít, ngón tay thon dài đè xuống, nhẹ nhàng, chậm rãi từng chút một ôm lấy ngón tay cô, dần dần tan vào, tách ra năm ngón tay. Ở trước mặt cô, dùng một loại tốc độ cực kỳ chậm rãi, cảm xúc rõ ràng, đan cài vào ngón tay cô.

Niệm Tưởng đã không thể nói lên một câu nào hoàn chỉnh, chỉ ngây ngốc nhìn bàn tay rất đẹp của anh, rầm rì nói theo bản năng: “Kể chuyện…”

“Kể a, ba nghe.” Cha Niệm rất hưởng thụ bưng ly rượu đỏ nhấp một ngụm, an tĩnh đợi Niệm Tưởng nói cảm tưởng sau khi trực đêm, nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy thanh âm nào, ông không khỏi nhíu mày, kêu vài tiếng Niệm Tưởng.

Niệm Tưởng vô thức “Dạ” một tiếng…

Toàn bộ lực chú ý đều đặt trên mu bàn tay của cô, nơi đó, ngón tay anh nhẹ nhàng—— gãi gãi.

Ngón trỏ của Từ Nhuận Thanh hơi thô ráp, chậm rãi vuốt, xúc cảm kia rất rõ ràng từ đầu dây thần kinh một đường truyền đến đại não cô, không kìm được liền làm cho cô run rẩy, gần như là có chút kinh hoảng muốn tránh khỏi tay anh.

Từ Nhuận Thanh tự nhiên là không cho, ngược lại nương theo lực rút tay của cô, nghiêng người về phía trước, càng tới gần cô thêm.

Niệm Tưởng trợn mắt há hốc mồm —— này, đây là muốn làm gì…

Anh dựa vào gần, liền nghe thấy tiếng của cha Niệm ở đầu kia điện thoại, đáy mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, im lặng dùng khẩu hình nhắc nhở người nào đó đã đứng hình, không có phản ứng: “Điện thoại.”

Thế này cô mới lấy lại tinh thần, cố gắng xem nhẹ tiếp xúc nóng bỏng trên tay, đem toàn bộ lực chú ý chuyển dời đến cuộc gọi của cha Niệm: “Trực đêm không có gì tốt để chơi, thật vô vị, con luôn phải viết bệnh lịch, viết xong lại sửa… chỗ tốt duy nhất hình như chính là ngày hôm sau có thể được nghỉ…”

A, ở trước mặt thầy hướng dẫn của mình, dám nói sửa bệnh lịch không tốt chơi, có phải là có quá không ổn không?

Cô vụng trộm liếc nhìn Từ Nhuận Thanh, người nào đó đầy hứng thú nhìn lại cô, ý bảo cô tiếp tục…

Niệm Tưởng hắng giọng một cái, quyết đoán đổi đề tài: “Ha ha ha, không vô vị, sao có thể vô vị chứ. Viết bệnh lịch là một kỹ năng rất quan trọng a… Ba, ba không biết đâu, lần đầu tiên trực đêm thì gặp một bệnh nhân bị thương ỏ đầu lưỡi, xuất huyết rất nhiều…”

Từ Nhuận Thanh nghe mà có chút hoàn thần, dưới ngón tay là bàn tay có hơi lạnh của cô, đang mất tự nhiên nhẹ nhàng khoát lên trên tay anh… ồ, chuẩn xác mà nói, là cứng ngắc.

Anh bóp nhẹ bàn tay cô, trước đây luôn cảm thấy nó thật là mềm mại, hiện tại phát hiện… Hình như đích thật là vậy?

Anh lại nhéo nhéo, tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, thon gầy nhỏ nhắn, ngón tay cũng rất đẹp, khớp ngón tay không gồ ghề, mềm mại nõn nà. Niết ở trong lòng bàn tay thật giống như là móng vuốt của mèo —— mèo biết cào người.

Niệm Tưởng đỏ mặt cào lại tay anh, giãy giụa muốn rút tay lại, kết quả, tự nhiên là không có kết quả. Cô nhịn không được trừng anh, ở trong lòng bàn tay anh viết chữ: “Làm gì?”

Anh lại im lặng dùng khẩu hình nói cho cô biết: “Chuyên tâm một chút.”

Niệm Tưởng: “…” Làm thế nào chuyên tâm a?! No ( ‘- ‘No)

Cha Niệm nghe nửa ngày, rốt cuộc nghe được Niệm Tưởng không chuyên tâm, ngắt lời cô, hàm hồ hỏi: “Con làm sao vậy? Nói cái gì mà nghe không rõ…”

“Hả?” Niệm Tưởng nhất thời đáp không được, mắt nhìn Từ Nhuận Thanh khóc không ra nước mắt.

Sau đó cô liền cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay dính nhau đã tan đi không ít, anh dùng ngón tay ở mặt trên nhanh chóng viết chứ “Mệt”.

Niệm Tưởng lập tức sáng tỏ: “Không có gì, chỉ là con hơi mệt…”

Cha Niệm đang thưởng thức rượu đỏ nhất thời có chút áy náy: “Cũng đúng, ngày hôm qua ngủ muộn như vậy…”

Niệm Tưởng nhớ lại… Có chút không được tự nhiên nhìn Từ Nhuận Thanh, liếc anh một cái, được người trước mắt ban tặng, quả thật không thể ngủ sớm được…

Cô đang ứng phó cha Niệm liên miên hỏi thăm, lập tức liền cảm nhận được lòng bàn tay hơi ngứa, anh không nhanh không chậm viết chữ trong lòng bàn tay cô.

Cô cúi mắt nghiêm túc nhìn, ngọn đèn có hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay anh cong cong chuyển động, căn bản thấy không rõ anh viết cái gì, cô liền nhớ đến cảm giác chạm vào lòng bàn tay, tái hiện lại nét chữ trong đầu.

Muốn, biết, tôi, muốn…

Đến đây, liền ngưng bặt.

Niệm Tưởng nhấc mắt nhìn lên, đối diện, ánh mắt anh nghiêm trang, nhắc nhở cô: “Điện thoại đã tắt.”

Hả…

Niệm Tưởng nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi, lặng lẽ cầm điện thoại nhét về trong túi áo, sau đó mặt đỏ hồng nhìn anh: “Anh còn chưa viết xong.”

“Ừm.” Anh nhìn cô một cái, bổ sung hoàn chỉnh: “Muốn biết đêm nay tôi muốn nói gì?”

Nghiêm túc, gật đầu, gật đầu, gật đầu.

“Tôi không có muốn nói.” Anh cười cười, tươi cười rất thật tình, lướt qua trong chớp mắt: “Tôi muốn hỏi em nguyên nhân sáu năm trước em muốn số cá nhân của tôi, em vẫn còn chưa nói tôi biết. Nhưng tôi đang do dự…”

Tim Niệm Tưởng đập như đang lên ga tăng tốc, bang, bang, bang, nhảy lên không ngừng.

Rất, rất khẩn trương… (*/w*)

Cô nhịn không được nắm chặt tay, móng tay hơi dài nhẹ đâm vào tay anh. Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, nắm thật chặt, thật lâu sau mới nói: “Do dự là bởi vì không biết em sẽ cho tôi câu trả lời gì…”

Niệm Tưởng sững sờ nhìn anh, nhìn một chút, không nhịn được muốn dời ánh mắt.

Ánh mắt anh trước đó chưa từng chuyên chú như vậy, tuy rằng không nói gì, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói. Cứ như vậy nhìn cô, làm cho cô có thể hiểu được trong mắt của anh bao hàm nhiều loại cảm xúc phức tạp.

Thâm trầm, giống như sao trời bát ngát. Ngẫu nhiên lóe lên ánh sáng, ánh sáng kia mơ hồ nhưng từng chút một lóe ra, phát quang, cuối cùng biến mất, quay về yên lặng.

Anh giống như có chuyện gì rất quan trọng muốn nói cho cô biết…

Niệm Tưởng khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn thẳng, dời đi tầm mắt.

Trầm mặc hồi lâu, lâu đến khi Niệm Tưởng cảm thấy bên trong xe, không khí đều muốn biến mất theo từng phút trôi qua, đến lúc hầu như không còn thì anh rốt cuộc cười như không cười: “Tôi muốn sửa lại một chút câu nói vừa rồi của em.”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút không hiểu làm sao: “Câu nào?”

“EQ của em không phải thấp, là vô cùng thấp. Phản ứng cũng không phải là chậm chạp, là đặc biệt chậm chạp.” Anh từng tấc một tới gần, không có dây an toàn trói buộc, anh hành động tự nhiên. Trong khoảnh khắc, đã bức cô tựa sát vào lưng ghế, không thể động đậy.

Từ Nhuận Thanh nhìn dây an toàn, thuận tay kéo xuống, chỉnh lại mấy cái liền cài trở lại.

Niệm Tưởng trừng mắt, không hiểu hỏi: “Bác sĩ Từ, anh, anh, anh làm gì?”

“Đem em đi bán.” Ngữ khí anh bình thản, căn bản nghe không ra vui buồn, ngay cả ánh mắt kia, ngẫu nhiên để cho cô xem xét cũng thật bình tĩnh, nhìn không ra đầu mối.

Tay anh đang giam Niệm Tưởng chợt chuyển động, chống lên ghế ngồi, lại đến gần một chút, tựa sát vào chóp mũi cô, thanh âm trầm thấp: “Tôi đã nói và hành động rõ ràng như vậy, vì cái gì em vẫn không hiểu?”

Niệm Tưởng có chút không được tự nhiên, nhưng ngại vì Từ Nhuận Thanh nghiêm túc như vậy, cô cũng ngượng ngùng phân thần, nghĩ nghĩ, trả lời: “Đại khái không phải không hiểu, là không dám suy nghĩ…”

A, câu trả lời này ngược lại là khó được thông minh một lần.

Anh tiếp tục hạ giọng: “Vậy em nói cho tôi biết, em muốn suy nghĩ cái gì?”

Đầu óc Niệm Tưởng đã bởi vì anh dần dần tới gần mà biến thành một mảnh bùn nhão, bàn tay bị anh nắm, nhiệt độ làm cho nó hơi ẩm ướt vì đổ mồ hôi. Nhiệt ý từ đầu ngón tay một đường hướng lên, không bị khống chế lan tràn đến trên mặt, trên tai…

Cô chỉ nhìn thấy anh ở khoảng cách gần như vậy, việc suy nghĩ đầu tiên chính là tình huống hiện tại —— đẹp trai đến cô muốn phun máu mũi ( つ ﹏ つ).

May mắn là ở trong bóng đêm, bị giấu trong bóng tối, anh căn bản nhìn không rõ cô đã có thể bị nấu chín …

Tĩnh táo một chút…

Cô dần dần bình tĩnh hỗn loạn trong lòng, chỉ có bên tai bởi vì anh gần trong gang tấc mà vẫn không ổn định được, thậm chí mơ hồ còn có hướng tăng lên.

Cô chậm rãi mở miệng, vừa mới nói một chữ liền phát hiện thanh âm của mình có chút kỳ quái.

Có chút nỉ non, như là từ chỗ sâu trong cổ họng phát ra …

Cô ho nhẹ một tiếng, nhịn không được cúi đầu muốn tránh khỏi anh.

Trong khoảnh khắc cô cúi đầu, Từ Nhuận Thanh đã giơ tay nhẹ nâng cằm cô lên, cố định, đôi con ngươi nặng nề nhìn cô, thanh âm mang theo một tia trấn an, một tia cổ vũ, một tia dịu dàng làm Niệm Tưởng hãm sâu trong đó, vô pháp tự kiềm chế.

“Nói… Em đang suy nghĩ cái gì, tất cả đều nói cho tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.