Công Chúa Kiêu Ngạo!

Chương 1




Để hết cái cảm giác này tôi liền đi sapa một tuần để thoải mài thư dãn đầu óc.

Về đến nhà lại cái không khí ngột ngạt và cảm giác cô đơn ấy. Đi tìm anh L luôn nhưng anh và chị đã đi du lịch ở Nha Trang rồi. Thế là đi luôn vào bar, uống như chưa từng được uống, bước ra khỏi bar mà đứng vững cũng khó. Lấy xe về nhà, đang đi chậm chậm vì hơi say 65 thôi nhá. Thì bỗng từ đâu có một con sh đi sát bên rồi đạp thẳng đầu xe em. Vì đang say nên đo đường luôn, đang định bò dậy thì bọn nó quay lại, hai thằng ml nó thấy em đuối thì ra sức đạp đánh, em thì vừa vì say  vừa vì cú pngã nên chỉ biết chịu trận. Thành ra đau lại cành đau, đỉnh điểm là một cú sút vào mạn sườn bên trái làm em ôm luôn bên đó ôm quằn quoại và một gậy vào tay trái luôn. 

Tỉnh dậy trong bộ quần áo bệnh nhân, người đau ê ẩm.

Một lúc thì có một cô đi vào, cô chắc trung tuổi ăn mặc khá sang trọng, vào thấy mình tỉnh thì nói.

Cô thấy cháu lằm ở đường lên gọi xe đưa đi viện luôn. May là cháu không bị gì nặng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nãy bác sĩ tìm trong đồ cá nhân của cháu không thấy gì nên cô chưa gọi được người nhà cháu. Tiền viện phí và thuốc thì cô trả rồi. Cứ nằm đây mai ra được rồi. Giờ đọc sđt bố mẹ cô gọi cho.

- Bố mẹ cháu thù cháu không muốn cho biết, giờ lại không có ai thân thích.

- Vậy à, tội cháu quá

- Cô xin ra luôn giúp cháu mai cháu còn đến trường.

- Bị nhẹ thật nhưng bây giờ như thế này cháu đến trường làm gì?

- Cháu mới xin nghỉ một tuần rồi, không đi không được. Thôi cháu xin phép, mà cháu không nhận không đâu. Cô cho cháu địa chỉ và hoá đơn, cháu sẽ mang tiên trả cô.

- Tiền nong gì nữa. Đây là cô muốn giúp.

- Không được. Cháu không muốn thế. Cô giúp cháu như vậy là quá đủ rồi.

- Ừ. Vậy địa chỉ đây.

- Vâng vậy chào cô, sẽ gặp lại sớm thôi.

" Đến để diễn thêm một màn kịch, và làm cú trốt cho trò chơi" Em thầm nghĩ

Ngày hôm sau thức dậy lấy băng, bột cuốn cánh tay trái lại, vẫn không chử động mạnh được may là tím thôi nhưng làm thế này mới có trò vui.

Vẫn đến trường, vừa vào qua cổng thì tất cả ánh mắt hướng về em. Mạc kệ cứ bước tiếp.

Toàn là tiếng bàn tán, chỉ trỏ tôi.

Có việc l gì thế nhỉ? Sao vẫn là mình, chỉ có chuyện đánh nhau đã hơn tuần rồi mà.

Thôi kệ mẹ hết đi, đi thẳng lên lớp.

Vào lớp về chỗ ngồi thì mấy thằng bạn vào luôn nhibf em rồi nói.

- Sao tay chân mày bị như thế này?

- Không sao, xoè xe thôi.

- Mày như thế này không nên tới lớp.

-Sao có chuyện gì thế.?

- Thì có đám muốn tìm đánh mày.

- Bọn nó là đứa nào?

- Bọn nó là đám lớp 12 chơi cùng đám thằng hôm trước mày đánh ý. Ngay hôm đầu học chính bọn nó kéo tới tìm mày luôn.

- Thằng Vũ thì nói là có thù oán gì với mày đó nên nó cũng tìm mày tính sổ.

- Thằng Dũng thì bị Nhi lợi dụng để kích mày, nhưng mày không làm gì nên Nhi đá nó, giờ nó quay sang căm mày nên nhập hội bọn kia, lại kéo theo cả thằng Tùng nữa.

- Rồi bọn nó tìm mày không thấy nên gây sự ở lớp đánh bọn tao. Lúc này em mới để ý, cả bốn thằng mặt mày, tay chân toàn vết thâm tím. Đm bọn khốn này

- Mày cẩn thận đi, bọn tao biết mày đánh nhau giỏi nhưng dù sao bọn nó vẫn rất đông mà mày lại bị như thế này.

- Chết rồi bọn nó xuông đấy. Em mặc kệ, mấy thằng bạn đã vì em mà chịu đòn rồi. Ngồi thản nhiên lấy điếu ba số ta hút. Em muốn để làm một lần cho kết thúc đi.

- Hay mày gọi anh L đi.

- Việc tao gây ra nên tao sẽ là người kết thúc. Tao làm bọn mày chịu thiệt rồi, giờ đến tao.

Bọn nó đi vào, giờ điểm mặt xem nào. Toàn bọn lạ mặt, nhưng nhìn mấy gương mặt kia em thấy thất vọng nặng nề, thằng Dũng, Tùng và cả thằng Vũ( thằng mà em đoán là người yêu Duyên ý), mà sao hai thằng kia, thằng Dũng em tưởng là người tốt mà trao Nhi cho nó vậy mà.

- Giờ mày cũng chịu ra rồi, không lẩn nữa à.

Em chả nói gì, cầm điếu thuốc lên rít.

- Bố nói chuyện với mày đấy.

Mặc kệ nó. Giờ em cũng muốn khích để bọn nó lao vào cho em cái cớ tự vệ.

- Đcm thằng ml này mày vẫn vênh  nhỉ, để bố cho mày chết cmm luôn. Lên đi bọn mày

- Bọn mày dám. Chung, Đăng, Nam, Sơn bốn thằng nó đang đứng cản bọn kia.

- Cái gì đây, làm trò à.

- Muốn đánh nó thì phải qua được bọn tao.

- Vì sao? Tao đập bọn mày chưa đủ à.

- Vì nó là bạn tao. Cả 4 thằng cùng đồng thanh

Bạn ư, bọn nó vẫn coi tôi là bạn? Tôi đáng sao?

- Bọn mày đã như thế kia lại còn bênh nó, muốn chết theo nó à.

- Kệ mẹ bọn tao, anh em bọn tao chịu chung cũng chả sao.

-Bọn mày không phải đánh, bọn nó muốn tao mà. Để tao cho bọn nó nhớ ngày hôm nay suốt đời. Em nói, giọng lạnh lùng hết cỡ

- Mày điên à. Tay mày như thế kia.

- Không phải lo cho tao. Ra đóng cửa lại, chỉ cần bảo đảm không thằng nào ra được là ok. 

- Thằng chó nay muốn chết thật à. Đám bọn nó cười như được mùa. Sẽ biết thôi, vì hôm nay tao có quà cho chúng mày.

Lần này là vì những người đã coi tôi là bạn. Lôi một cây tuýp nhỏ nhét hết vào phần bó bột, rồi lôi cây police baton ra cây baton này mua bên nhật thép nguyên chất, lại phủ ngoài ghồ ghề bằng lớp kẽm khắc hình rồng, không phải chỉ vì đẹp đâu, chủ yếu tăng sát thương thôi. Cây baton này từng là vũ khí yêu thích của em, và cũng là loại vũ khí cận chiến mà sp chỉ dạy tận tình nhất. Đáng ra là một đôi nhưng vì tay kia như thế nên cho nó đi một mình vậy.

Tới lúc này bọn bạn đã ra chấn thủ ở cửa. Còn đám bọn kia khì đã hết hổ báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.