Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 2




Ngày nào cũng vậy, Bách Hương Lâu từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa, thực khách đến uống rượu ca cẩm vẫn đông vui nhộn nhịp. Từ lầu một cho đến lầu hai, lúc nào cũng chật kín không còn bàn trống.

Thực khách tới đây có đủ loại người, không phân biệt địa vị giàu sang hay nghèo hèn, miễn sao có tiền là có thể vào và chọn cho mình một chỗ ngồi, rồi gọi những món ăn mình yêu thích ra thưởng thức.

Bách Hương Lâu nằm ở trung tâm Nam Ty Trấn, nó chỉ là một tửu lâu bình thường không có gì quá đặc biệt.

Sở dĩ Bách Hương Lâu lúc nào cũng đông khách như vậy là vì ở Nam Ty Trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu là nó mà thôi.

Tuy là tửu lâu bình thường, nhưng Bách Hương Lâu luôn khiến người ta phải trố mắt ra mà nhìn bởi diện tích rộng lớn của nó.

Bác Hương Lâu chỉ có hai tầng, mỗi một tầng đều có một khu đại sảnh với tổng diện tích khoảng chừng ba gian, chỗ này chính là nơi ăn uống của thực khách mỗi khi tới đây.

Còn lại ở phía sau toàn bộ đều là phòng ốc để cho thực khách thuê nghỉ trọ mỗi khi cần, cả lầu một và lâu hai tổng cộng cũng có tới sáu mươi phòng.

Với số phòng nhiều như vậy có thể nói nó đã lớn gấp năm lần những tửu lâu bình thường rồi.

Cũng vì ở Nam Ty Trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu này thôi, cho nên việc Bách Hương Lâu lúc nào cũng đông khách là chuyện bình thường không có gì đáng chú ý cả.

Vì nằm ở vùng giáp biên giữa hai châu cho nên Nam Ty Trấn hàng ngày tiếp nhập rất nhiều người qua lại, Bách Hương Lâu chính là điểm dừng chân tốt nhất để ăn uống và ngỉ ngơi của những người này.

Ông chủ tửu lâu cũng là một người từng trải, lại có tính hào phóng khá rộng lượng, lão còn là người biết tính toán. Thực khách tới đây phần lớn đều là những lái buôn qua lại giữa hai miền, nắm bắt được tâm lý của bọn họ lão luôn hết mình tạo điều kiện đem lại sự thoải mái cho mỗi người khi tới đây.

Vì vậy Bách Hương Lâu trong phạm vi bán kính hơn mười dặm trở lại rất được nhiều người biết đến và thưởng thức.

Đây cũng là một nơi lý tưởng để các nhân vật trong giang hồ mỗi khi hành tẩu qua đây nán lại nghe ngóng tin tức.

Lúc này đã xế chiều, trên lầu hai bên cạnh cửa sổ có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đang ngồi đối diện nhau cùng uống rượu và thưởng thức đồ ăn. Hành động của một người một khỉ từ khi bước vào tửu lâu rất được nhiều người xung quanh hiếu kỳ để ý.

Một người một khỉ này không phải ai khác đó chính là Diệp Khôn và Tiểu Bạch.


Hai hôm trước, sau khi tìm được một hang động nhỏ ở ven đường nghỉ lại một đêm, đến sáng ngày hôm sau Diệp Khôn và Tiểu Bạch mới lên đường đi tiếp.

Gần đến trưa thì Diệp Khôn cũng đến được thôn nhỏ ở phía dưới chân dãy Hồng Diệp, tuy nhiên hắn lại không gặp được Ngọc Như ở đó.

Không gặp được Ngọc Như, Diệp Khôn tỏ ra rất lo lắng, trước đó đã hẹn với nàng là sẽ gặp nhau ở đây, vậy mà khi tới nơi lại không gặp.

Hắn không dám nghĩ tới điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với nàng.

Tỏ ra lo lắng nhưng chẳng thể làm gì được, Diệp Khôn đành cầu mong Ngọc Như sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, đồng thời hắn hỏi thăm thôn dân ở đây về tin tức của nàng.

Qua hỏi thăm Diệp Khôn biết được, đúng là chiều tối hôm trước có người đi qua đây. Thế nhưng đi qua đây có tới ba người một nam hai nữ, chứ không phải là một người như hắn hỏi.

Tuy nhiên theo như người ở đây cho biết, một trong số ba người đó có điểm tương đồng với Ngọc Như mà hắn đã miêu tả.

Biết được điều này Diệp Khôn vừa mừng vừa sợ, hắn mừng vì khả năng người con gái kia chính là Ngọc Như rất cao, nếu đúng như vậy thì nàng không xảy ra vấn đề gì cả.

Hắn sợ chính là vì hai người lạ kia, không biết họ là người như thế nào, là người tốt hay kẻ xấu? Ngọc Như đơn thân một mình đi cùng họ thật sự hắn rất lo lắng.

Hỏi tiếp thì hắn được biết thêm, bọn họ nghỉ ngơi một chút ở đây rồi tiếp tục lên đường ngay, nghe nói là sẽ nghỉ chân ở Nam Ty Trấn một vài ngày chờ ai đó.

Đến đây thì Diệp Khôn có thể khẳng định người mà bọn họ chờ nhất định là mình, vì thế hắn không hề chần chừ lập tức lên đường tới Nam Ty Trấn ngay.

Mặc dù biết Ngọc Như vẫn an toàn, nhưng trong lòng Diệp Khôn không an tâm chút nào. Cho nên hắn thúc ngựa chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, nhờ vậy mà tới xế chiều hôm nay hắn đã đến được Nam Ty Trấn.

Đã đến được đây Diệp Khôn cũng không vội, hắn liền tìm đến Bách Hương Lâu ăn một bữa lo say trước, sau đó mới hỏi thăm tin tức của Ngọc Như.


Nhập gia thì tùy tục, thấy xung quanh tất cả mọi người đều ngồi uống rượu ca cẩm nói chuyện rất huyên háo. Diệp Khôn cũng đua đòi gọi một bình rượu và một số thức ăn cùng đồ nhắm lên thử.

Ai dè khi rượu và thức ăn được mang lên thì Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nhìn thấy, mắt nó sáng lên kêu “chi chi” hai tiếng. Tiếp đó nó với lấy bình rượu đưa lên miệng tu một hơi hết sạch, sau đó tay nó liên tục bốc thức ăn cho vào mồm nhai ngấu nghiến như là một kẻ sắp chết đói lâu ngày chưa được ăn vậy.

Hành động của Tiểu Bạch lập tức gây ra sự chú ý, nó khiến cho Diệp Khôn và những thực khách xung quanh kinh ngạc trố mắt lên nhìn, đến nỗi á khẩu không nói được gì.

Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã chén sạch đồ ăn trên bàn, nó nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười đồng thời tay chỉ vào đống bát đĩa trống không tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.

Diệp Khôn nhìn nó lắc đầu thở dài cười khổ một tiếng, hắn đành kêu thêm một mâm thức ăn khác. Lần này thì hắn không để cho Tiểu Bạch tác quái nữa mà bắt nó phải ăn từ từ, uống rượu cũng chỉ được uống từng ly.

Lúc đầu Tiểu Bạch tỏ vẻ không đồng ý, đến khi bị Diệp Khôn trừng mắt lên nhìn thì nó mới chịu nghe lời. Cứ như vậy một người một khỉ cùng uống rượu thưởng thức đồ ăn như đúng rồi.

Những thực khách ngồi gần chỗ Diệp Khôn cũng thỉnh thoảng nói với sang chỗ hắn xã giao vài câu, đồng thời luôn miệng tấm tắc khen ngợi Tiểu Bạch.

Thấy vậy Diệp Khôn cũng cười nói qua lại vài câu cùng họ, còn Tiểu Bạch như là hiểu được người khác khen mình nên nó cũng ngoác miệng ra cười rất khoái trí.

Ăn uống no say xong đâu đấy, Diệp Khôn liền tìm gặp ông chủ tửu lâu hỏi thăm tin tức của Ngọc Như.

Rất nhanh từ miệng ông chủ tửu lâu hắn biết được Ngọc Như đang ở một phòng bên dưới lầu một, hắn rất vui mừng vội đi xuống dưới tìm gặp nàng.

“Ngọc Như muội có ở trong phòng không?” Đứng trước cửa phòng mà chủ tửu lâu cho biết, Diệp Khôn hưng phấn gọi.

Bên trong phòng lúc này có một nam hai nữ đang ngồi trò chuyện với nhau.

Người nam dung mạo khôi khô tuấn tú, trên người vận áo màu xanh ăn mặc theo kiểu dân giang hồ, bên hông y còn đeo một thanh trường kiếm, đốc kiếm hình rồng phía trên có khảm một viên ngọc bằng ngón chân cái nhìn qua là biết nó là một thanh kiếm tốt.

Còn hai người nữ ai lấy đều mặt đẹp như hoa, dáng người thon thả, cả hai đều rất xinh đẹp, hai người trò chuyện với nhau cười nói cứ như là chị em vậy.

“A. Là Diệp huynh, huynh ấy thực sự đã bình an trở về rồi.” Ngọc Như đang trò chuyện với hai người, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào, nàng nhìn hai người đối diện vui mừng đứng lên nói.

Không hề chần chừ, Ngọc Như vội đứng đậy rời khỏi chỗ ngồi đi ra mở cửa.

Cửa phòng vừa được mở ra, đập vào mắt nàng đúng là khuôn mặt quen thuộc có chút bình thản. Không kìm được lòng mình, nước mắt của Ngọc Như ùa ra cả người lao vào lòng Diệp Khôn khóc nức nở.

“Đừng khóc...đừng khóc! Ta đã để muội phải lo lắng rồi.” Diệp Khôn xúc động vuốt ve mái tóc Ngọc Như đang nằm trong lòng mình khẽ an ủi.

“Chi chi” Tiểu Bạch ngồi trên vai Diệp Khôn thấy cảnh này hai mắt nó mở to ra kêu lên hai tiếng, rồi cúi đầu xuống ngó nhìn Ngọc Như với vẻ tò mò.

Ngọc Như đang sụt xùi nước mắt ngắn nước mắt dài bỗng nàng thấy một khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó không biết xuất trước mặt từ lúc nào, khiến cho nàng giật nảy mình vùng vẫy hét lên một tiếng thoát khỏi người Diệp Khôn đứng qua một bên.

Sau đó nàng đem ánh mắt đề phòng nhìn về phía Diệp Khôn và Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch thấy biểu hiện của Ngọc Như như vậy nó chỉ hơi nhăn mặt một chút, rồi liên tục nhảy từ vai bên phải qua vai bên trái Diệp Khôn ngoác miệng ra cười khành khạch đầy khoái trí.

Diệp Khôn nhướng mày vội đưa tay lên túm chân Tiểu Bạch không cho nó di chuyển nữa rồi quay sang Ngọc Như nói: “Muội không sao chứ.”

“Muội không sao. Nhưng nó là...” Ngọc Như nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn dò xét nói.

“À! Nó là Tiểu Bạch. Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, ta sẽ nói cho muội biết sau. Đúng rồi hai vị này là...” Diệp Khôn sờ đầu Tiểu Bạch cười cười, sau đó ánh mắt rơi trên hai người một nam một nữ đang ngồi phía trước hỏi.

“Diệp huynh đây la Lục công tử cùng Lục cô nương. Còn đây là Diệp huynh mà ta đã nhắc với hai người” Ngọc như thu lại ánh mắt lần lượt giới thiệu ba người với nhau.

Diệp Khôn đưa ánh mắt đánh giá từng người rồi khách sáo chào hỏi một câu: “Tại hạ Diệp Khôn ra mắt hai vị, xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là...”

“Ha ha. tại hạ Lục Thiên Hào còn đây là muội muội Lục Vân Tình xin ra mắt Diệp huynh.” Nam tử vội đứng lên khách khí hướng Diệp Khôn chào hỏi một câu.

“Thì ra là huynh muội Lục huynh, hạnh ngộ. Nhưng tại hạ còn một điều chưa rõ là tại sao hai người lại ở chung cùng Ngọc Như vậy?” Diệp Khôn gật đầu đáp lễ tò mò hỏi một câu.

“Diệp huynh chuyện là như thế này...” Ngọc Như bên cạnh thấy Diệp Khôn có chút nghi ngờ bên đứng ra giải thích.

Nửa canh giờ sau, nghe xong sự tình Ngọc Như kể lại về việc huynh đệ họ Lục đã cứu giúp Ngọc Như thoát khỏi vài tên đạo chích trên đường đến thôn nhỏ ở dưới chân dẫy Hồng Diệp.

Cảm kích ân tình của huynh đệ họ Lục với mình nên Ngọc Như cũng không ngại đem sự tình của nàng và Diệp Khôn nói cho hai người biết. Huynh muội họ Lục biết được việc này cũng rất đồng cảm với Ngọc Như, và họ đã thuyết phục nàng tới Nam Ty Trấn để nghỉ ngơi và chờ Diệp Khôn ở đó.

Sau đó ba người tới Bách Hương Lâu và thuê ba phòng ở sát nhau để nghỉ ngơi.

Vì cùng là nữ nhi Lục Vân Tình đã chủ động qua phòng Ngọc Như trò chuyện cho đỡ buồn, vừa bước ra ngoài nàng gặp ngay huynh mình nên kéo y qua luôn. Ba người nói chuyện cả nửa ngày thì Diệp Khôn xuất hiện.

“Thì ra là như vậy. Tại hạ một lần nữa thay mặt Ngọc Như đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ.” Diệp Khôn hiểu rõ sự tình vội quay sang hai người cảm ơn.

“Diệp huynh không cần phải khách khí như vậy, đã hành tẩu trên giang hồ thì không cần phải câu lệ tiểu tiết để làm gì. Hơn nữa người luyện võ như chúng ta gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ kẻ yếu cũng là chuyện nên làm mà.” Lục Thiên Hào thấy vậy cười xòa khách sáo nói.

Tiếp đó bốn người vui vẻ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Không lâu sau, Lục Thiên Hào ngỏ ý muốn biết đến sự việc trong rừng của Diệp Khôn mà Ngọc Như đã nói qua cho hắn nghe, nên đã hướng Diệp Khôn hỏi.

Đồng dạng Ngọc Như và Lục Vân Tình cũng tò mò muốn biết việc này, hai người nhìn sang Diệp Khôn với ánh mắt đầy mong đợi.

Diệp Khôn thấy vậy cũng không dấu diếm, hắn bèn đem chuyện khi đó tỷ mỉ thuật lại cho ba người nghe, tuy nhiên lời của hắn nói chỉ có bảy phần đúng còn ba phần là bịa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.