Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 6




“Huynh nói như vậy thì đúng là do tên thợ rèn kia tiết lộ ra ngoài rồi.” Diệp Khôn nghe xong cũng tỏ vẻ thở dài nói.

“Đúng vậy! Chính là hắn đã khiến cho huynh muội ta phải trốn chui trốn nhủi để tránh tai mắt của các thế lực khác trên giang hồ.” Lục Thiên Hào nghĩ đến đây tức giận nói.

“Đã vậy thì bây giờ huynh tính thế nào?” Diệp Khôn hơi nghĩ ngợi hỏi.

“Cái này…Ban đầu ta định khi mở cái hộp này ra lấy được bí kíp võ công trong đó rồi sẽ tìm một nơi nào đó kín đáo quy ẩn, đợi sau khi luyện thành tuyệt thế võ công sẽ tái xuất. Nhưng hiện tại thì không được rồi, ta đang nghĩ có nên đem nó về môn phái giao cho sư phụ và môn chủ định đoạt hay không?...” Lục Thiên Hào hơi do dự một chút nói.

“Thì ra huynh đã có cách nghĩ như vậy. Nhưng nếu bây giờ huynh thật sự mang nó trở về môn phái ta e là không ổn.” Diệp Khôn đưa tay sờ sờ mũi nói.

“Ý huynh là…” Lục Thiên Hào nghe vậy hơi khó hiểu hỏi.

“Huynh là người từng trải hơn ta chẳng nhẽ không biết câu ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’? Một báu vật như vậy nếu huynh đem về môn phái sẽ khiến cho muôn phái của huynh sẽ trở thành cái đích của quần hùng võ lâm nhắm tới, như vậy sẽ dẫn đến họa diệt môn như chơi.” Diệp Khôn không nghĩ ra Lục Thiên Hào lại nghĩ quá đơn giản như vậy bèn nói.

“A! Đa tạ Diệp huynh đã nhắc nhở rồi. Nhất thời ta không nghĩ ra, xém chút nữa ta đã trở thành tội đồ của môn phái rồi.” Nghe Diệp Khôn nói vậy Lục Thiên Hào giật mình kinh sợ.

Hít vào một hơi thật sâu, Lục Thiên Hào thầm cảm ơn Diệp Khôn đã nhắc nhở. Câu “thất phu vô tội, hoài bích có tội” sao hắn lại không biết chứ. Từ cổ trí kim cho tới nay nó luôn đúng trong mọi trường hợp, không hề có ngoại lệ nào cả nếu như thực lực không đủ mạnh.

Hắn tự hỏi thế lực của môn phái tuy lớn mạnh nhưng vẫn không đủ để tiếp nhận một bảo vật như vậy được, việc trước mắt bây giờ nên làm là, làm sao để chuyển mục tiêu chú ý qua chỗ khác, nếu không sớm muộn gì cũng khiến cho môn phái gặp rắc rối.

“Phải rồi Lục huynh, huynh cho ta biết bí mật này không lẽ huynh không sợ ta sẽ cướp nó từ tay huynh sao?” Thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Thiên Hào, Diệp Khôn khẽ nở nụ cười mỉm thản nhiên nói.

“Ha ha. Sợ! Tất nhiên là ta sợ sẽ bị kẻ khác giết rồi cướp đi bảo vật chứ. Nhưng đổi lại là Diệp huynh thì ta lại không sợ đấy.” Lục Thiên Hào nghe vậy thì hơi sững sờ, im lặng một lúc hắn phá lên cười nói.
“Ồ! Huynh nghĩ như vậy?” Diệp Khôn thấy biểu hiện của Lục Thiên Hào như vậy tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

“Ân! Mặc dù ta và huynh quen biết không lâu, nhưng theo trực giác của ta mách bảo thì huynh sẽ không phải là người như vậy đâu đấy. Ta rất tin tưởng huynh.” Lục Thiên Hào tự tin nói.

“Ha ha! Đa tạ Lục huynh đã coi trọng.” Diệp Khôn nghe vậy phá lên cười nói.

Lục Thiên Hào đứng nhìn Diệp Khôn với vẻ mặt âm trầm, quả thật trong lòng hắn luôn có cảm giác gì đó rất khó nói thành lời khi đối diện với Diệp Khôn. Cái cảm giác đó không biết từ đâu đến, nhưng nó luôn mách bảo hắn Diệp Khôn là người đáng tin, vì thế cho nên hắn không cần phải đề phòng gì cả.

“Đúng rồi! Huynh nói là cái hộp này không có cách nào mở ra sao?” Diệp Khôn im lặng một lúc rồi hỏi.

“Ân! Ta đã thử nhiều cách rồi nhưng không được.” Lục Thiên Hào gật đầu nói.

Diệp Khôn cầm cái hộp trên nay lật đi lật lại vài lượt quan sát, nhưng do ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống không đủ nên hắn không nhìn ra được manh mối gì.

Trầm tư một lúc, Diệp Khôn liền thả thần thức ra tập chung lên cái hộp để quan sát. Vì mắt thường không nhìn thấy rõ được, nên hắn muốn dùng thần thức để xem như vậy sẽ rõ ràng hơn.

Thần thức của Diệp Khôn vừa tiếp xúc với cái hộp liền trực tiếp xuyên qua vỏ hộp đi thẳng vào bên trong, ngay lập tức trong lòng Diệp Khôn tràn đầy kinh ngạc. Hắn thật không ngờ thần thức có thể xuyên qua các vật khác như vậy, từ trước đến giờ mỗi lần sử dụng thần thức cũng chỉ là bao quát những sự vật sự việc xung quanh người mình mà thôi. Hắn chưa bao giờ thử với những vật cụ thể, hôm nay gặp trường hợp này đã khiến cho hắn có phát hiện mới.

Còn đang kinh ngạc thì đột nhiên đồng tử Diệp Khôn co lại, nhờ vào thần thức nên hắn thấy rõ bên trong có những gì. Bên trong làm gì có cái gì gọi là bí kíp võ công, rõ ràng chỉ là một cái hộp trống rỗng chẳng có cái gì cả.

Không thể tin được, Diệp Khôn vận dụng thần thức tra sét lại một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả gì.

Hắn phát hiện ra cái hộp này được làm bằng một loại hợp kim có lẫn sắt và thép, hơn nữa nó được người ta đúc bằng khuân đặc nguyên khối rõ ràng không có chỗ để mở.

Bên trong cái hộp có một khoảng trống rỗng có độ cao bằng độ dày của một ngón tay, độ rộng của nó thì gần bằng bề mặt cái hôp. Nhờ vậy mà khi cầm nó lên người ta mới cảm giác được nó chính là một cái hộp được làm bằng kim loại. Bao quanh nó còn có một cái rãnh nhỏ, hơn nữa mặt trên được người ta chế tác trông giống như là nắp hộp vậy.

Thật không ngờ cái hộp này lại chẳng có cái gì, cái này là di vật cao nhân gì chứ? Rõ ràng đã bị người ta cố tình dựng lên để lừa người trong thiên hạ rồi.

“Lục huynh, bên trong cái hộp này làm gì có bí kíp gì chứ? Hơn nữa nó cũng không phải là một cái hộp, nó chỉ là một khối kim loại được người ta cố tình ngụy trang mà thôi.” Diệp Khôn thu lại thần thức rồi quay sang nhìn Lục Thiên Hào với vẻ mặt cổ quái nói.

“Hả? Huynh nói cái gì?” Lục Thiên Hào cả kinh, hắn nghĩ là mình đang nghe lầm, làm sao có thể chứ? Rõ vừa rồi nó còn là bảo vật của võ lâm, thoáng cái đã bị Diệp Khôn nói là một khối kim loại bỏ đi.

“Ta nói là trong cái hộp này không có cái gì cả, nó chỉ là cái hộp trống không mà thôi. Nói đúng hơn thì nó chỉ là một cục sắt mà thôi, huynh bị người ta lừa rồi.” Diệp Khôn thấy Lục Thiên Hào có vẻ không tin mình nên chậm rãi nói từng chữ một.

“Cái này…Làm sao huynh biết được? Rõ ràng nó vẫn còn nguyên vẹn vẫn chưa bị mở ra mà?” Lục Thiên Hào vẫn không tin nghi ngờ hỏi.

“Ta làm thế nào có thể biết? Điều này mong huynh thông cảm, thứ cho ta không thể nói cho huynh biết được. Nếu huynh không tin thì ta có thể mở nó ra cho huynh xem ngay.” Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Việc này…Huynh đã nói như vậy thì ta cũng không hỏi nữa, nếu có cách mở nó ra thì xin huynh hãy ra tay.” Lục Thiên Hào hơi ngẩn ra, hắn suy nghĩ một chặp rồi cười khổ nói.

“Cái hộp này thực ra là hợp kim nguyên khối, nó được người ta chế tác rất tinh xảo cho nên nhìn bề ngoài nó như là một cái hộp vậy. Huynh không mở được nó ra cũng là chuyện bình thường, thế nhưng ta có cách để mở nó ra.” Diệp Khôn sờ sờ cái hộp trên tay bình tĩnh nói.

Nói xong Diệp Khôn đặt cái hộp theo chiều thẳng đứng xuống dưới mặt đất, đồng thời hắn rút kiếm ra rồi vận dụng linh lực chém ra một kiếm.

“Roạt”
Một tiếng nhỏ vang lên, cái hộp liền bị bổ ra làm hai trước sự kinh ngạc của Lục Thiên Hào. Mở cái hộp này lại đơn giản thế sao? Hắn không thể tưởng tượng được Diệp Khôn lại mở cái hộp ra như thế này.

Trên thực tế Lục Thiên Hào đã thử mở bằng cách này rồi, thế nhưng hắn đã thử nhiều lần nhưng không thành công. Lúc này Diệp Khôn lại dùng đúng cách mà hắn đã làm lại mở ra được, điều này khiến cho hắn càng thấy kinh sợ.

Nội lực của Diệp Khôn quá thâm hậu, sâu không thể lường được. Nếu không hắn không thể khiến cho một thanh kiếm bình thường trở lên cứng rắn và sắc bén đến như vậy.

Theo như hắn biết thì ngay cả cao thủ đệ nhất võ lâm đương thời ra tay, thì cũng khó có thể dùng nội lực của mình khiến cho một thanh kiếm thường trở thành một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn được.

Nhưng trước mắt hắn Diệp Khôn đã làm được.

“Thật không ngờ bên trong lại chẳng có cái gì cả, chẳng nhẽ vị tiền bối kia cố ý làm như vậy để lừa hậu bối chúng ta? Theo như sử sách ghi lại, vì nó mà giang hồ nổi sóng mấy lần khiến cho rất nhiều người bỏ mạng vì tranh đoạt. Rốt cuộc chẳng có cái gì cả, như vậy có đáng không.” Lục Thiên Hào hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn cầm hai mảnh của cái hộp lên trầm ngâm một lúc lâu thở dài cười khổ nói.

“Điều này thì chưa chắc. Theo ta nghĩ, rất có thể người nào đó đã chiếm được cái hộp thực sự và lấy đi bí kíp võ công trong đó rồi. Sau đó hắn đã làm ra cái giả này, rồi để nó xuất hiện trên giang hồ khiến cho các môn phái cùng nhau tranh dành. Mục đích của hắn là muốn đánh lạc hướng người đời, còn hắn thì ở một chỗ tu luyện.” Diệp Khôn không cho là đúng, nói.

Sở dĩ hắn nói như vậy vì hắn nghĩ, những vị tiền bối cao nhân trước khi chết nếu không có đệ tử tiếp nhận y bát thì sẽ để lại y bát của mình để cho người nào có duyên đạt được tu luyện. Như vậy võ công của hắn sẽ không bị thất truyền, sẽ lưu truyền lại đời sau.

Vấn đề ở đây là người nhận được y bát đó là người như thế nào mà thôi.

“A! Diệp huynh nói cũng có lý. Tiếc là huynh muội ta đã xui xẻo vớ phải đồ giả khiến cho bản thân mình gặp phiền toái.” Lục Thiên Hào đồng ý với cách nghĩ của Diệp Khôn, nhưng lại hối hận nói.

“Cái này cũng không trách được hai người, vốn dĩ hai người cũng không biết đó là đồ giả.” Diệp Khôn tỏ vẻ cảm thông nói.

“Huynh nói cũng phải, nhưng bây giờ tin tức chúng ta có bảo vật của võ lâm đã lan truyền khắp nơi, ta đang lo trên đường đi sắp tới sẽ gặp nhiều phiền phức rồi.” Lục Thiên Hào gật đầu tỏ vẻ lo lắng nói.

Vấn đề này không cần Lục Thiên Hào nói thì Diệp Khôn cũng đã nghĩ tới rồi. Theo đúng lộ trình thì phải hơn một tháng nữa thì mới tới được Bạch Hạc Sơn Trang, nếu vẫn đi chung với huynh muội họ Lục thì sẽ là mục tiêu công kích của các môn phái trên giang hồ.

Nếu tách ra thì không có vấn đề gì cả, nhưng như thế cũng không ổn. Chẳng nhẽ thấy người ta gặp nạn mình lại có ý bỏ đi như thế thì không hợp lẽ thường, dù sao cũng đi cùng nhau một trặng đường rồi. Mặc dù mới quen chưa thân lắm, nhưng ít nhiều cũng có thể coi là bằng hữu của nhau rồi.

Nghĩ vậy Diệp Khôn quyết định vẫn đồng hành cùng huynh muội Lục Thiên Hào, có điều hành trình chắc chắn phải thay đổi một chút mới được.

“Lục huynh, chuyện đến nước này chỉ còn cách thay đổi lộ trình mà thôi. Trên đường đi chúng ta sẽ nghĩ cách để giải quyết việc này.” Diệp Khôn trầm tư nói.

“Ân! Đa tạ Diệp huynh, bây giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi. Nếu đi đường chính chúng ta sẽ gặp phải tai mắt của các môn phái khác, như vậy đi, chúng ta sẽ đi đường tắt, tuy có vất vả một chút nhưng lại an toàn.” Lục Thiên Hào đồng ý nói.

“Được! Việc dẫn đường thì cứ để Lục huynh đảm nhiệm.” Diệp Khôn nói.

“Việc này cứ để ta. Chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi một chút sáng mai còn lên đường.”
Ngay sau đó Lục Thiên Hào và Diệp Khôn cùng rời khỏi ngôi miếu hoang trở về căn nhà đã thuê lúc trước nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, bốn người cải trang thay đổi dung mạo rồi tiếp tục lên đường. Lần này con đường họ chọn chủ yếu là những con đường đi xuyên qua đồi núi và rừng rậm.

Trên đường đi tuy gặp rất nhiều khó khăn, thời gian vì thế cũng bị kéo dài hơn nửa tháng so với dự định nhưng bù lại họ đã thoát khỏi tai mắt của các môn phái trong giang hồ, khiến cho hành trình rất thuận lợi.

Khoảng một tháng sau, Diệp Khôn đã nghĩ ra được cách khiến cho người trong giang hồ tin rằng bảo vật của võ lâm đã bị kẻ khác cướp mất từ tay của Lục Thiên Hào.

Qua việc này Lục Thiên Hào đối với Diệp Khôn rất cảm kích, nhất thời hắn không biết lấy gì ra để báo đáp, chỉ còn cách ghi nhận ân tình nếu có cơ hội sẽ báo ân sau.

Kể từ đó trở đi, mục tiêu đã bị thay đổi, bọn họ không còn phải trốn tránh nữa. Tuy nhiên để đảm bảo an toàn hơn, Diệp Khôn vẫn đưa ra chủ ý sẽ tiếp tục đi bằng đường như đã định.

Hai tháng sau, cuối cùng đám người Diệp Khôn cũng đã đặt chân tới một thôn nhỏ thuộc khu vực Kính Châu. Nơi đây cách Bạch Hạc Sơn Trang không xa lắm cũng chỉ tầm mười dặm đường mà thôi.

Vừa tới Kính Châu huynh muội Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình liền bỏ đi ngụy trang, trên mặt hai người lộ rõ vẻ vui mừng. Lục Thiên Hào vội lấy ám hiệu trong người ra phóng lên trời. Diệp Khôn đứng bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, hắn đang định hỏi thì Lục Vân Tình vội nói: “Diệp huynh, đây là ám hiệu liên lạc của phái ta, chúng ta lấy ra để báo cho đồng môn sư huynh biết hai người bọn ta đã trở về.”

“Ồ! Thì ra là vậy!” Diệp Khôn nghe vậy liền gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Sau đó hắn quay sang cởi bỏ hóa trang cho Ngọc Như, rồi cũng cởi bỏ hóa trang trên người mình xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.