Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 52




Hai hôm sau, Diệp Khôn trở lại phường thị, lần này hắn muốn mua một vài thứ cần thiết cho mình.

Hơn nửa tháng ở trong lam ngọc, Diệp Khôn đã xem qua hơn hai mươi cuốn điển tịch, về cơ bản, hắn đã lắm rõ được tình hình trước mặt của tu tiên giới.

Thông qua điển tịch, Diệp Khôn biết thêm khá nhiều về những vật dụng, công pháp, bí sự của tu tiên giới ở Tương Phú Thành nói riêng, và tu tiên giới Việt Quốc nói chung.

Lần này vào phường thị, trước mắt Diệp Khôn muốn dùng một vài gốc thảo dược bán lấy một chút linh thạch, sau đó sẽ tìm mua một vài thứ cần thiết để mua, đặc biệt hắn muốn tìm cho mình một pháp khí để phòng thân.

Qua tìm hiểu và nghe ngóng, Diệp Khôn được biết trong phường thị có một thương điếm lớn có tên Tụ Huyền Trai.

Tụ Huyền Trai là một thương điếm khá lớn, thuộc sự sở hữu của Qủy Linh Môn. Ở đây kinh doanh rất nhiều mặt hàng, hầu như cái gì cũng có. Nhưng giá cả ở đây cũng không hề thấp, bình thường đều cao hơn chỗ khác gấp đôi. Nhưng ngược lại, những gì mua từ đây đều được đảm bảo là hàng tốt, hàng chất lượng. Mua hàng ở đây, thì cứ yên tâm không sợ bị lừa gạt, hay mua phải hàng giả.

Danh khí của Tụ Huyền Trai vì vậy rất được nhiều người biết đến. Ai muốn trao đổi, hay mua bán những vật dụng có giá trị, hầu hết đều tới nơi này. Vì vậy Diệp Khôn đi vào phường thị liền tìm đến ngay Tụ Huyền Trai.

Trước khi đến Tụ Huyền Trai, Diệp Khôn cẩn thận, dùng dị dung thuật thay đổi dung mạo của mình, trở thành một người hoàn toàn khác. Hắn không muốn để người khác biết được dung mạo thật của mình. Người ta thường nói, tiền tài mang họa sát thân. Lầm này hắn dùng dược thảo lâu năm trao đổi hẳn là sẽ gây ra sự chú ý của người khác. Vì vậy hắn chuẩn bị một chút cho tốt, tránh gây ra phiền toái.

Bước vào Tụ Huyền Trai, Diệp Khôn trố mắt lên nhìn, trong lòng đầy kinh ngạc. Từ bên ngoài nhìn vào, thì Tụ Huyền Trai chỉ là một cửa tiệm vừa phải. Thế mà bước vào bên trong, lại là một không gian hoàn toàn khác với bề ngoài của nó.

Không gian bên trong Tụ Huyền Trai rất rộng, ở giữ là đại sảnh đây là khu vực tiếp khách, bốn mặt xung quang đều là quầy hàng, trưng bày rất nhiều thứ.

Diệp Khôn nhìn liếc qua, phía bên tay phải hắn trưng bày rất nhiều pháp khí, thương, đao, kiếm, kích....kế bên là các loại phù lục, và các loại túi trữ vật, túi linh thú. Kế tiếp là các loại trận kỳ, trận bàn, và các loại công pháp tu luyện phù hợp với Luyện khí kỳ. Cuối cùng là một góc bày biện các loại điển tịch, và đan dược cùng với thảo dược. Hầu như tất cả những gì mà Diệp Khôn thấy được ở các quầy hàng bên ngoài phường thị, trong này tất cả đều có.

"Lời đồn quả không ngoa, Tụ Huyền Trai đúng là thứ gì cũng có. Hy vọng lần này thu hoạch được một chút." Diệp Khôn thu lại ánh mắt, trong đầu thầm suy nghĩ.

"Đạo hữu, không biết ngươi cần mua gì?, Tụ Huyền Trai không giám nói là thương điếm lớn nhất ở đây, hay là thứ gì cũng có. Nhưng đảm bảo những thứ tệ điếm có sẽ không làm cho qúy khách thất vọng đấy." Còn đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ phía trong vọng ra. Tiếp đó là một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi có khuôn mặt diễm lệ, dáng người thon thả, từ phía sau quầy hàng đi ra, tươi cười nhìn Diệp Khôn nói.

Nhìn thiếu nữ trước mặt, Diệp Khôn mỉm cười nói. "Đạo hữu, tại hạ đến đây là có một chút đồ để bán, không biết qúy điếm có thu mua chăng?"

"A. Đạo hữu tới là có đồ muốn bán? Xin hỏi đó là thứ gì, có thể cho tiểu nữ xem một chút được chăng?" Thiếu nữ hơi kinh ngạc, đánh giá Diệp Khôn từ đầu đến chân, thấy hắn cũng khá anh tuấn, cảnh giới lại cao hơn mình, có chút nhíu mày hỏi.

"Cũng được, đạo hữu mời xem." Thấy thiếu nữ đem ánh mắt dò xét mình, trong lòng Diệp Khôn có chút không hài lòng, nhưng bên ngoài vẫn vui vẻ nói.

Tiếp đó, Diệp Khôn phất tay một cái, một hộp ngọc xuất hiện trước mặt thiêu nữ.

Thiếu nữ nhìn thoáng qua hộp ngọc, liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái, thấy hắn không có biểu hiện gì, nàng cầm hộp ngọc lên, ngón tay khẽ búng, "cạch" nắp hộp mở ra.

Một mùi hương nồng nặc của dược thảo xộc lên mũi thiếu nữ. Thiếu nữ cả kinh, khuôn mặt biến đổi liên tục. Nhìn gốc dược thảo bên trong hộp, thiếu nữ hít một ơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Diệp Khôn chậm dãi nói.

"Đạo hữu, gốc Hà Thủ Ô này của đạo hữu giá trị quá cao, ta không thể làm chủ được. Đạo hữu hãy ở đây chờ một chút, ta đi thông báo cho trưởng lão trong tiệm, tiền bối sẽ kiểm định và giao dịch với đạo hữu."

"Cái này là tất nhiên, vậy tại hạ sẽ chờ ở đây." Diệp Khôn nghe vậy, trong lòng khẽ động. Hắn không ngờ tuỳ tiện lấy ra một gốc dược thảo để trao đổi, lại khiến cho đối phương có biểu hiện như vậy.

Nói rồi, Diệp Khôn phất tay một cái, thu lại gốc thảo dược vào tay, sau đó đi ra đại sảnh, ngồi xuống bên một chiếc bàn ngồi chờ.

Tụ Huyền Trai danh khí ở đây cũng khá lớn, nên Diệp Khôn cũng không lo đối phương sẽ có gì bất lợi cho mình, hắn ung dung ngồi thưởng trà, chờ đợi.

Thiếu nữ thấy Diệp Khôn thu lại gốc thảo Dược, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có hành động gì. Liếc nhìn hộp ngọc trên tay Diệp Khôn một cái, rồi xoay người đi vào bên trong, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong một gian mật thất, một lão giả đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, như là đang luyện công vậy. Đột nhiên lão mở hai mắt, vươn tay chộp lấy một lá phù, sau đó thần thức lão chìm vào bên trong. Một lúc sau, lão vẩy tay, lá phù tự động bốc cháy thành tro tiêu biến trong không khí.

"Hà Thủ Ô? Ngay cả nha đầu kia cũng không phân biết được niên đại của nó, hơn nữa gốc Hà Thủ Đô này lại do một tiểu tử Luyện Khí Kỳ mang tới." Lão giả nhận được truyền âm phù của thiếu nữ, đọc xong nội dung bên trong, lão lâm vào trầm tư, một lúc sau thì thào nói.

"Xem ra, ta phải ra một chuyên vậy"

Nói rồi, toàn thân lão mờ dần biến mất khỏi mật thất, khi xuất hiện lão đã ở ngoài một gian phòng. Thiếu nữ đứng một bên thấy lão già xuất hiện, cung kính lễ phép chào một tiếng. Đang định nói gì đấy, liền bị lão giả khoát tay ngăn lại nói: "Không cần, ngươi ra dẫn hắn vào đây gặp ta."

"Vâng, tiền bối chờ một chút." Thiếu nữ cung kính trả lời, sau đó lui ra ngoài.

Lão giả không nói gì, đến bên một cái bàn ngồi xuống, rót một ly trà cầm lên nhâm nhi chờ đợi.

Một lúc sau, thiếu nữ dẫn Diệp Khôn đi vào, nàng hướng lão giả cung kính nói: "Tiền bối, đây là vị đạo hữu mà vãn bối đã nói"

"Được rồi, ngươi hãy ra ngoài làm việc của mình đi." Lão giả nhìn Diệp Khôn, đánh giá hắn một chặp rồi quay sang thiếu nữ phân phó một câu.

Diệp Khôn bị ánh mắt của lão già nhìn, hắn rùng mình một cái, trong lòng có chút sợ hãi.

Thần thức của hắn khẽ đảo qua người lão giả, trong đầu oanh một tiếng “cao thủ Trúc Cơ Kỳ”. Không ngờ lão giả trước mắt này là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, Diệp Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ khom người cung kính nói: "Vãn bối xin ra mắt tiền bối."

"Được rồi, đạo hữu hãy ngồi xuống đi." Lão giả gật đầu nói.

"Vậy, vãn bối xin thất lễ." Tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, hắn cũng không để ý nhiều, theo lời lão giả ngồi xuống bên cạnh.

"Tiểu tử này đảm lược cũng khá đấy, xem ra lai lịch của hắn cũng không bình thường." Lão giả nhíu mày nhìn Diệp Khôn ngồi trước mặt âm thầm nghĩ.

"Ta nghe nói đạo hữu có một gốc thảo dược qúy muốn bán cho bổn tiệm, có thể cho ta xem một chút không?" Lão giả trên mặt tươi cười nói.

"Cái này là tất nhiên, mời tiền bối xem." Diệp Khôn biết trước đối phương sẽ nói thế, nên hắn đã chẩn bị trước, cầm hộp ngọc trên tay đặt lên bàn đưa qua trước mặt lão giả nói.

Lão giả nhìn hộp ngọc trên bàn cũng không nói gì, ngón tay khẽ búng, nắp hộp được mở ra.

Ngay lập tức, một làn hương nồng đậm tỏa ra bao phủ lấy cả gian phòng, lão giả nhìn gốc thảo dược trong hộp hai mắt sáng lên. Phất tay một cái, gốc thảo dược liền xuất hiện trên tay lão, hai mắt lão híp lại, thần thức thả ra tập chung lên gốc thảo dược, chăm chú quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.