Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 44




Trên đường trở về Thanh Ngưu Trấn, Diệp Khôn luôn nghĩ về việc mà hắn vừa trải qua. Qua việc này, kết hợp với những gì hắn biết, hắn đã thấy được sự tàn nhẫn của những người tu tiên nói riêng, và sự tần khốc của tu tiên giới nói chung. Vì mục đích có lợi cho mình, người ta có thể làm bất cứ việc gì để đạt mục đích không từ một thủ đoạn nào cả, điển hình như Dương Thiên Hùng.

Diệp Khôn cũng ngộ ra một điều, không phải cứ có cảnh giới cao hơn đối phương là có thể đánh bại được hắn. Chỉ cần đối phương có được công pháp và bảo vật lợi hại, cảnh giới có chênh lệch một chút cũng có thể thủ thắng được. Đây là bài học đáng nhớ cho hắn, sau này nhất định không được khinh suất coi thường bất kỳ người nào cả.

Hiện tại, thực lực của hắn còn quá yếu, sau này vào tu tiên giới cần phải lỗ lực hơn mới được. Bởi vì tu tiên giới cường giả vi tôn, phải có thực lực mới làm chủ được vận mệnh của bản thân, nếu không sẽ rơi qua kết quả tồi tệ nhất.

Về đến Thanh Ti Lâu, Diệp Khôn thấy đám người Dương Hoài Mục vẫn ngồi trong phòng. Cả Lam Ngọc Kiều và người đàn bà dẫn nàng tới vẫn ở đây. Bọn họ quả thực không dám rời đi, mà vẫn thành thật ở yên chỗ cũ chờ Diệp Khôn về.

Vừa thấy Diệp Khôn bước vào phòng, Dương Hoài Mục giật mình tỏ vẻ sợ hãi. Y lấy hết can đảm bước tới trước mặt Diệp Khôn khom người cung kính nói:
“Tiên...Tiên sư, ngài đã về rồi. Vậy Dương tiên sư kia...”

Diệp Khôn nhìn Dương Hoài Mục nhếch miệng lên cười, không để cho y nói hết câu vội khoát tay chặn lại nói.
“Hắn đã hồn quy địa phủ rồi.”

Dương Hoài Mục nghe được câu trả lời này của Diệp Khôn thì không tự chủ được ngồi phịch xuống, toàn thân hắn run lên, mặt mày trắng bệch.

Lợi hại như Dương Thiên Hùng mà cũng bị người trước mặt này giết chết. Trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm, chỗ dựa đã mất, từ nay Bát Quái Môn thực lực sẽ giảm mạnh. Nếu tin tức này mà truyền ra ngoài thì sớm muộn Bát Quái Môn cũng bị các môn phái khác tiêu diệt.

“Dương Hoài Mục, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi thành thật trả lời thì ta sẽ tha mạng cho ngươi, nếu không thì...” Diệp Khôn nhìn Dương Hoài Mục, lạnh nhạt nói.

“Tiên sư, ngài muốn biết gì xin cứ hỏi. Tiểu nhân nếu biết nhất định sẽ nói, không dám dối gạt ngài dù chỉ một chữ.” Dương Hoài Mục sợ hãi, hốt hoảng quỳ xuống nói. Ba người bên cạnh y thấy vậy cũng vội quỳ xuống, không dám nói câu gì.

“Tốt. Vậy ta hỏi ngươi, lai lịch và mục đích của Dương Thiên Hùng như thế nào? Ngươi hãy kể cho ta nghe thử coi.” Diệp Khôn hai mắt lóe lên, chậm rãi nói.

“Dạ! Bẩm tiên sư, vị Dương Thiên Hùng kia thực ra hắn không phải là họ hàng với tiểu nhân. Hai năm trước đây, đột nhiên hắn xuất hiện, và nói là có quan hệ gia tộc với tiểu nhân, và muốn tiểu nhân giúp hắn làm việc. Lúc đầu tiểu nhân không chịu, nhưng hắn đã dùng pháp thuật ép tiểu nhân. Do sợ hãi, nên tiểu nhân đã phải thuận theo hắn, không dám từ chối. Thời gian đầu thì còn đỡ, nhưng càng về sau, hắn bắt tiểu nhân dẫn người đi đánh các đại môn phái. Nhiệm vụ của bọn tiểu nhân là không cho bất kỳ ai trốn thoát. Còn hắn một mình ra tay tiêu diệt tất cả những người trong các đại môn phái đó.” Dương Hoài Mục không dám nói dối, thành thật nói.

“Thì ra là như vậy. Thế còn việc các ngươi tiêu diệt Vạn Kiếm Sơn Trang hòng cướp đoạt bảo vật gia truyền của Vạn trang chủ thì sao?” Diệp Khôn trầm ngâm một chút, nói.

“Về chuyện này thì tiểu nhân có biết một chút. Nghe Dương Thiên Hùng nói, tổ tiên của Vạn trang chủ trước kia cũng là người tu tiên, và bảo vật gia truyền của họ Vạn chính là một công pháp tu tiên rất lợi hại, nên hắn muốn có được nó.” Dương Hoài Mục nhớ lại nói.

“Ồ! Có chuyện này.” Diệp Khôn hơi kinh ngạc một chút nói.

Hắn lúc nhận được ngọc giản từ tay Vạn Đình Phong cũng đã biết tổ tiên họ Vạn là người tu tiên rồi, chỉ là khi đó hắn không có tâm tư để tìm hiểu bên trong ngọc giản ghi lại những gì. Thời gian qua đi, lâu dần hắn cũng quên bẵng đi mất, không để ý đến nó nữa.

Hôm nay nghe Dương Hoài Mục nói trong ngọc giản có ghi lại công pháp tu tiên lợi hại, Diệp Khôn thấy rất bất ngờ.

“Còn gì nữa không?” Suy nghĩ một chút, Diệp Khôn hỏi.

“Dạ không còn. Tiểu nhân chỉ biết được có thế thôi ạ.” Dương Hoài Mục len lén nhìn Diệp Khôn nói.

“Ta thấy các ngươi làm việc cho hắn cũng là bị ép buộc, cho nên ta sẽ ta chết cho các ngươi. Có điều, vị Lam tiểu thư này từ nay về sau các ngươi phải chiếu cố cho nàng thật tốt. Nếu nàng có yêu cầu gì, các ngươi không được khước từ. Hễ mà có chuyện gì sảy ra với nàng, thì ta sẽ tiêu diệt Bát Quái Môn ngay cả gà chó cũng không tha. Các ngươi liệu đấy mà làm.” Diệp Khôn vẫn bất động thanh sắc, liếc nhìn qua Lam Ngọc Kiều đang trợn mắt đứng nhìn mình, rồi quay sang bốn người Dương Hoài Mục đang quỳ trước mặt, uy hiếp nói.

“Vâng! Đa tạ tiên sư đã khai ân. Tiểu nhân đã rõ, xin tiên sư hãy yên tâm.” Dương Hoài Mục được tha chết, y vừa mừng vừa sợ, dập đầu lịa lịa nói.

“Được rồi. Các ngươi hãy lui ra ngoài trước.” Diệp Khôn khoát tay nói.

Đám người Dương Hoài Mục nghe vậy “Dạ” một tiếng, rồi đứng dậy lui ra ngoài. Nhưng họ không dám rời đi mà vẫn ở ngoài đại sảnh chờ Diệp Khôn phân phó.

Đám người Dương Hoài Mục vừa rời khỏi phòng, Diệp Khôn quay sang Lam Ngọc Kiều và người đàn bà bên cạnh nói: “Ngươi cũng ra ngoài đi, để ta nói chuyện với Lam cô nương một chút.”

Người đàn bà bên cạnh Lam Ngọc Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bà ta chứng kiến từ đầu đến giờ biết được Diệp Khôn cũng là tiên sư, nên rất sợ hãi. Cho nên bà ta chỉ dám đứng nép một bên, không dám ho he tiếng gì. Bây giờ được phóng thích, trong lòng bà ta rất mừng vội bước lên cung kính chào Diệp Khôn một tiếng, rồi đi ra.

Đợi cho người đàn bà kia rời khỏi phòng Diệp Khôn nhìn Lam Ngọc Kiều nói: “Lam cô nương, cô không sao chứ? Sao lại nhìn ta như vậy.”

Bị Diệp Khôn hỏi, Lam Ngọc Kiều tỉnh lại trong cơn mê, lắp bắp nói: “Ta...Diệp công tử...À không, Diệp tiên sư, tiểu nữ...”

“Lam cô nương, không cần phải như vậy. Ta với cô dù sao cũng là chỗ quen biết, cô đừng gọi ta là tiên sư, cứ họi ta như trước kia là được rồi.” Diệp Khôn không để cho Lam Ngọc Kiều nói hết câu, vội cắt ngang nói.

“Chuyện này...Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh” Lam Ngọc Kiều hơi do dự nói.

“Tốt. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, cô nương có dự định gì không?” Diệp Khôn gật đầu hài lòng nói.

“Trước mắt tiểu nữ sẽ trở về Vĩnh Lạc Thành tìm Trương ca và cha cùng với đám huynh đệ, sau đó rồi sẽ tính tiếp.” Lam Ngọc Kiều thở dài nói.

“Như thế cũng tốt. Đúng rồi, cô nương có nhắc tới Trương ca. Chẳng nhẽ là Trương Tùng? Hai người đã hòa giải với nhau rồi sao.” Diệp Khôn thấy Lam Ngọc Kiều nhắc tới một người họ Trương. Như nhớ ra điều gì, hơi ngạc nhiên hỏi.

“Chẳng dám giấu công tử. Từ lần trước bị công tử giáo huấn, tiểu nữ đã làm lành với Trương huynh, một năm sau chúng ta đã kết tóc se tơ lên duyên vợ chồng. Lúc Hồng Diệp Môn bị tấn công, cha ta đã đưa chúng ta cùng đám huynh đệ chạy đi lánh nạn. Trên đường đi không may ta bị thất lạc và bị bọn người Bát Quái Môn bắt tới đây.” Lam Ngọc Kiều hơi đỏ mặt, nhớ lại chuyện xưa nói.

“Ha ha. Nói như vậy, chẳng phải ta chính là ông mai rồi sao. Xin chúc mừng hai người đã lên duyên vợ chồng.” Diệp Khôn kinh ngạc, cười lớn nói.

Trước kia, Lam Ngọc Kiều là một cô gái ngang bướng, khó bảo. Nhưng lúc ẩu đả với Trương Tùng đã bị Diệp Khôn ra tay giáo huấn một trận. Lúc đó, nàng ta đưa ánh mắt bất thiện nhìn hắn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Thật không ngờ, một thời gian không gặp, tính nết của Lam Ngọc Kiều đã thay đổi hoàn toàn, đã trở thành một cô gái thùy mị nết na. Hơn nữa lại cùng với Trương Tùng kết thành vợ chồng, Diệp Khôn cảm thấy rất mừng cho họ.

Người xua thường có câu “không đánh không quen biết nhau”. Bây giờ mọi chuyện đã trở lên tốt đẹp, Diệp Khôn cũng thấy vui trong bụng, đời người có được bấy nhiêu niềm vui chứ. Chuyện của Lam Ngọc Kiều và Trương Tùng rất đáng mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.