Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 42




Dương Thiên Hùng nhằm hướng rừng sâu toàn lực chạy chốn. Nhưng pháp lực của y không bằng Diệp Khôn, chạy được hơn một canh giờ, đã bị Diệp Khôn đuổi tới.

Diệp Khôn đã đuổi tới, biết là không chạy thoát được, Dương Thiên Hùng cắn răng một cái rồi đưa ra chủ ý, y tìm một khoảng đất trống trong rừng rồi dừng lại đứng ở đó, đợi cho Diệp Khôn tới gần lên tiếng nói: “Đạo hữu, hãy khoan. Chúng ta có thể thương lượng một chút.”

Thấy đối phương đột nhiên dừng lại không chạy nữa, Diệp Khôn hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh tỏ ra cảnh giác, hắn dừng lại một chỗ cách Dương Thiên Hùng khoảng hai mươi trượng, lạnh lung nói: “Sao? chủ ý của ta ngươi đã nói rõ, còn muốn thương lượng cái gì nữa.”

“Đạo hữu, chúng ta đều là người tu tiên, cần gì phải vì mấy tên phàm nhân mà mất hòa khí với nhau chứ? Nếu hôm nay đạo hữu buông tha cho ta, ta sẽ cho đạo hữu rất nhiều chỗ tốt đấy.” Dương Thiên Hùng lén nhìn sắc mặt của Diệp Khôn cẩn thận nói.

“Hừ. Ngươi nhĩ ta là kẻ vong ân phụ nghĩ, bất tín với bằng hữu sao? Bọn họ là phàm nhân thì đã sao? Chẳng nhẽ họ không phải là người? Đừng có nhiều lời, hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn Dương Thiên Hùng gằn giọng nói.

Dương Thiên Hùng nghe Diệp Khôn nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, sâu thẳm trong mắt y hiện lên một tia oán độc. Y không nói gì, vỗ vào bên hông một cái, trên tay y liền xuất hiện một cây phiên kỳ màu đen, bên trên phiên kỳ có vẽ hình một quỷ vật nhìn rất dữ tợn.

Đối phương nhất định phải giết mình bằng được, Dương Thiên Hùng tuy tu vi thấp nhơn nhưng y cũng không cam tâm ngồi một chỗ chịu chết, y không muốn dây dưa liền tế ra bảo vật để đối địch.

Trên mặt Dương Thiên Hùng lộ rõ vẻ tàn khốc, không thấy y có hành động gì, đột nhiên bên ngoài cơ thể y hắc quang lóe lên một cái, ngay lập tức một tầng hắc khí xuất hiện lượn lờ quanh thân.

Phiên kỳ trên tay y lúc này cũng lập lèo phát sáng, hình ảnh quỷ vật trên bề mặt phiên kỳ cũng chớp lên vài cái nhìn rất yêu dị, nó khiến cho người ta có cảm giác rùng mình khi nhìn vào đấy.

Diệp Khôn nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào cây phiên kỳ màu đen trên tay Dương Thiên Hùng, cây phiên kỳ đó mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm, khiến cho lòng hắn có chút dao động.

“Hừ Luyện Khí Kỳ tầng mười thì đã sao, Yêu thú cấp một đỉnh phong thì như thế nào? Để xem các ngươi có thể đối phó nổi Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên của ta không?” Dương Thiên Hùng thấy Diệp Khôn vẫn đứng im không tế ra bất kỳ bảo vật gì, y cho rằng hắn đang kinh địch, trong lòng cười lạnh nói.

Nói rồi, Dương Thiên Hùng tay bấm pháp quyết điểm lên Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên một cái, ngay lập tức, một luồng hắc khí từ ngón tay của y bay ra, sau đó hắc khí tiến nhập vào mặt quỷ trên bề mặt phiên kỳ.

Luồng hắc khí vừa tiến nhập vào mặt quỷ, ngay lập tức một hồi “ông ông” vang lên, sau đó một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.

Quỷ khí từ bên trong phiên kỳ cuồn cuộn tuôn ra không ngừng, ra đến đâu quỷ khí lền huyễn hóa thành nhiều quỷ vật mặt mũi dữ tợn với nhiều hình thái khác nhau, chúng nhe lanh múa vuốt, hú lên những tiếng hú thê lương nghe mà rợn cả tóc gáy.

Trong một khoảng thời gian cực ngắn ước chừng khoảng mười nhịp thở trôi qua đã có hơn một trăm quỷ vật hiện ra. Dương Thiên Hùng nhìn đám quỷ vật này trên mặt hiện lên một tia đắc ý, y cắn đầu lưỡi phun một ngụm tinh huyết lên trên Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, sau đó tiếp tục bấm niệm pháp quyết.

Được tinh huyết gia nhập, Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên hắc mang đại tố. Hình ảnh quỷ vật trên bề mặt nó lóe lên một cái liền thành một hư ảnh lớn gấp mấy chục lần, không dừng lại ở đó, hư ảnh mặt quỷ đột nhiên há miệng ra đem toàn bộ đám quỷ vật ở đây nuốt vào.

Nhìn vào có thể thấy, hơn một trăm quỷ vật lao vào nhau cắn xé kêu gào thảm thiết. Rất nhanh, sau màn cắn xé này, chỉ còn duy nhất một quỷ vật còn sống sót.

Ngay sau đó, hư ảnh quỷ vật co lại nhập vào quỷ vật còn sống sót làm một thể, quỷ vật nhe răng ra cười, khí tức của nó ban đầu dường như không có, nhưng chỉ trong chớp mắt đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cảnh giới Quỷ Linh Kỳ đỉnh phong, tương đương với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười ba đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đặt tới Quỷ Vu Sơ Kỳ rồi.

Dương Thiên Hùng mừng rỡ, y quát khẽ một tiếng đồng thời đem pháp lực rót vào Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, trên mặt y tràn đầy vẻ đắc ý nói: “Phệ Linh Thiên Quỷ, ngươi hãy giết chết hai kẻ trước mặt cho ta.”

Quỷ vật liếc mắt nhìn Dương Thiên Hùng một cái, sau đó nó quay sang Diệp Khôn nhe răng ra cười, không thấy nó có động tác gì, đột nhiên cơ thẻ nó biến lớn ra, chớp mắt một cái đã biến lớn hơn năm trượng.

Theo thể tích của quỷ vật tăng trưởng, linh áp của nó cũng theo đó tăng lên tới mức không thể tưởng tượng nổi, theo khí tức của nó bây giờ nó đã đạt tới tu vi Quỷ Vu Sơ Kỳ rồi.

Biến thân xong, quỷ vật rít lên một tiếng quỷ khốc thần sầu, sau đó nó há rộng cái miệng đầy hôi tanh lao về phía Diệp Khôn với khí thế thật kinh người.

Chứng kiến một màn này, Diệp Khôn hoảng sợ vội lui về phía sau vài bước, linh áp từ quỷ vật đè lên người hắn khiến cho hắn hít thở không thông. Hắn không thể ngờ tới Dương Thiên Hùng lại có cây phiên kỳ lợi hại như thế, có thể huyễn hóa ra một quỷ vật cảnh giới cao hơn mình để giúp đỡ.

Trên mặt Diệp Khôn toát lên một vẻ sợ hãi, hắn không dám chần chừ, lập tức phản ứng rất nhanh, vội lui về sau hơn mười trượng, rồi thả ra một màn sáng màu xanh bao quanh người để hộ thân. Đồng thời, miệng hắn lẩm bẩm đọc chú ngữ, hai tay giơ lên, lòng bàn tay liền xuất hiện hai quả cầu lửa to bằng đầu của hài nhi.

Hét lên một tiếng, Diệp Khôn ném mạnh hai quả cầu lửa về phía quỷ vật đang lao tới mình.

Diệp Khôn ra tay, Tiểu Bạch cũng có hành động, nó tung người nhảy xuống đất cách hắn khoảng mười trượng, sau đó, hai tay nó vung lên, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện hai quả cầu màu xanh, nó không dám chần chừ, vội tung người ném về phía quỷ vật.

Bốn quả cầu hai xanh hai đỏ lao đi với tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã ở trước mặt quỷ vật. Quỷ vật thấy vậy thì không hề tỏ vẻ sợ hãi cũng không thấy nó né tránh, nó cười lên khằng khặc vài tiếng, sau đó đem cái miệng thật lớn lao tới một ngụm nuốt luôn bốn quả cầu vào trong bụng.

Diệp Khôn cả kinh, liên tục bấm niếm pháp quyết, huyễn hóa ra sáu quả cầu lửa ném về phía quỷ vật, Tiểu Bạch cũng không kém thế, nó cũng liên tục huyễn hóa ra vài quả cầu xanh ném về phía quỷ vật, hai người một phải một trái tấn công đối phương tới tấp.

Quỷ vật liếc mắt nhìn Diệp Khôn và Tiểu Bạch, nó hững hờ xem những quả cầu xanh đỏ đang lao về phía mình như không vậy. Nhe răng ra cười một tiếng quái dị, sau đó nó há miệng ra hấp một cái, lập tức từ trong miệng của nó xuất hiện một hấp lực vô hình đem toàn bộ đòn tấn công của hai người hút vào trong miệng.

Quỷ vật đánh “ợ” một tiếng, nó không lao tới tấn công Diệp Khôn và Tiểu Bạch nữa, nó đứng yên tại chỗ đưa tay xoa bụng, trên mặt nó tỏ rõ vẻ hưng phấn.

Diệp Khôn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, biểu hiện ra ngoài sợ hãi đến cực điểm.Quỷ vật này rốt cuộc là thứ gì, toàn bộ công kích của hai người đều bị nó làm như là thức ăn của mình vậy.

“Ha ha. Thật không uổng công ta tế luyện hơn một năm qua. Các hạ không cần phải phí sức nữa, Phệ Linh Thiên Quỷ của ta có thể thôn phệ bất kỳ vật gì, ngay cả đến pháp thuật thần thông cũng thế, ngươi hãy bó tay chịu chết đi.”Dương Thiên Hùng thấy màn này, đắc ý cười lớn nói.

“Làm thế nào bây giờ? Nếu quỷ vật này thật sự lợi hại như vậy, thì không hay rồi. Mình đã quá coi thường y, cứ tưởng cảnh giới hắn thấp hơn, lại có Tiểu Bạch hỗ trợ sẽ dễ dàng giết được y. Không ngờ y lại có thể gọi ra được một quỷ vật lợi hại như vậy.”Diệp Khôn không nói gì, hắn đứng im một chỗ tâm tình bất định,thầm nghĩ.

“Tiểu Bạch, quỷ vật này rất lợi hại, ngươi có cách nào đối phó với nó không?” Đối phương nói quỷ vật này có thể thôn phệ được pháp thuật thần thông, nếu thế có tiếp tục dùng vài loại pháp thuật khác cũng không ăn thua, hắn vội quay sang Tiểu Bạch hỏi, hy vọng nó có cách để đối phó.

Diệp Khôn lo lắng, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ, nó nhìn ra được sự lợi hại của quỷ vật này, cho nên đã có chủ ý riêng của mình.

Chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Bạch trở lên ngưng trọng, sau đó nó ngửa mặt lên trời hú một tiếng, ngay lập tức nó cơ thể nó biến lớn lên hơn một trượng, khí tức trên người nó cũng tăng vọt lên, thoáng cái tu vi đã tăng lên trở thành Yêu thú cấp hai.

Khuôn mặt nó lần này có sự biến đổi khá rõ rệt, từ khuôn mặt bình thường đã trở thành khuôn mặt của một hung thần nhìn rất dữ tợn, hàm răng sắc nhọn mọc thêm ra hai cái răng lanh, con mắt thứ ba của nó mọc ra, cả ba mắt lóe lên những tia lục quang nhìn rất yêu dị, lớp lông trên người nó đã chuyển hết sang màu lục, nhưng lại không hề có một chút khí nào lưu chuyển quanh người cả.

Lần này Tiểu Bạch biến thân hoàn toàn không giống với những lần trước, điều này khiến cho Diệp Khôn vô cùng kinh ngạc, hắn đứng một bên trố mắt ra nhìn chằm chằm vào nó.

Phệ Linh Thiên Quỷ ở phía trước đang đắc ý chậm dãi tiêu hóa, nó giật mình bởi tiếng hú của Tiểu Bạch, tiếng hú này khiến cho nó vô cùng tức giận, nó đem ánh mắt bất thiện quay đầu nhìn về một bên.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch, đột nhiên Phệ Linh Thiên Quỷ thét lên kinh hãi, trên mặt nó lộ rõ vẻ sợ hãi đến cực điểm, không chần chừ, nó liền quay đầu bỏ chạy.

Hành động này của quỷ vật khiến cho Diệp Khôn và Dương Thiên Hùng kinh ngạc, hai người không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Diệp Khôn thì tỏ ra rất vui mừng, hắn không ngờ khi Tiểu Bạch biến thân lại khiến cho quỷ vật lại sợ hãi đến như vậy, đây đúng là việc tốt đối với hắn.

Dương Thiên Hùng hoàn toàn ngược lại, sắc mặt y ngay lập tức xám như tro tàn, y đảo mắt nhìn qua Tiểu Bạch, trong lòng không khỏi run lên một cái, nhìn Tiểu Bạch lúc này đúng là một hung thần rất đáng sợ, không biết nó đáng sợ đến mức nào, nhưng chỉ cần khiến cho Phệ Linh Thiên Quỷ phải hoảng sợ bỏ chạy thì cũng đã biết được kết quả rồi.

Phệ Linh Thiên Quỷ bỏ chạy rất nhanh, nhưng nó vẫn chậm một bước.

Con mắt thứ ba của Tiểu Bạch chớp lên một cái, một tia lục quang từ đó bắn ra với tốc độ nhanh kinh người đã đánh trúng lên thân của nó.

Bị tia lục quang bắn lên người, Phệ Linh Thiên Quỷ kêu gào thảm thiết, cơ thể nó đột nhiên xuất hiện một đốm lục mang, rất nhanh, đốm lục mang này khuếch tán ra bao chùm cơ thể nó vào trong.

Ở bên trong lục mang, Phệ Linh Thiên Quỷ kêu liên những tiếng thê lương, nó ra sức dãy dụa muốn thoát ra ngoài nhưng hoàn toàn không có cơ hội, tiếng kêu của nó mỗi lúc một nhỏ dần rồi không thấy nữa.

“Bành” một tiếng.

Lục mang vỡ ra, hình ảnh Phệ Linh Thiên Quỷ hiện ra trước mắt, thế nhưng lúc này hai mắt nó nhắm nghiền không hề động đậy, cơ thể nó cũng suy nhược rất ảm đạm, hiển nhiên nó đã bị trọng thương.

“Bụp”

Cơ thể Phệ Linh Thiên Quỷ như bọt nước vỡ tung ra, toàn bộ quỷ khí như có linh tính chạy lại chỗ Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên rồi chui vào, linh lực trên phiên kỳ cũng ảm đạm đi đáng kể.

Cùng thời gian đó, cơ thể Tiểu Bạch cũng co rút trở về trạng thái bình thường, thế nhưng sắc mặt nó trắng bệnh toàn thân mệt mỏi dường như không còn sức, nó đờ người ra rồi ngồi phệt xuống đất.

Xem ra vừa rồi biến thân và dùng lục mang vây khốn Phệ Linh Thiên Quỷ đã khiến cho Tiểu Bạch bị tổn thương nguyên khí khá nặng, có lẽ lần biến thân này của nó đã quá sức rồi.

Diệp Khôn thấy vậy vội phi thân đến bên cạnh Tiểu Bạch, sau đó hắn lấy trong người ra một viên đan dược cho nó uống.

Dương Thiên Hùng chứng kiến cảnh này khiến cho y sợ hãi đến cực điểm, thế nhưng y cũng là người đã từng trải, cho nên rất nhanh y đã lấy lại được bình tĩnh.

Lúc này tiếp tục ở lại chỉ có con đường chết, cho nên Dương Thiên Hùng nhanh tay thu lại Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên rồi quay đầu bỏ chạy.

“Muốn chạy?”
Thấy Dương Thiên Hùng quay đầu bỏ chạy, Diệp Khôn lạnh lung nhìn hắn quát lên một tiếng.

Dứt lời, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, sau đó điểm vào không trung hai điểm, ngay lập tức trước mặt hắn huyễn hóa ra hai đầu Hỏa Long và Hỏa Phụng.

Trên thân của Hỏa Long và Hỏa Phụng hừng hừng lửa cháy, tuy chúng chỉ là do pháp thuật huyễn hóa ra nhưng nhìn khá là chân chật.

Diệp Khôn không ngừng bấm pháp quyết, sau đó đánh lên thân Hỏa Long và Hỏa Phụng vào đạo, ngay lập tức, tiếng rồng ngâm phụng gáy vang lên, nhiệt độ trên người chúng tăng vọt khiến cho người khác cũng phải cảm thấy nghẹt thở.

“Đi!”

Diệp Khôn quát lên một tiếng, Long Phụng kêu lên một tiếng chói tai, sau đó chúng nhằm hướng Dương Thiên Hùng bỏ chạy gào thét đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.