Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 109




Nàng có vẻ có chút hưng phấn khi ngồi trên xe ngựa dành riêng cho Hàn Hạo Thần. Dọc đường đi, Lạc Tử Mộng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, đối với cảnh tượng bên ngoài hết sức tò mò. Mặc dù ngồi trong xe, nhưng nàng lại hận không được nhảy xuống kích động.

Hàn Hạo Thần chăm chú nhìn dàng vẻ của nàng, hắn cũng nhìn một chút bên ngoài xem sao, ngoại trừ thấy dân chúng phía ngoài bận rộn làm ăn buôn bán như cũ, trên đường người đến người đi, cũng chẳng có gì đặc biệt để xem.

"Này, bên ngoài có gì đáng xem sao?"

"Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua mấy cảnh này bao giờ!" Lạc Tử Mộng mở miệng nói một lời vô tâm, lại làm cho Hàn Hạo Thần đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.

Hàn Hạo Thần nhếch môi cười nhạt: "Chẳng lẽ gia đình Lạc cô nương, gia giáo quá mức nghiêm khắc, không để cho ngươi ra khỏi cửa phòng nửa bước hả?"

Nàng hừ lạnh một nói: "Hứ, nơi ta ở không có cái quy củ biến thái như chỗ các ngươi đâu, cái gì mà ba bước không ra khỏi khuê phòng, như thế nào mà chỉ mình nam nhân có thể làm điều mình thích? Ở chỗ chúng ta nam nữ bình đẳng."

Nói đến đây, nàng cảm thấy có chút thương tâm, tới đây lâu như vậy, đến nay vẫn không thể tìm được cách quay trở về. Thật không biết rốt cuộc nàng còn có thể trở về hay không?

"Rốt cuộc nơi cô ở là nơi đâu vậy? Như thế nào lại đặc biệt như thế?" Hàn Hạo Thân hỏi.

Bởi vì đến bây giờ, thân phận của nàng vẫn là bí mật đối với hắn, không có bất kỳ người nào biết đến lai lịch của nàng. Hắn vốn hoài nghi nàng là mật thám do địch quốc phái tới. Nhưng khi nghe những lời nói của nàng, tiếp xúc nhiều với nàng thì với tính tình như vậy trừ khi quân chủ nước kia tài trí tầm thường mới phái nàng tới đây do thám.

"Ai....Biết cũng không trở về được...." Nàng tựa đầu vào cửa sổ xe ngựa, trầm tư như có điều suy nghĩ.

Nếu quả thật đời này nàng không thể trở về được, vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ nàng phải nương nhờ ở thần vương phủ cả đời ? Mặc dù bây giờ Hàn Hạo Thần đối xử với nàng rất tốt, nhưng nếu có một ngày tâm tình của hắn không tốt, có thể hay không đuổi nàng ra khỏi phủ? Hoặc nếu hắn vương phi, chẳng lẽ lại để cho nàng làm nha hoàn phục vụ nàng ta? Nàng đời này cũng không muốn phục vụ người nào khác a!

Hàn Hạo Thần một bụng đầy nghi vấn, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến nàng không trở về được? Vậy nguyên nhân gì khiến cho một người bình thường huyên náo vui vẻ như nàng nay lại sầu não như thế?

"Hàn Hạo Thân, có phải hay không nếu tâm tình của ngươi không tốt liền đem ta đuổi ra ngoài? Sau đó để cho ta trôi giạt khắp nơi hả?"

Lạc Tử Mộng đột nhiên mở miệng hỏi khiến Hàn Hạo Thần có chút bất ngờ, bởi vì từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ hỏi qua hắn câu này. Trong mắt hắn, nàng chính là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, chưa từng nghĩ nàng lại lo lắng như vậy. Mà hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn phát giác bản thân mình muốn giữ nàng ở lại bên cạnh mình như vậy.

Một khắc kia, hắn thậm chí đã bỏ qua cho nàng vì đã gọi thẳng tục danh của hắn.

Yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau hắn mới cất giọng nói: "Vậy phải xem tâm tình Bổn vương thế nào đã."

Nàng từ từ thở dài, từ góc độ nhìn của hắn, nàng hình như đang bĩu mồm.

"Vậy nếu như vương phi của ngươi nhìn ta không vừa mắt muốn đuổi ta đi thì sao?" Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hỏi thêm một câu.

Hàn Hạo Thần một lần nữa sửng sốt, tim của hắn cũng vì vậy mà mãnh liệt rung lên, giống như là bị cái gì nặng nề va chạm vào. Đợi một lúc lâu không thấy hắn trả lời, nàng mới xoay người nhìn về phía hắn: "Không phải đâu? Cứ như vậy đuổi ta ra ngoài?"

"Chuyện của bổn vương, không ai có quyền quyết định xen vào cả." Hắn không có tức giận, trong giọng nói giống như là một loại an ủi.

Nàng đột nhiên mỉm cười với hắn: "Nói cũng phải, Vương Gia làm sao có thể để cho người khác làm chủ, huống chi, ta cũng không phải là nam nhân, cũng không phải là nam sủng của ngươi nên đối với vương phi không có sức uy hiếp."

Nàng vui vẻ, kích động xoay người, lại không biết người phía sau đang bị bao trùm bởi không khí u ám, cả gương mặt trở nên xám xịt.

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Lạc Tử Mộng tự nhủ trong lòng: "Nếu như có thể trở về thì tốt...."

Hàn Hạo Thần nhìn nửa gương mặt nàng đang tựa vào cửa xe ngựa, hắn có thể cảm thấy nàng cô đơn, bất lực.....Trong lúc mơ hồ, cảm thấy ngực trái cực kỳ không thoải mái.

Suốt cả chặng đường còn lại hai người đều không lên tiếng, người nào trong lòng cũng ngàn vạn suy nghĩ, mà xe ngựa vẫn tiếp tục lắc lư tiến về phía hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.