Công Chúa Giá Băng Và Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 13: Sống chung(2)




Thấy Bạch Hành mặc dù trên mặt mang theo thần sắc kinh nghi, lại đối với vệt đen dưới tuyết hoàn toàn không biết gì, Tiểu Ngân rốt cục vẫn là không nhịn nổi, một cái Quang Thuẫn đem Bạch Hành bao vây giữ trong nháy mắt, bên ngoài Quang Thuẫn vang lên tiếng vang xì xèo xì xèo, tựa như là âm thanh vật gì đó bị ăn mòn sau đó hòa tan biến mất.

Bạch Hành cả kinh, cơ thể lại theo bản năng nhảy ra, mà nơi anh lui về phía sau đúng là chỗ Tiểu Ngân đứng.

Tiểu Ngân tiến lên, kề sát phía sau Bạch Hành. Cánh tay vững chắc duỗi một cái, ôm eo nhỏ của y.

“Làm mẫu cho người khác xem, thuận tiện xem ta làm sao sử dụng nguyên tố nước.”

Lời này là nói ở trong tâm tưởng, người khác tất nhiên không nghe được.

Bạch Hành tất nhiên là đối với Tiểu Ngân vô cùng hiểu rõ, khi Tiểu Ngân dứt lời, cánh tay đã lập tức duỗi ra, theo cái âm thanh trầm ổn trong tâm tưởng kia hô: “Thủy Thuẫn!”

Vừa dứt lời một cái Thủy Thuẫn trong suốt dập dờn xuất hiện ở trước Vu Yêu.

Mà lúc này, Vu Yêu đã đem Hắc Ám Chi Mặc trên người thu hồi lại, lại nhìn xem nó, vậy mà nửa điểm thương tích của không bị.

Bạch Hành lập tức liền ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin rằng ma pháp hỗn hợp bản thân dốc sức nghiên cứu ra thế nhưng không dùng được!!!

“Ngươi nghĩ rằng cái ma pháp nhỏ vừa rồi kia có thể đả thương được ta? Khặc khặc khặc, thằng ranh ngươi quá coi thường ta. Khặc khặc khặc, bây giờ bày ra cái ma pháp phòng ngự nho nhỏ này làm gì, muốn phòng bị công kích của ta sao? Chỉ bằng cái Thủy Thuẫn nho nhỏ như thế?”

Bừa bãi cười, Vu Yêu căn bản là không đem kẻ phóng thích đang nhìn Bạch Hành, trên thực tế là ma pháp cấp thấp Thủy Thuẫn là Tiểu Ngân phát ra để vào mắt.

“Thấy rõ rồi chứ.”

Tiểu Ngân trong tâm đối với Bạch Hành dứt lời, sau đó ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Vu Yêu.

“Ngục Nước!”

Lại một cái ma pháp hệ thủy cấp thấp, chẳng qua lúc Tiểu Ngân dùng đến tốc độ thi phép cũng rất kinh người, chỉ trong chớp mắt, Vu Yêu đã bị một cái bóng nước bao vây giữ lại.

“Hóa Băng!”

Trong chớp mắt, nước lại biến thành băng.

“Gai Băng!”

Cầu băng bao vây Vu Yêu từ bên trong bắt đầu xuất hiện vô số gai băng dài mảnh, mọi người có thể từ bên ngoài cầu băng trong suốt thấy rành mạch, toàn bộ gai băng này đều chọc chọc đâm đâm đóng vào trong cơ thể Vu Yêu.

—— Hơ, bộ dáng dường như rất đau! Tiểu Ngân quả nhiên so với mình cường hãn hơn rất nhiều nha…

Bạch Hành trong lòng cảm khái.

“Băng Nổ!”

Oanh một tiếng – cả cầu băng nổ tung, ở dưới sự khống chế của Tiểu Ngân, toàn bộ nổ mạnh nguy hại tuyệt đại bộ phận đều đưa cho Vu Yêu…

“Ngao ——”

Vu Yêu rốt cuộc nhịn không được, gào thảm thiết ra tiếng.

Công kích vừa rồi lại nói tiếp là rất chậm, nhưng trên thực tế chuỗi công kích lực mạnh liên tiếp này chỉ phát sinh ở trong nháy mắt. Nhanh đến làm cho Vu Yêu căn bản không có thời gian tiến hành phòng ngự hữu hiệu.

“Tốc độ công kích phải nhanh, hữu hiệu! Ngoài ra, phải tận lực dùng nước cùng băng hai loại nguyên tố, nơi đây chính là thế giới của băng tuyết.”

Sử dụng diễn sinh của hệ thủy thì hệ băng mới có thể phát huy ma pháp có uy lực lớn nhất.

Bạch Hành nghiêm túc gật đầu, nhìn qua Vu Yêu vô cùng chật vật.

“Còn nữa, đừng bị vẻ ngoài của kẻ địch lừa gạt, trên thực tế ma pháp vừa rồi của ngươi cũng không phải không thương tổn được nó, kỳ thật nó đã bị thương rất nghiêm trọng, cho nên mới có thể ngay cả loại ma pháp trình độ này của ta cũng không có biện pháp chống cự. Mặt khác, còn phải tùy thời đề phòng kẻ địch tùy thời tùy chỗ tiến công, chung quy làm cho bản thân một số phòng ngự cơ bản, để cho bản thân lúc bị một số công kích ngoài ý muốn có thể trì hoãn thời gian xung đột.”

Tiểu Ngân tiếp tục thảo luận trong tâm, truyền thụ kinh nghiệm của chính hắn.

Bạch Hành lẳng lặng nghe, trong lòng còn đang bị chuỗi công kích liên tiếp rất nhanh mà hữu hiệu rung động.

Không có một tia trì hoãn, lưu loát lại rất nhanh – đây mới là chiến đấu chân chính!

Ngẩng đầu lên, nhìn xem khuôn mặt tuấn tú trong gang tấc của Tiểu Ngân, ánh mắt sùng bái xoẹt xoẹt.

Cái này vẫn là lần đầu tiên, nhìn thấy Tiểu Ngân ra tay toàn bộ như vậy – thật sự là rất đẹp trai!!!

“Đừng nhìn ta, lần này ta giúp ngươi giải quyết. Lần sau chính ngươi phải thực sự chiến đấu!”

Nói xong, Tiểu Ngân dùng thủ đoạn đồng dạng phóng thích ra một bộ ma pháp hệ quang, đương nhiên không có ngưng kết thành băng, trực tiếp một cái Quang Thuẫn bao vây, sau đó Gai Quang, Quang Nổ…

Bạch Hành xác nhận bản thân ở trong tiếng kêu thảm thiết chói tai của Vu Yêu nghe được âm thanh cái gì đó bị ăn mòn.

Ma pháp hệ quang màu trắng vào lúc tiếp xúc vào cơ thể của Vu Yêu, hai bên như là bị tiêu hao biến mất, từng chút, từng chút——

“A!! Mấy con người các ngươi đáng chết – ta sẽ không buông tha cho các ngươi! Chờ cho ta——”

Vu Yêu kêu thảm thiết hòa thành một trận khói đen biết mất.

“A, nó chạy rồi.”

Bạch Hành ảo não nói.

“Nó chạy không thoát.”

Tiểu Ngân nói xong, tay vẫn không buông eo Bạch Hành ra. Hắn vừa động, Bạch Hành vừa rồi không nhận thấy hai người thân mật liền có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua cánh tay bên hông mình, có chút đăm chiêu nghĩ đến – gần đây Tiểu Ngân dường như càng ngày càng thích đụng chạm mình…Cũng không phải gần đây mới bắt đầu, trước đó lúc ở rừng rậm hắn hình sói cũng rất thích dính ở trên người anh…

Lắc lắc đầu, không nghĩ mấy điều này nữa.

“Chẳng lẽ anh biết hộp nguyên danh của nó ở đâu?”

“Ừ, ta mang ngươi đi.”

Tiểu Ngân gật đầu, kéo tay Bạch Hành, nhấc chân đã muốn đi.

Phía sau lại truyền đến một âm thanh yêu yếu.

“Tôi nói, hai người các cậu sẽ không là đem chúng tôi bỏ quên đi?”

Chín chiến sĩ bị xem nhẹ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng Đạo sư Lyme đứng ra nói.

Chín người đàn ông bị xem nhẹ đến loại trình độ này, thật đúng là có chút buồn bực!

“A, thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá chuyên chú cho chiến đấu.”

Bạch Hành có chút ngượng ngùng nói.

Chín người bĩu môi, rõ ràng là chuyên chú cho việc liếc mắt đưa tình…

“Tiểu Ngân, vừa rồi hộp nguyên danh của Vu Yêu kia ở đâu?”

Bạch Hành nhanh nhẹn chuyển dời lực chú ý.

“Bên kia.”

Nắm lấy tay Bạch Hành không bỏ, Tiểu Ngân dọc theo chỗ vừa rồi cảm ứng được hướng đi đến.

Cuối cùng, bọn họ ở một chỗ dưới tuyết lấy ra một cái hộp màu đen, đại khái khoảng cỡ bàn tay, nhìn qua là một cái hộp rất là bình thường, chỉ là trên mặt có một số văn tự nổi đồng dạng màu đen, làm cho hộp này thêm một chút cảm giác quỷ dị.

“Cái này chính là hộp nguyên danh?”

Tiểu Ngân gật đầu.

“Đừng chạm.”

Hắn ngăn cản động tác của những người khác động chạm vào hộp nguyên danh, để cho mọi người cùng nhau đứng ở xa xa.

Hiện tại, Vu Yêu này xem như là đã rơi vào trong tay bọn họ. Nhưng mà dù sao cũng từng là Vu Yêu cường đại, nói nó ở trên hộp nguyên danh một chút phòng ngự cũng không có, ai cũng không tin.

“Bình thường Vu Yêu sẽ đem ma pháp cực mạnh của bản thân gắn vào trên hộp nguyên danh, cho nên công kích một con Vu Yêu nhất là một con Vu Yêu thực lực xem như là lợi hại chuyện hộp nguyên danh cũng không phải là một món đồ quá an toàn.”

Tiểu Ngân đối với Bạch Hành nói, sau đó Bạch Hành kèm theo chín người đi theo phía sau bọn họ cùng nhau rất thành thật gật đầu.

Hắn dặn dò mọi người đi xa một chút – chín chiến sĩ nghe lời đứng ở xa xa – một con Vu Yêu Thánh cấp ma pháp cực mạnh đó, này cũng không phải chuyện đùa.

Bạch Hành lại không nhúc nhích, bởi vì Tiểu Ngân căn bản không buông tay anh ra.

Cúi đầu nhìn xem tay mình cùng Tiểu Ngân nắm nhau, trong mắt Bạch Hành hiện lên một tia sáng không rõ.

Cho dù là ma pháp cực mạnh của Vu Yêu Thánh cấp, nhưng có thể làm gì được Tiểu Ngân chứ?

Thì bất quá là bị hắn dễ dàng phá giải, con Vu Yêu kia cũng đã bị tiêu diệt như thế.

“Tiểu Ngân, anh không cảm thấy chuyện này rất quỷ dị sao? Tôi nhớ là trong ghi chép Đại Chiến ngàn vạn năm qua chưa từng xuất hiện qua chuyện Vu Yêu cấp cao xuất hiện sớm như vậy.”

Chuyện Vu Yêu làm cho tâm Bạch Hành phủ kín một tầng bóng ma, loại bóng ma này khiến ngay cả anh tâm tình kỳ dị khi phát hiện ra Tiểu Ngân đối với mình – một chút hành động quái lạ đều quên mất.

“Ừ.”

Tiểu Ngân đáp trả một tiếng, hắn đã từng tham gia qua Đại Chiến càng thêm cảm giác được sự quỷ dị của chuyện này.

Bọn họ ở trong cánh đồng tuyết cẩn thận tìm tòi một chút, ngay cả Tiểu Ngân cũng không phát hiện chỗ dị thường, không có biện pháp tốt cũng chỉ biết trở về phục mệnh.

“Cái gì?! Vậy mà xuất hiện Vu Yêu Vong Linh cấp cao như vậy sao?!”

Nguyên soái Weson kinh ngạc nói ra, đôi mắt nhất thời lòe ra tinh quang.

“Đúng vậy, Nguyên soái.” Kate phụng mệnh sớm quay về báo tin nghĩ đến các anh em chặn phía sau cho mình, nhất thời thấy thương tâm hổ thẹn. Đối mặt với một Vu Yêu Thánh cấp, khả năng bọn họ sống trở về tính quá nhỏ.

“Kate, ta biết cậu rất thương tâm, thế nhưng, hiện tại đều không phải thời gian thương tâm. Tất cả mọi người chúng ta phải dựng lại tinh thần, lập tức, chúng ta có khả năng sẽ đối mặt với Đại Chiến gian khổ ——”

Nghe được ý tứ trong lời nói của Nguyên soái Weson, Kate trừng lớn mắt.

“Nguyên soái, ý tứ ngài chẳng lẽ là nói Đại Chiến đã chính thức bắt đầu rồi?! Thế nhưng dựa theo thông lệ thời gian đều không phải còn có ít nhất ba mươi năm sao?”

“Đại Chiến lần này đều có rất nhiều chỗ không giống bình thường a.”

Weson thở dài một tiếng, không thể nghi ngờ, thời gian ba mươi năm này đủ để làm được rất nhiều chuyện, bao gồm cả thừa nhận rất rất nhiều chiến sĩ huấn luyện hợp cách thành quân sĩ, mất đi thời gian ba mươi năm, đại lục đã có thể sẽ mất đi rất nhiều sinh mệnh. Ông ra hiệu ý bảo Kate lui ra ngoài, ông hiện tại đã không có thời gian khổ tâm.

Nghĩ tới đây, Weson đi vào một cái phòng nhỏ ở nội viện phủ Nguyên soái, trong cái phòng nhỏ không thu hút này có một truyền tống trận loại nhỏ. Ông đem kết quả chuyện lần này cùng suy đoán của bản thân viết xuống, trực tiếp truyền tống đến đế đô Mandeli.



Về phần sinh tử của những người khác, Nguyên soái Weson cũng không phải rất lo lắng, người khác không biết, ông đây cũng là cao thủ Thánh cấp lại có thể mơ hồ cảm giác, trong cơ thể Bạch Hành cùng Tiểu Ngân có một năng lượng khủng bố. Có bọn họ ở đó, Weson cho rằng người còn lại hẳn là không có việc gì, nhất là Tiểu Ngân vừa lúc có thuộc tính hệ quang khắc chế Vong Linh.

Bạch Hành là được Tiểu Ngân đen mặt ôm trở về.

Bọn họ xác thực là tiêu diệt Vu Yêu tương đối dễ dàng, thế nhưng lại không nghĩ rằng đối phương vẫn có hậu chiêu.

Bạch Hành lúc cầm lên hộp nguyên danh đã hủy diệt rồi, thì một đạo lời nguyền linh hồn vào lúc tay anh tiếp xúc vào hộp gỗ màu đen kia trong nháy mắt bạo phát – sau đó, Bạch Hành đã ngất đi.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường.

“Tiểu Ngân——”

Anh hiểu mình nên nói với đối phương, việc này đương nhiên không trách Tiểu Ngân, thế nhưng sợ rằng Tiểu Ngân không nghĩ như vậy. Trên thực tế, con Vu Yêu kia xác thực lợi hại, một đạo lời nguyền linh hồn đó không biết dùng biện pháp gì cắt đứt mất vết tích của toàn bộ ma pháp, liền ngay cả Tiểu Ngân cũng không phát hiện.

“Tỉnh.”

Ngữ khí Tiểu Ngân cũng không có quá mức kích động, nhưng đem Bạch Hành ôm lên vào trong ngực.

“Tôi không sao rồi.”

Bạch Hành thoải mái vỗ vỗ vai Tiểu Ngan.

Tiểu Ngân không nói chuyện, nhưng cánh tay ôm chặt lấy Bạch Hành.

“Tôi ngủ đã bao lâu rồi?”

Thực là tên này đem chuyện này cố chấp đến không có biện pháp, sau này chỉ sợ là sẽ càng đem mình mang bên người đi, Bạch Hành dường như không có việc gì nói sang chuyện khác.

Một đôi tay, lại lặng lẽ bò lên trên lưng Tiểu Ngân, quay ôm lại hắn.

Lời nguyền linh hồn – ý nghĩa như tên, tác dụng lời nguyền là trên linh hồn, người đó sẽ rơi vào giữa hoàn cảnh, không ngừng thưởng thức cảm giác mất đi mọi thứ.

Chuyện đó khi Bạch Hành một lần lại một lần mất đi lực lượng sau đó trải qua mắt mở trừng trừng xem Tiểu Ngân ở trước mặt mình chết đi.

Đó là một loại cảm giác so với chết còn đau đớn hơn.

Bạch Hành thiếu chút nữa đã sụp đổ, nếu như nói Tiểu Ngân không đem linh hồn của anh kéo trở về.

Hóa ra trong bất tri bất giác, dã thú kia có chút chỗ thông minh không gì sánh được, có chút chỗ lại đơn thuần đến cực điểm lại trở thành duy nhất trong thế giới của anh.

Vào lúc Bạch Hành quay lại ôm lấy Tiểu Ngân, anh rõ ràng cảm thấy cơ thể Tiểu Ngân hơi cứng đờ, sau đó càng thêm cố sức ôm lấy mình.

Bạch Hành khóe miệng cong lên một cái mỉm cười, mặc dù Tiểu Ngân rất quan trọng đúng là không sai – anh đã dung nhập vào trong sinh hoạt và linh hồn của hắn, địa vị đương nhiên không ai có thể đạt được, thế nhưng Bạch Hành lại không nghĩ tới cùng hắn phát triển tình yêu và vân vân. Kỳ thực hình thức ở chung của hai người ở hiện tại cũng rất tốt.

Nghĩ đến hai tên đàn ông lúc đó yêu đến yêu đi, lòng Bạch Hành lại nghĩ có chút không được tự nhiên. Ha ha, dù sao Tiểu Ngân ở phương diện này cũng đơn thuần không gì sánh được, tuyệt đối nghĩ không ra được chuyện tình phương diện này. Đã như thế thì cho qua đi, tiếp qua nghìn năm vạn năm Tiểu Ngân thông suốt lại muốn chuyện tình khác với anh cũng không muộn.

Ừm, vậy quyết định thế đi.

Bạch Hành đối với quyết định của mình rất thỏa mãn, ngoài ta, anh còn cảm thấy mình rất thông minh.

Đương nhiên, anh hiện tại đã quên có câu gọi là người tính không bằng trời tính, bất quá không quan hệ, tiếp qua không lâu nữa anh sẽ biết.

“Ngươi ngủ không lâu, chẳng qua linh hồn của ngươi dẫu sao đã bị chấn động, trong vòng vài ngày không nên dùng tinh thần lực.”

Cảm giác đem Bạch Hành ôm vào trong ngực rất thoải mái, không chỉ có xúc cảm mềm dẻo, còn có loại cảm giác thoải mái vui sướng từ trong lòng toát ra, khiến Tiểu Ngân thấy thỏa mãn cực kỳ, ngay cả hối hận khi thấy y bị người ám toán thành công hình như cũng tiêu tan thành mây khói. Thật tốt, Tiểu Ngân hoàn toàn thuận theo chủ tâm hành sự cứ như thế ôm Bạch Hành không buông tay.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Ngân, Bạch tỉnh chưa?”

Âm thanh to mạnh của Tom truyền vào trong tai của bọn họ.

Nghe thấy âm thanh của hắn ta, Tiểu Ngân không chậm cau mày lại, trực tiếp đem Bạch Hành ôm lấy đặt ở trên đùi, hoàn toàn đem y vóc dáng so với hắn thấp hơn so với hắn gầy hơn ôm vào trong ngực mới hài lòng hô một câu: “Tiến vào.”

Bạch Hành khuôn mặt lúc đó liền đỏ.

Này, đây là cái tư thế mờ ám quái đản gì đây!! Anh một người đàn ông bị một người đàn ông khác ôm vào trong lòng bộ dáng có thể nhìn được không?!!!!

“Đừng đi vào!”

Thấy cửa lập tức sẽ bị mở, Bạch Hành xấu hổ buồn bực hô một câu. Bắt đầu giãy dụa đứng lên, muốn từ trong loại tư thế mờ ám này thoát thân.

Nhưng khí lực của anh sao so được với Tiểu Ngân, hơn nữa Tiểu Ngân mới bất mãn, không rõ vì sao Bạch Hành lại trở nên hẹp hòi như thế.

“Là bởi vì ta không thể bảo vệ ngươi tốt sao?”

Vì thế mới không cho hắn chạm.

Bạch Hành tức gận đến muốn nói tục! Hiện tại đều không phải vấn đề này có được hay không!

Nhưng hết lần này tới lần khác, anh biết Tiểu Ngân căn bản là thật sự cho rằng như thế! Dã thú này, rõ ràng rất nhiều phương diện đều so với người khác thông minh hơn, thế nhưng phương diện này thì một chút cũng đều không hiểu vậy?

“Đừng trước mặt người ngoài cái dạng này——”

Bạch Hành đỏ mặt nhẹ hô.

Tiểu Ngân cái chuyện này ở trước người ngoài, hắn đương nhiên không biết động tác như vậy không thích hợp ở trước mặt người khác làm ra, thế nhưng thấy Bạch Hành đỏ mặt, hắn lại biết Bạch Hành xấu hổ. Ngoài ra, hắn đương nhiên cũng không muốn người khác thấy bộ dáng Bạch Hành đỏ mặt, trước một khắc Tom đẩy cửa ra, Bạch Hành rốt cục từ trên đùi Tiểu Ngân đi xuống.

Nhưng lúc Tom vào lại chính là vẻ mặt mờ ám.

Tiểu Ngân tỉnh tỉnh mê mê, khuôn mặt Bạch Hành lại bùm thoáng cái đỏ hoàn toàn. Rõ ràng đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ tuyệt đối bị Tom nghe được đầy đủ toàn bộ, mà còn bị cái tên vẻ mặt kiên cường chính trực, nhưng lại cười rất *** đãng hoàn toàn hiểu lầm triệt để!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.