Công Chúa Giá Băng Và Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 12: Sống chung




“A, đau đau đau – đau chết tôi!”

Một đám đàn ông, cơ thể vạm vỡ chính là hệ võ sĩ, cơ thể nhỏ gầy chính là hệ ma pháp, lõa lồ đứng ở trong phòng tắm, nước ấm hầm hập vẩy lên người, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng hô đau. Đương nhiên, tiếng hô đau phần lớn là học viên hệ ma pháp phát ra, huấn luyện của hệ võ sĩ mức độ mặc dù so với hệ ma pháp nhiều hơn không biết nhiêu lần, nhưng cơ thể bọn họ đã sớm quen huấn luyện mức độ lớn, hôm nay Thượng tá Tom huấn luyện mặc dù làm cho bọn họ cũng mệt mỏi đến chết, trên người cũng không phải không mỏi không đau, nhưng còn chưa đến mức làm cho bọn họ phát ra tiếng la đau.

Chẳng qua, quân huấn luôn có thể kích phát nhiệt huyết trong lòng đàn ông, cũng có thể làm cho bọn họ càng thêm đoàn kết lên.

Vốn nhóm học viên ma pháp và vũ kĩ hai hệ có chút nhìn không vừa mắt nhau cũng bắt đầu thoải mái tán gẫu hàng ngày.

Đang nói nói liền nói về đề tài sĩ quan huấn luyện ma quỷ.

“Tôi nhớ ra rồi! Cruzte là dòng họ quân sự cao nhất của pháo đài Snow! Ông ấy gọi là Weson Cruzte!” Một học viên gầy teo hướng về bọt nước trên người, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cũng bất chấp xả nước, trực tiếp nhảy ra ngoài cột nước, hô tô nước.

Học viên bên cạnh nghe lời cậu ta xong, đều cảm thấy hứng thú đi qua xem.

“Thật hay giả vậy? Người này cùng Tom ma quỷ có quan hệ gì?”

“Ai biết, chẳng qua khẳng định có quan hệ là được.”

“Thôi đi, cậu không phải vô nghĩa sao, vừa nghe họ của bọn họ thì đã biết rằng bọn họ có quan hệ rồi.”

“Weson Cruzte chính là một trong những tướng lĩnh nổi tiếng nhất trên đại lục đó, không chỉ có thực lực bản thân đạt tới tiêu chuẩn Kiếm Thánh, hơn nữa luyện binh đánh giặc càng tổng thể!”

“Như cậu vừa nói, tôi hình như cũng nghe nói qua ông ta. Phải nói cả gia tộc Cruzte đều rất nổi tiếng, nhiều thế hệ bọn họ bảo hộ ở pháo đài Snow, ở trong Đại Chiến kỳ trước đều lập chiến công hiển hách, nghe nói người của gia tộc Cruzte, mặc kệ là nam nữ già trẻ, thời điểm mỗi lần Đại Chiến đều sẽ toàn thể tham chiến, không có một người chịu rút khỏi. Có đôi khi sau khi Đại Chiến kết thúc, gia tộc bọn họ liền chỉ còn lại có một số phụ nữ cùng trẻ em.”

“Vậy vì cái gì lần này sĩ quan huấn luyện của chúng ta không đi tham gia tác chiến?”

“Sẽ không phải vì trốn chiến đấu cố ý đến huấn luyện chúng ta đi?”

Lúc này, mỗi cái âm thanh mang theo ngữ khí giễu cợt truyền tiến vào trong lỗ tai của mọi người.

Nghe được những lời này, sắc mặt Bạch Hành lạnh lùng.

Những lời này, là vũ nhục đối với một gia tộc vì loài người làm ra nhiều hy sinh như vậy!

“A!”

Một cái cầu lửa đột ngột xuất hiện bên người người nọ đang nói, rất nhanh đột kích cái mông trơn nhẵn của cậu ta.

“Ai, ai làm?”

“Tôi!”

Kyle nổi giận đùng đùng đi tới, đứng ở trước mặt người nọ, dáng người khỏe đẹp mang đến cho người nọ không ít áp lực.

“Cậu muốn làm gì?!”

“Cho cậu chút giáo huấn!”

“Tôi lại không có làm sai chuyện gì.”

“Lời vừa rồi của cậu cũng đủ để cho người ta giết cậu cũng không quá phận!”

Bạch Hành cũng đứng dậy, trên eo vây quanh một cái khăn tắm, anh vỗ vỗ bả vai Kyle trên mặt mang theo thần sắc phẫn nộ. Đứng bên cạnh Tiểu Ngân sắc mặt lạnh lẽo, phía sau là Andreu đồng dạng không hài lòng và Lankers có chút lờ mờ.

“Mọi người cũng đều ở đây nán người một ngày, nói vậy cũng cảm giác được điều kiện ở đây có bao nhiêu ác liệt đi? Đồ ăn thiếu thốn, khí hậu khắc nghiệt, ở đây không có người đẹp, không có thức ăn ngon, không có rượu ngon, không có tất cả thứ gì có thể hưởng thụ. Nhưng mà gia tộc Cruzte đã ở đây ở lại mấy ngàn năm, bọn họ là vì cái gì? Chính là vì nhận được câu nói vừa rồi của cậu sao? Nhiều thế hệ của bọn họ ở đây bảo hộ, đã qua cuộc sống gian khổ mà đơn điệu, liều mạng tu luyện, huấn luyện binh lính, cậu cho rằng bọn họ thích những điều đó sao?”

Âm thanh lời của Bạch Hành cũng không to, nhưng rất nghiêm túc, mang theo một loại cảm giác áp lực.

“Tôi biết cậu vừa rồi cũng không có ác ý gì, có thể chỉ là muốn bắt đầu một chuyện cười nhỏ mà thôi. Nhưng mà, đối với một gia tộc vĩ đại như vậy, cho dù là một chuyện cười cũng là một lại khinh nhờn!”

“Ngươi nên thấy may mắn!” Bạch Hành vừa dứt lời, Tiểu Ngân đã mở miệng, “Nếu vừa rồi ngươi không phải đang nói đùa, mà là lời mang ác ý, hiện tại đã là một cổ thi thể.”

Tiểu Ngân sớm đã có trí tuệ, cũng đã sớm tham gia qua Đại Chiến. Mặc dù không thích loài người, nhưng đối với gia tộc Cruzte, hắn cũng rất tôn trọng.

Tiểu Ngân thực không có che giấu sát ý của bản thân, ở trước mặt bọn họ cơ thể học viên bắt đầu run rẩy. Trên mặt mang theo xấu hổ cùng sợ hãi.

“Trên đại lục có một quy định, mỗi một gia tộc có thể dùng lần công trạng nhận được của Đại Chiến chuộc ra thành viên gia tộc vốn đi tham chiến. Quy định này, gia tộc Cruzte cho tới hiện tại đều không dùng qua, lần này cũng không nghe nói bọn họ muốn dùng. Nếu nói thật không muốn tham gia chiến đấu, công trạng của gia tộc bọn họ đủ để chuộc ra toàn bộ thành viên gia tộc.”

Andreu tiến lên từng bước, nói tiếp.

Lúc này, mọi người xung quanh bởi vì rối loạn bên này mà ngừng động tác trên tay, đem vài người bọn họ vây vào. Không hiểu thì sẽ có chút âm thanh thì thầm nói nhỏ chuyện đã xảy ra, sau đó đầu hướng năm người Bạch Hành ánh mắt đồng ý càng ngày càng nhiều.



“Ngẫm lại vài ngày huấn luyện của chúng ta, gia tộc Cruzte cùng các binh lính ở đây đều là huấn luyện như vậy thậm chí là mỗi ngày tiếp đó đều đối diện với huấn luyện càng gian khổ hơn, bọn họ đều là mỗi ngày huấn luyện gia khổ như vậy, sau khi huấn luyện mệt mỏi thì muốn ngã đầu ngủ ngay, bọn họ không có giải trí gì, bọn họ là vì bảo hộ chúng ta cùng người nhà của chúng ta mới như vậy. Hy sinh của bọn họ thành toàn cho mọi người chúng ta, bọn họ là người đáng để kính trọng nhất, thậm chí so với chút cao thủ Thánh cấp kia cũng không kém.” Bạch Hành nói tiếp.

Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở, một cổ gió lạnh theo cửa bị mở thổi tiến vào, một bóng người theo cửa mở rộng tiến vào.

“Toàn bộ pháp sư hệ quang đều nhanh ra ngoài!”

Đạo sư Lyme vội vã nói, trên mặt tràn đầy biểu tình lo lắng.

Mấy học viên bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, không rõ lắm Đạo sư dẫn đội muốn làm gì? Bọn họ hôm nay hình như cũng không phạm cái gì đi?

“Ta đã biết.”

Tiểu Ngân đi về phía trước, kéo Bạch Hành đến chỗ đặt quần áo, hai người vội nhanh mặt quần áo vào.

“Tốt tốt, cậu đi theo tôi.”

Lyme biết học viên hệ ma pháp hệ quang khác cao nhất cũng chỉ là hơn cấp bảy, căn bản là giúp không được việc. Nhưng thật ra Bạch Hành cùng Tiểu Ngân hai người học viên này thực lực ngay cả ông cũng nhìn không rõ có thể làm chuyện có một tia chuyển cơ cũng nói không chừng.

Tiểu Ngân đi theo Lyme đi ra ngoài rồi, Bạch Hành cũng theo lẽ thường đương nhiên đi theo ra. Sau bọn họ đi rồi, học viên khác đều nghị luận lên, đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Đạo sư Lyme vội vã như vậy.

Lyme đi rất nhanh, may mắn Tiểu Ngân không phải ma pháp sư bình thường, bằng không nói không chừng còn không theo kịp bước chân. Nhưng Bạch Hành thì theo không kịp, cuối cùng thấy anh thật sự sốt ruột, Tiểu Ngân rõ ràng trực tiếp ôm lấy Bạch Hành, từng bước không kéo dài đi theo phía sau Lyme.

Bọn họ đi ra khu cư trú của học viên, đi vào đường lớn, đi đến trước cửa một tòa trạch viện rộng lớn mộc mạc.

“Ai đó? Dẫn đội Lyme?”

Bọn họ vừa đến cửa chính đã bị hai binh lính cường tráng ngăn lại.

Lyme ổn định tinh thần.

“Là tôi, hai người bọn họ là học viên của học viện chúng tôi, là đến hỗ trợ cứu trị Đại tá Kouroudu.”

Binh lính nhất thời trước mắt sáng ngời, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Hành cùng Tiểu Ngân phía sau Lyme ánh mắt lại ảm đảm xuống, Lyme vừa thấy chính là chiến sĩ, mà Bạch Hành cùng Tiểu Ngân phía sau ông bộ dáng mới trên dưới hai mươi tuổi, chỗ nào giống người có được năng lực trị liệu cho Đại tá a.

“Để chúng tôi thử xem đi, có làm xấu cũng bất quá là kết quả hiện tại không phải sao?”

Trong ánh mắt Lyme vẫn mang theo lo lắng, lúc này mỗi một giây đều rất quan trọng, ông biết thương thế của Kouroudu căn bản là không duy trì được lâu.

“Được rồi, vậy thử xem đi.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt hai binh lính vẫn là rất mất mác, bọn họ đối với thực lực của Tiểu Ngân vẫn là có điều hoài nghi.

Trạch viện rất lớn, nhưng thoạt nhìn canh phòng cũng không phải rất nghiêm, dù sao ở đây là hậu phương lớn, sinh vật trên đại lục sẽ không tới nơi này tìm phiền toái, mà nếu nói có Vong Linh có thể xông vào đây thì binh lính bình thường cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Tiểu Ngân cùng Bạch Hành đi theo phía sau Lyme, bảy góc tám rẽ đi đến ngoài một căn phòng.

Trong phòng rất im lặng.

Tiến vào, còn có một loại cảm giác đau buồn kiềm nén.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy trên chiếc giường đơn đơn giản lộ ra một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn xuống chút nữa, lại phát hiện người đàn ông này đã không còn một cánh tay, đùi phải cũng là máu đầm đìa, trên đùi là một vết thương dữ tợn, trong sắc đỏ tươi đậm còn có một chút điểm màu trắng, hẳn là xương vụn, nếu nói không có ngoài ý muốn, chân này cũng phế bỏ, càng nghiêm trọng chính là trên cổ anh ta còn có một vết thương đang không ngừng chảy máu. Mặc dù nhìn không thấy vết thương có bao nhiêu lớn, nhưng nhìn lượng máu chảy đã biết vết thương tuyệt đối không nhỏ.

Cụ già uy nghiêm đứng ở giữa phòng vào lúc Tiểu Ngân cùng Bạch Hành vào thì nhìn qua, gắt gao nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Tiểu Ngân cũng không quản phản ứng của người khác.

Hắn trực tiếp đi lên trước, đưa tay chính là một cái thuật hồi phục hệ quang cấp tám, quan trọng hơn chính là, hắn đem ma pháp phạm vi vốn lớn thu nhỏ lại đến lớn chỉ cỡ bàn tay, phóng đặt ở trên vết thương cổ của người đàn ông, chỉ thấy mặt trên miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại rất nhanh.

Nhìn thấy một màn này, mọi người trong phòng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù người có thể tàn phế, nhưng giữ được mạng không phải sao?

“Dẫn đội Lyme, hai vị này là?”

Âm thanh cụ già trầm thấp mà uy nghiêm, nhưng ngữ khí cũng rất khách khí.

Lyme thấy cụ già cùng mình nói, vội vàng cung kính trả lời nói: “Hai người bọn họ là học sinh năm nhất của trường học chúng tôi, lần này đi theo đội ngũ đến đây thí luyện.”

Cụ già gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Bạch Hành đi cùng.

Bạch Hành đã sớm chú ý tới thần sắc Lyme, anh đã đoán được thân phận của cụ già, anh cũng cho rằng, đối với cụ già này, cho dù cung kính nữa cũng không quá mức.

“Chào ngài, tôi gọi là Bạch Hành.”

Đã sớm từ trong thái độ của Tiểu Ngân biết anh đối với việc chữa khỏi cho người này rất có nắm chắc Bạch Hành trong lòng thả lỏng không ít.

“Ngài yên tâm, Tiểu Ngân nắm chắc chữa khỏi cho anh ấy.”

Bạch Hành tự tin nói làm cho mọi người trong phòng vốn đã thấy Tiểu Ngân phóng ma pháp tinh thần chấn động.

Một phụ nữ đẹp trung niên lại vội vàng vọt tới trước mặt anh, vội vàng hỏi: “Cậu xác định sao?”

Trong ánh mắt sưng đỏ tràn ngập mong mỏi cùng cẩn cẩn dực dực.

Bạch Hành nhìn ánh mắt chăm chú của bà, còn thật sự trả lời nói: “Đúng vậy, tôi hiểu rõ thực lực của anh ấy. Thương thế như thế là không có vấn đề, giả sử lấy thời gian dài, Đại tá có thể hoàn toàn khôi phục, xin bà yên tâm.”

Sau khi nhận được đáp án mong muốn, vị phu nhân kia ánh mắt sáng ngời, dần hiện ra thần sắc kinh hỉ. Nhưng cơ thể lại mềm nhũn lập tức muốn ngã trên mặt đất.

Bạch Hành cả kinh, đang muốn đưa tay giúp đỡ, kết quả một thân ảnh màu đen liền vọt tới, một phen đem vị phu nhân ôm vào trong lòng.

“Tom, con nghe thấy không? Kouroudu không có việc gì, nó không có việc gì.”

Nói xong, nước mắt liền chảy ra, cuối cùng ghé vào trong ngực Tom Cruzte khóc nức nở lên.

“Hiện tại, tất cả mọi người đi ra ngoài. Ta muốn dùng cấm chú.”

Tiểu Ngân đang trị liệu cho Kouroudu đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cụ già Weson Cruzte vừa rồi cùng Bạch Hành nói chuyện.

Weson Cruzte gật đầu, thần sắc trên mặt không đổi, “Được rồi, chúng ta liền đi ra ngoài chờ tin tức tốt đi.”

“Bạch Hành, đi thôi.”

Thấy Bạch Hành không nhúc nhích, Lyme nhắc nhở nói.

Không nghĩ tới Bạch Hành lắc đầu, trên mặt mang theo một mạt mỉm cười làm cho người ta như mộc xuân phong nói: “Không có việc gì, Đạo sư, trong những người anh ấy nói không có tôi.”

Lyme theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngân, thấy hắn đối với những lời này không có phản ứng mới đi theo mọi người ra ngoài.

Lúc này Kouroudu còn đang trong hôn mê.

Bạch Hành bước đi lên, phát hiện Kouroudu kỳ thật cùng Tom lớn lên rất giống, chỉ là anh ta nhìn qua càng thành thục một chút. Mặc dù sắc mặt ứng với mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, nhưng vẫn nhìn ra được màu da của anh ta rất ngâm đen. Đường cong bộ mặt rất khắc sâu, trên người cũng ẩn ẩn tản mát ra một loại khí thế dũng mãnh.

Là thành viên mãnh tướng!

Bạch Hành rất khẳng định.

“Phiền toái sao?”

“Sẽ không, một cái cấm chú mà thôi.”

Nói xong, miệng Tiểu Ngân bắt đầu ngâm xướng chú ngữ xa xưa mà thần bí, Bạch Hành có thể cảm giác được quang nguyên tố đang cuồn cuộn liên tục tụ tập đến xung quanh.

Một hồi lâu sau, cấm chú hệ quang Ánh Sáng Thiên Mộc mới hoàn thành.

Một hồi ánh sáng trắng lấp lánh rơi trên người Kouroudu, cánh tay phải không trọn vẹn của anh ta bắt đầu mọc ra, mà đùi phải bị thương khá nghiêm trọng cũng chậm rãi bắt đầu khép lại.

“Đúng là cấm chú! Xem ra Kouroudu có hy vọng!”

Nói xong những lời này Weson Cruzte quay đầu đối với Lyme nói, “Lyme, hai học viên này của anh là từ đâu tìm đến.”

Vừa nghe Tiểu Ngân có thể sử dụng cấm chú, Lyme còn chưa biết thực lực của hắn, cũng nhất thời hiểu được vì sao hiệu trưởng lại mệnh lệnh cho mình như thế. Hiện nghe được mệnh lệnh của Nguyên soái Weson, ông cười khổ nói: “Nguyên soái đại nhân, tôi cũng là vừa rồi mới biết được hóa ra Ngân – Bạch cư nhiên là Thánh cấp.”

Phu nhân Cruzte thực không quản Thánh cấp hay không Thánh cấp, bà chỉ quan tâm chính là con trưởng rốt cuộc thế nào.

“Cha…”

“Christine, yên tâm đi, một khi đã dùng tới cấm chú, Kouroudu liền hoàn toàn không vấn đề.”

Phu nhân Christine không khỏi vui mừng lộ trên nét mặt, miệng thì thào nói: “Thật sự là tốt quá, thật tốt quá…” Nói xong, lại không khỏi nghẹn ngào.

Với tư cách là con dâu nhà Cruzte, bà từ lúc biết thời điểm Đại Chiến sắp đến cũng đã làm tốt chuẩn bị mất đi người thân, nhưng mà thật sự đến thời điểm đó bà mới biết được đó là đau lòng cỡ nào, hiện tại con trưởng cơ hồ có thể nói là mất mà được khôi phục lại, tâm tình của bà cũng muốn quay lên trời phập phồng lên xuống lợi hại, có chút không thể kiềm chế được.

“Nguyên soái đại nhân, xin thứ cho tôi làm càn, lấy thực lực của Đại tá Kouroudu, ở trong chiến đấu vừa rồi hẳn là sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy a?”

Lyme thật cẩn thận hỏi.

Nghe vậy, Weson sắc mặt trầm xuống, “Chính xác, chẳng qua cuộc chiến lần này có thể không chỉ có một hồi cuộc chiến nhỏ mà thôi. Tường không gian ở đây có thể đã xảy ra một chút chuyện chúng ta vẫn không lý giải được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.