Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ

Chương 25: Nhân gian có một sự mê hoặc khiến đàn ông tìm được lý do để phản bội




Thạch oa, trường học nằm giữa hai thôn nhỏ đó, tiểu thạch oa thôn và đại thạch oa thôn, tường viện cũng dùng đá đắp lên, Chu Sơn Hổ nói: "Trường học này là do hiệu trưởng Trần một tay thành lập, ngay cả đá xây tường cũng là do ông ấy mang xuống, dùng đục để đục từng cái ra"

Trương Dương đứng nhìn vào một chút, trường học cũng không lớn, chỉ có hai dãy nhà, tổng cộng cũng được sáu phòng học, học sinh đến trường này đều học ba năm một lớp, năm nay cũng chỉ mở thêm một lớp, bao gồm cả hiệu trưởng Trần Ái Quốc luôn thì tổng cộng chỉ có ba thầy giáo.

Chu Sơn Hổ đứng trước cửa lớn kêu lên: "Hiệu trưởng Trần! Hiệu trưởng Trần!"

Ước chừng khoảng ba phút sau, một lão già đội nón quân dụng, khoác quân phục, mang đôi giày ccu4 đi ra, nếu như không phải trên mũi ông ta có một cặp kính cận làm cho ông ta tăng thêm vài phần phong độ của người tri thức, thì ai cũng sẽ cho rằng đây là một lão nông dân. Đây chính là hiệu trưởng của trường học Thạch Oa Trần Ái Quốc.

Bởi vì trời hơi ảm đạm, ánh mắt của Trần Ái Quốc cũng không tốt, cho nên cầm đèn pin trong tay, chiếu ra ngoài cửa hỏi: "Ai thế?"

Chu Sơn Hổ lớn tiếng nói: "Hiệu trưởng Trần, là tui, Hổ tử"

Trần Ái Quốc lại đi về phía trước vài bước, đến trước cửa, lúc này mới nhìn rõ là Chu Sơn Hổ, ông cảnh giác nhìn Trương Dương và Khương Lượng một chút, nói: "Hổ tử, tuyết lớn như vậy cậu đến đây làm gì? Bọn họ là ai?"

Chu Sơn Hổ cười nói: "Hiệu trưởng Trần, ông mở cửa trước đi, hai vị này đều là bạn của tui cả, đến đây tìm ông hỏi thăm vài chuyện"

Trần Ái Quốc gật đầu, chậm rãi mở cửa ra.

Trương Dương đi đến trước mặt ông, tươi cười nói: "Xin chào hiệu trưởng Trần, tôi là Trương Dương, từ Giang thành đến!" Hắn vươn tay ra, Trần Ái Quốc nhìn thoáng qua hắn, căn bản là không có ý bắt tay với hắn, chỉnh chỉnh lại cổ áo khoác của mình, thấp giọng nói: "Bên ngoài gió lớn, vào phòng ngồi nói!"

Nhà của Trần Ái Quốc ngay bên cạnh trường học luôn, cách chỉ chừng vài bước chân thôi, cho nên bình thường ông cũng kiêm nhiệm luôn công tác bảo vệ thường trực cho trường học.

Bên trong nhà có lò sưởi lửa và máy bốc hơi nóng, bên trong ngoại trừ một cái ghế lụp xụp, còn có một cái bàn công tác lụp xụp nữa, và một cái giường nhỏ dài chừng một mét, ba người Trương Dương ngồi xuống trên giường, Trương Dương tuy rằng không biết xem tướng, nhưng mà từ biểu hiện của Trần Ái Quốc cho thấy, người này cũng không dễ dàng tiếp cận. Trương đại quan nhân đã lăn lộn trong thể chế lâu rồi, phương diện quan hệ giữa người với người cũng đã có chút tâm đắc, đối với loại người có tính tình cổ quái như Trần Ái Quốc mà nói, muốn tiếp cận hay thu gần cự ly với người này thì nhất định phải tìm được chủ đề mà ông ta cảm thấy hứng thú, vừa đến mà lấy tấm ảnh đem ra hỏi thì phỏng chừng là không được.

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Trần, lần này chúng tôi đến đây là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là tôi có quen với một người làm từ thiện ở Hong Kong, cô ta muốn xây dựng một vài trường học trong nước, bên huyện Xuân Dương núi Thanh THai đã bắt đầu xây trường học rồi. Cô ta nhờ tôi hỗ trợ tìm kiếm địa điểm thích hợp, hiệu trưởng Trần có hứng thú cải thiện điều kiện dạy học ở đây không?"

Khương Lượng tò mò nhìn Trương Dương, tu vi của thằng nhãi này thật sự đã đề cao không ít rồi, gặp người nào biết nên nói cái gì.

Tinh lực của Trần Ái Quốc cả đời này đã dành cho việc dạy học rồi, đề tài của Trương Dương quả nhiên đã thu hấp hứng thú của ông, ông thấp giọng nói: "Cậu đang nói về trường Hồng Kỳ sao? Lúc tôi đi họp ở quê nhà có nghe nói qua, nhưng mà đó là Xuân Dương, không cùng một chổ với Tây Sơn chúng tôi!" Ông vẫn có chút không tin tưởng vào lời nói của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Không ai nói rằng nhất định phải và chỉ xây trường học tại Xuân Dương, bây giờ khắp nơi trong Giang thành đều có trường học Hồng Kỳ cả, ngay cả các thành phố khác của Bình Hải cũng có trường học Hồng Kỳ, mục đích của người ta chỉ là vì muốn sáng tạo điều kiện đi học cho những đứa trẻ vùng núi nghèo khó thôi, tôi thấy chổ này rất thích hợp"

Trần Ái Quốc không nói gì cả, cầm lấy chiếc đũa gấp khoai lang từ trong nồi ra.

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Trần, nếu như ông không có ý kiến, vài ngày nữa tôi sẽ mời cô ta đến khảo sát"

Trần Ái Quốc nói: "Còn gì nữa, cậu tìm tôi còn có chuyện gì?" Ý nghĩ của Trần Ái Quốc rất rõ ràng, ông nhớ kỹ Trương Dương vừa nói qua, người ta tìm ông vì hai chuyện, Trần Ái Quốc tuy rằng không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nhưng mà tuổi tác thì vẫn có, ông ý thức được người thanh niên này mới đầu tung ra một cành cây để làm chổ dựa sau đó mới đi đến việc chính, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, Trần Ái Quốc cũng rõ ràng cái đạo lý này.

Trương Dương nói "Hiệu trưởng Trần, là như thế này, tôi muốn nghe nói về chuyện của đội thanh niên tri thức năm đó"

Trần Ái Quốc bưng khoai lang xuống, đóng nồi lại, dùng khăn lau lau tay, nói: "Cậu nói cái gì?"

Trương Dương không thể làm gì khác hơn là lập lại một lần nữa.

Trần Ái Quốc nói: "Cậu muốn nghe cái gì?" Trương Dương đem tấm ảnh chụp của đội thanh niên tri thức ra, đưa cho Trần Ái Quốc.

Trần Ái Quốc cầm lấy tấm ảnh, đến gần ngọn đèn, ông nhìn một chút, ánh mắt rất chuyên chú, dừng trên tấm ảnh một hồi lâu, lắc đầu nói: "Ánh sáng mờ quá, không thấy rõ"

Chu Sơn Hổ nói: "Hiệu trưởng Trần, ông không phải có đèn pin sao?" Hắn cầm lấy đèn pin chiếu vào trong tấm ảnh, Trần Ái Quốc bất mãn nhìn hắn một cái, nói: "Tôi bị bệnh tăng nhãn áp, đến buổi tối thì không thấy rõ" Ông ta trả tấm ảnh lại cho Trương Dương, thấp giọng nói: "Không còn sớm nữa, bên ngoài tuyết lớn như vậy, tôi lại không có gì để cho mấy người ăn"

Nghe thấy Trần Ái Quốc ra lệnh đuổi khách, Chu Sơn Hổ không khỏi có chút xấu hổ, hắn nhìn về hướng Trương Dương một chút.

Trương Dương vất vã lắm mới tra được đầu mối, đương nhiên là không bỏ qua đơn giản, hắn cất tấm ảnh lại, cười nói: "Hiệu trưởng Trần, ông không nhìn rõ tấm ảnh, nhưng có một cái tên ông hẳn là có nghe qua, Hứa Thường Đức, lúc trước có phải từng làm thanh niên tri thức hay không?"

Trần Ái Quốc lạnh lùng nói: "Không nghe qua người này, được rồi, tôi phải ăn"

Trương Dương còn muốn nói cái gì đó, Khương Lượng đã lôi hắn đi, Trương Dương đành phải cố nén nghi hoặc trong lòng, ba người rời khỏi trường học, phía sau liền vang lên tiếng đóng cửa, Trần Ái Quốc từng bên trong đi ra dóng cửa lớn luôn.

Chu Sơn Hổ cười khổ nói: "Hai vị đại ca đừng để ý, tính của ông ta là vậy đó!"

Trương Dương nói:" Hẳn là ông ta biết cái gì đó"

Khương Lượng nãy giờ vẫn không nói gì cả, hắn ở một bên lặng lẽ quan sát sự thay đổi trên biểu tình của Trần Ái Quốc, nhất là khi Trần Ái Quốc nhìn tấm ảnh, vẻ mặt của ông ta có vẻ rất kinh ngạc và rất phức tạp, Khương Lượng xuất thân từ công an hình sự, giỏi về việc nhìn qua hiện tượng thấy được bản chất, hắn thấp giọng nói: "Nhất định biết, nhưng mà ông ta không muốn nói, chúng ta đành phải nghĩ biện pháp khác" Ngoài miệng thì Khương Lượng nói như vậy, nhưng mà hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay ho cả.

....................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.