Công Chúa Đại Phúc

Chương 7: Trưởng bối cùng đầu gỗ




Chỉ thấy bên trong tẩm điện, trên nóc dùng gỗ Đàn Hương làm xà nhà, dạ minh châu làm đèn, đá bạch ngọc làm bậc thềm, bức rèm hạt châu bằng thủy tinh buông xuống, uốn lượn, phía sau rèm, có người đốt nhang gảy đàn, đầu ngón tay lên xuống tạo ra tiếng đàn bồng bềnh, tựa như nước khe suối trong chốn u tịch chảy róc rách róc rách, bịn rịn, quyến luyến, và du dương.

Bỗng nhiên, tiếng đàn thay đổi, khúc điệu sục sôi, giống như nước lũ cuồn cuộn mãnh liệt, tuôn trào bên dãy núi trùng điệp, hội tụ tại đại dương sâu thẳm, tạo ra những bọt sóng mênh mông nghìn trượng, cuối cùng dần dần trở về với yên ả, chỉ để lại dư âm vương vấn lượn lờ.

Nam Cung Thiển Trang vẫn chưa thỏa mãn, muốn vén mành rèm để nhòm trộm cô gái đánh đàn, nhưng bị Bách Lý Ngọc ở phía sau lưng kéo lại.

"Cô muốn đi đâu hả?" - Bách Lý Ngọc cau mày, không ủng hộ hành động của cô.

Thần trí của Nam Cung Thiển Trang bị kéo trở về, lắc đầu một cái, nghĩ đến chuyện mà mình cần làm trước tiên cũng cảm thấy không ổn, dù sao lúc này coi như bọn họ là tội phạm đang bỏ trốn lánh nạn đúng không ?

Hơn nữa cung điện này trang hoàng xa xỉ, tất nhiên đây không phải là phi tử tầm thường, trong lòng giống như có móng vuốt của con mèo cào cào, ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng chống đỡ không lại với sự tò mò, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi. "Nàng kia là ai ?"

Bách Lý Ngọc lạnh nhạt liếc nhìn ánh sáng rực rỡ bồng bềnh như ánh trăng vằng vặc hắt ra từ bức rèm che, kề vào lỗ tai nói: "Công chúa Mộng Ly !"

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy kinh ngạc, đây không phải là công chúa được sủng ái nhất Tuyết Lâm quốc sao ? Có danh hiệu tài nữ số một trong thiên hạ, cùng với công chúa được gọi là mỹ nhân số một trong thiên hạ của Nam Chiếu, cùng được xưng tụng là đôi mỹ nhân của thiên hạ .

Đáng tiếc, công chúa của Nam Chiếu từ nhỏ đã bị mất tích, chỉ là có người một lần tình cờ nhìn thấy bức họa của hoàng hậu quá cố, giật mình sững sờ, dựa theo dung mạo của hoàng đế Nam Chiếu và hoàng hậu mà vẽ ra một bức họa tương tự, được nhận định là mỹ nhân số một trong thiên hạ.

"Nếu có một buổi sáng đôi người đẹp tề tựu, không biết ai hơn một bậc nhỉ !" - Nam Cung Thiển Trang thở dài, dung mạo công chúa Mộng Ly cũng là cực đẹp, nhưng mà kém xa nhan sắc của Thủy Thiên Diên, nếu là đứa trẻ do bà sinh ra, sợ rằng càng thêm phong nhã hào hoa hơn nữa!

Ánh mắt của Bách Lý Ngọc lóe lên, khí nóng phun ở trên chiếc cổ trắng nõn của cô, "Mỗi người mỗi vẻ, nếu nhất định phải phân thắng bại, công chúa của Nam Chiếu tương đối xuất sắc !"

"Làm sao mà huynh biết ? Chẳng lẽ huynh quen ?" - giọng nói chắc chắn của y giống như y quen biết với công chúa Trường Lạc, Nam Cung Thiển Trang nổi lên lòng nghi ngờ, nếu như y thật sự quen biết, vì sao không tìm Trường Lạc đưa về Nam Chiếu chứ ?

Bách Lý Ngọc trầm mặc không nói, Nam Cung Thiển Trang chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi tới cùng, sau lưng lúc này lại truyền đến tiếng nói thanh thúy như chuông bạc. "Hai vị viếng thăm vào đêm khuya, không biết có chuyện gì ?"

Ngay sau đó một nữ tử độ tuổi thanh xuân mặc bộ váy trắng, áo khoác trên vai bằng the mỏng mịn màu tím vén rèm đi tới, chiếc chuông đồng bên hông theo nhịp bước chân đi của nàng phát ra tiếng vang vui vẻ.

"Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của công chúa !" - Nam Cung Thiển Trang nhìn nữ tử trước mắt mang theo cái khăn che mặt, trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể thấy rõ tướng mạo. Nhưng từ dường nét mông lung dưới khăn che mặt của nàng, cũng có thể nhìn ra là một bóng hình tuyệt mỹ.

Mộng Ly mày như trăng rằm, trong trẻo như một dòng nước suối, mắt như quả hạnh dính vào ý cười nhè nhẹ, ngón tay thon thả vê lên lọn tóc dài rủ xuống trước ngực, ánh mắt lưu chuyển ở giữa hai người, khẽ cười nói: "Tam Hoàng tẩu cùng với Ngọc tới thăm viếng là có chuyện quan trọng gấp rút sao ?"

Nam Cung Thiển Trang trước cách gọi của nàng thì ấn đường liền máy động, giương mắt quan sát vẻ mặt của nàng, thấy mắt nàng mặc dù nhìn cô, nhưng ánh mắt lại ngưng tụ ở trên người Bách Lý Ngọc, rất nhanh liền sáng tỏ.

Hài hước nhìn sang Bách Lý Ngọc, thấy vẻ mặt trong nháy mắt như bị ướp đá của y khi nghe được công chúa Mộng Ly gọi thân mật, cả người tản mát ra nồng nặc vẻ xa cách, thì đủ hiểu tâm tình của y không được tốt.

"Ở trong cung gặp phải một ít phiền toái, vô ý xông vào, xin công chúa thứ lỗi !" - Bách Lý Ngọc không nóng không lạnh trả lời, vẻ lạnh nhạt giữa hai lông mày biểu hiện rõ ràng y hoàn toàn vô cảm, không rung động đối với Mộng Ly.

Gương mặt Mộng Ly vẫn tươi cười như cũ, thầm suy đoán ‘chuyện nhỏ’ trong miệng y, liền nghe thấy thị vệ kêu lục soát phía bên ngoài, không được để thích khách chạy trốn, trong lòng đã sáng tỏ mấy phần, ánh mắt quan sát Nam Cung Thiển Trang có nhiều thêm chút tìm tòi nghiên cứu.

Bách Lý Ngọc mặc dù làm việc toàn dựa theo tâm tình, lấy bản lĩnh của hắn tiến vào cung tìm chuyện sẽ không để cho người ta phát hiện, mà trong chuyện trước mắt này xem chừng là do Nam Cung Thiển Trang gây ra. Nghĩ như vậy, lông mi cong dài khép lại một nửa, trong lúc vô tình tầm mắt nhìn đến miếng Noãn Ngọc trên thắt lưng của cô, sắc mặt thoáng chốc biến đổi.

"Bản cung không biết các người phạm vào chuyện gì, nếu các người muốn được giúp để tránh né lục soát, cũng được thôi, nhưng Bách Lý Ngọc nhất định phải nợ ân tình của Bản cung !" - Móng tay thon nhọn của Mộng Ly bấm thật chặt vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói cũng không đuổi kịp được nỗi đau như tê liệt tại đáy lòng.

Nàng không hiểu, với thân phận cao quý cùng sự tu dưỡng của nàng, có điểm nào không xứng đôi với y ? Chẳng những không nhìn đến mối chân tâm mà nàng bỏ ra, y bằng mọi cách cự tuyệt, trong lúc nàng bất chấp bỏ qua thân phận cầu xin phụ hoàng gả cưới, cũng bị y tuyệt tình từ chối, khiến nàng mất sạch thể diện !

Nàng làm sao cam lòng đây, nhưng lại chưa bao giờ từng hối hận, nghĩ tới cuối cùng sẽ có một ngày đánh động đến trái tim vững như bàn thạch của y, nhưng chuyện hôm nay lại làm cho lý trí nàng sụp đổ, y lại đem ngọc bội kia trao cho một kẻ bị thịt vô dụng như Nam Cung Thiển Trang sao ?

Nàng không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận nổi, chẳng lẽ y cũng không quan tâm tới việc Nam Cung Thiển Trang sắp được gả làm vợ người ta ư ?

Bách Lý Ngọc mím môi không nói, y không muốn có bất kỳ sự dính líu nào với nàng.

"Công chúa, nếu có thể bình an yên ổn rời đi, Nam Cung Thiển Trang ta sẽ nợ một cái ân tình của người, có được không ?" -Nam Cung Thiển Trang biết tính khí Bách Lý Ngọc cao ngạo, hơn nữa từ thái độ mới vừa rồi của y mà nhìn ra, y cũng không muốn có dính líu với Mộng Ly, liền nói trước một bước.

Nhưng, dường như, người khác không hề muốn cho cô ân tình.

"Nam Cung tiểu thư, Bản cung chỉ muốn Bách Lý Ngọc phải nợ ân tình, nếu ngươi nhất định phải muốn thiếu nợ Bản cung thì hãy đưa ngọc bội bên hông của ngươi cho Bản cung. Bản cung sẽ nguyện ý ra tay cứu giúp !" - nụ cười trong mắt Mộng Ly toát ra hết, còn lại là sự lạnh lẽo ngưng tụ, tột cùng xa cách.

Nam Cung Thiển Trang theo bản năng sờ lên miếng Noãn Ngọc bên hông, âm thầm cắn răng, khối Noãn Ngọc này thật hiếm có, hơn nữa còn là lấy được từ chỗ Bách Lý Ngọc, chuyển giao lại quà tặng mang ân tình của người khác thật sự là không được.

Huống chi, dựa vào bản lĩnh của cô và Bách Lý Ngọc, muốn tránh thoát khỏi đám thị vệ đuổi giết cũng không phải là không thể.

Do dự nhìn về phía Bách Lý Ngọc, thấy đuôi lông mày của y tươi cười nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh từ sau lưng vọt lên, cứng rắn mà rùng mình một cái.

"Trừ cái này, những điều kiện khác đều theo công chúa !” - Từ thái độ biến chuyển của Mộng Ly, Nam Cung Thiển Trang ngay lập tức phát hiện khối Noãn Ngọc này không phải tầm thường, quan sát cung điện xa hoa, hẳn Mộng Ly cũng không phải vì nhìn trúng giá trị của miếng ngọc, e rằng còn có những dụng ý sâu xa khác.

Mộng Ly không thèm nghe vào trong tai, vỗ tay một cái, hai cung nữ phía sau rèm đi ra, kề vào lỗ tai sai bảo mấy câu, rồi phất tay cho lui: "Xem ra chúng ta không có tiếng nói chung, đêm đã càng về khuya, Bản cung muốn đi ngủ, hai vị xin cứ tự nhiên !"

Nam Cung Thiển Trang biết Mộng Ly đang đuổi người, cô cũng không miễn cường làm khó người khác, lôi kéo Bách Lý Ngọc xoay người muốn rời khỏi, bên ngoài truyền đến giọng nói thô kệch mà mạnh mẽ : "Bản tướng phụng mệnh của hoàng thượng lục soát thích khách, các người mau mau tránh ra !"

"Công chúa đã đi ngủ, nô tỳ vẫn ở đây canh chừng, nhưng không nhìn thấy thích khách, Tướng quân nên tới nơi khác lục soát, chớ quấy rầy công chúa !"

"Nếu công chúa có gì bất trắc, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chém, mau để bản tướng quân lục soát !"

"Rầm——"mấy vị thị vệ ở sau lưng to gan đi tới mở cửa, dẫn đầu vọt vào tẩm điện, sau đó, giống như là trông thấy quỷ, mặt trắng bệch lại chạy thụt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.