Công Chúa Đại Phúc

Chương 5: Định cư Nam Dương




Chuyện hôn sự ‘hạ màn’ kết thúc, Nam Cung Thiển Trang ở trong mắt mọi người không thể nghi ngờ đã là người toàn thắng, cô ngược lại cũng không vui vẻ được bao nhiêu, theo suy nghĩ của mình thì cô thua, thất bại thảm hại, người mẹ ruột tự nhận là thương yêu cô, vậy mà ở trước mặt nhà Nam Cung lựa chọn vứt bỏ cô.

Dáng vẻ lạnh tanh đứng nghiêm ở trước Lạc Trang Các, xuyên thấu qua cánh cửa mở ra, loáng thoáng nhìn thấy những gì thuộc về của cô tất cả đều bị chuyển đi, thế thay bởi phong cách của Nam Cung Tiểu.

Mà đồ của cô bị ném vào gian phòng đầu hồi nhỏ hẹp ở bên cạnh, chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua, không khác gì một gian buồng kho chứa đầy đồ vật lẫn lộn.

"Tiểu thư. . ." - Bích Hàm lo lắng nhìn Nam Cung Thiển Trang không nổi sóng không nổi gió, lại phát ra sự lạnh lẽo, nàng cũng không hề nghĩ tới khi lão phu nhân trở về phủ, thái độ phu nhân đối với tiểu thư lại có bước ngoặc lớn như vậy.

"Đừng lo !" - Nam Cung Thiển Trang thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, ôm chặt lấy con tim đang từ từ ấm lại, rõ ràng cảm nhận được có vài thứ từ từ trôi đi mất, nguội lạnh!

"Tiểu thư, có thể phu nhân có nỗi khổ tâm !" - Bích Hàm không nhịn được nói đỡ cho Thái Dung, bởi vì phu nhân là người duy nhất trong phủ này đối xử tốt với tiểu thư, chỉ là bà tính tình nhu nhược.

Nam Cung Thiển Trang phẩy phẩy tay, từ ống tay áo rộng thùng thình móc ra lá bùa bình an màu vàng, cô đã thành tâm cầu xin cái này cho Thái Dung, cô thề là cô muốn che chở thật tốt cho Thái Dung, ở nơi dị thế này, không người nào có thể lấn áp bà.

Cô chỉ trở về phủ một chuyến, phát hiện ra việc mình làm lại buồn cười như vậy!

"Chọn lựa qua loa những thứ đồ cần dùng chuyển đến Trúc Ảnh Hiên ở vườn phía Bắc !" - Lông mi rũ xuống, khóe môi nhếch lên châm biếm, xoay người, giơ tay quăng bỏ lá bùa bình an đang cầm.

Bích Hàm nhìn bóng lưng cô đơn của Nam Cung Thiển Trang, cắn môi đi theo, không người nào phát hiện ở phía sau khi họ rời đi, một bóng đen xuất hiện nhặt lá bùa bình an trên đất.

***

Trúc Ảnh Hiên, Trúc reo véo von, lá cây lưa thưa đốt cây nhỏ mảnh, duyên dáng yêu kiều, thanh nhàn mà thoát tục.

Nam Cung Thiển Trang đứng vòng tay sau lưng, nhìn chung quanh viện được Thúy Trúc bao bọc, hài lòng gật đầu, nơi này khung cảnh thanh u lại lịch sự tao nhã, chỉ là có hơi chút vắng vẻ, cách viện chính quá xa, cho nên mới trống không, vẫn không có người tới ở.

Cũng may đồ trong viện có đầy đủ mọi thứ, dọn dẹp qua loa một lúc, trải lên chăn gấm màn trướng mang tới là đã có thể ở được.

Mới vừa ngồi xuống nghỉ một hơi, liền nhìn thấy từ phía xa xa Thái Dung cùng Nam Cung Tiêu chậm rãi đi tới, Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, sai bảo Bích Hàm chuẩn bị nước trà, an tĩnh ngồi chờ.

Giây lát sau, Thái Dung vào phòng, giương mắt nhìn vòng quanh Trúc Ảnh Hiên đơn sơ mộc mạc, nhìn bóng người nhàn tản nằm ở trên giường trúc, khẽ than thở, hốc mắt ướt át nói: "Trang nhi à! Tất cả những gì của phủ tướng quân tương lai đều là của con và ca ca của con, vì Cần vương, con cần gì chọc tức phụ thân, ngày sau người khổ chính là con !"

Nam Cung Thiển Trang không nói, mắt phượng sáng trong nhìn chằm chằm Thái Dung, muốn đoán rõ bà là lòng dạ giả dối đóng kịch, hay là thật tình thực lòng quan tâm cô. Một lúc lâu mới mở miệng: "Nương ! Người có lời gì cứ việc nói thẳng, Trang nhi nghe !"

Thái Dung sững sờ, há miệng, lời đến khóe miệng ngược lại có chút khó khăn để thốt ra, nghiêng đầu liếc nhìn con trai, cười mỉa nói: "Trang nhi ! Một mình con là trưởng nữ dòng chính sao có thể ở tại nơi tiểu viện tĩnh lặng vắng vẻ này, thân mẫu sẽ an bài Hinh Nhã Các cho con ở nhé !"

Nam Cung Thiển Trang chân mày nhíu chặt, trong lòng đã xác định được Thái Dung là có chuyện muốn nhờ, nếu thật sự đau lòng vì cô, làm sao lại không nói tiếng nào mặc kệ cho Nam Cung Tiểu chiếm đoạt viện của cô, đem đồ vật của cô tùy ý ném ở gian mé nhà ?

"Mẫu thân, nơi này so sánh với gian buồng đầu hổi nhỏ bé bên mép Lạc Trang Các tốt hơn rất nhiều, Hinh Nhã Các ta xem vẫn là quên đi, tránh cho ngày sau lại phải cho kẻ khác nhảy vào chiếm ở !" - Nam Cung Thiển Trang thái độ không mặn không nhạt, nói.

Nụ cười của Thái Dung cứng đờ, không được tự nhiên, gượng ghịu nói: "Mẫu thân vốn định chờ con tới mới dọn dẹp sânviện, vậy mà xảy ra chuyện tình như thế. Trang nhi đang trách mẫu thân sao ?"

Lắc đầu một cái, Nam Cung Thiển Trang mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ là không hề có chút hy vọng xa vời gì nữa, mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, nói cái gì, mình mới không thể bị thương, hay thất vọng. "Nương có lời gì nói thẳng đi, Trang nhi cảm thấy hơi mệt mỏi !"

"Trang nhi ! Một mình con là nữ nhi trông coi gia nghiệp lớn như vậy, khó tránh khỏi trông nom không xuể, vừa hay ca ca của con dạo này có nhiều thời gian rảnh rỗi ở phủ, con có thể giao cho nó thay con xử lý !" - Thái Dung lúng túng nói ra suy tính, bà thật không ngờ tới thủ đoạn của Nam Cung Thiển Trang ác liệt như vậy, đoạt hơn phân nửa gia sản, sau này Nam Cung Tiêu thừa kế gia nghiệp, hàng ngày sẽ phải kham khổ rất nhiều, nên mới bất đắc dĩ tìm cô để thương lượng.

"Nương, ở trước ngày hôm nay, ta cho rằng tính tình người nhu nhược, kẻ tranh đoạt chỉ là những thị thiếp kia, nên mới có thể nhẫn nhịn thối lui, lấy lòng lão phu nhân. Cho tới bây giờ, ta mới biết ý nghĩ của ta sai rồi, người không phải là không tranh, mà là không muốn vì ta mà tranh, nếu như là đại ca gặp phải loại tình cảnh giống ta đây, chỉ sợ người sẽ không tiếc mà trở mặt với phụ thân cũng phải đoạt lại thứ đồ thuộc về đại ca đi !" - Nam Cung Thiển Trang không buồn giận cũng không mừng vui, lạnh nhạt nói ra, tựa như việc không liên quan đến mình. Tận trong tâm khảm lại như thể có vô số bàn tay cào xé cõi lòng của cô, đau đớn, muốn hít thở cũng không thông.

Chỉ có vài ngày trôi qua mà thôi, chén cháo tổ yến kia củaThái thị lại tan ra tiến vào đáy lòng cô, tựa như chất độc lan tràn, muốn từ bỏ lại khổ sở như thế.

Thái Dung bị chặn họng nói không ra lời, nhưng cũng không cảm thấy bà đã sai.

"Nương, người không muốn vì ta tranh, vì ta giành, cho nên tự ta phải tranh, tự mình giành lấy, chỉ có chân chính giữ trong lòng bàn tay mới có thể cảm thấy chân thực, an tâm !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang chợt đổi ngữ điệu nói chuyện, giữa hai lông mày đều là sự thất vọng - "Biết ta vì cái gì lại muốn cướp nhiều thứ như vậy không ? Đó là bởi vì ta muốn thay người đoạt trở lại món nợ nhà Nam Cung thiếu người trong mười mấy hai mươi năm nay, chuẩn bị dẫn người rời khỏi nhà Nam Cung, cùng nhau sống những ngày không có âm mưu tranh đoạt. Nhưng, người làm cho ta thất vọng, chỉ cần hôm nay người không tới nói những lời ấy, dù là người có ý định này, ta cũng sẽ đem đồ tặng cho người !"

Dứt lời, khóe mắt quét qua vẻ mặt tức giận của Nam Cung Tiêu, tròng mắt tối tăm, không thể không thừa nhận sự thật là địa vị của cô ở trong lòng Thái thị quá yếu.

Thái Dung sững sờ, nói như vậy chính là không đồng ý rồi hả ?

"Trang nhi. . ." - Thái Dung liên tục không ngừng nhấp nhổm, lo lắng muốn giải thích, lại bị Nam Cung Thiển Trang cắt đứt. "Nương ! các người trở về đi thôi, ta muốn được nghỉ ngơi !"

"Chuyện này. . ." - Thái Dung còn muốn nói tiếp, bị Nam Cung Tiêu từ đầu vẫn trầm mặc không nói gò ở bên cạnh ngăn lại, trầm giọng nói: "Nương, chúng ta đi !"

Sượt qua người Nam Cung Thiển Trang thì Nam Cung Tiêu hung ác, nham hiểm lườm cô một cái, lạnh lùng nói: "Hi vọng ngươi thật sự có thể nắm vững khoản tài sản này !"

Nam Cung Thiển Trang đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, tầm nhìn rơi trên thân con chim sẻ bay vọt ra ngoài cửa sổ, kêu chiêm chiếp ríu rít, trong lòng xao động rối loạn, vuốt vuốt gấu tay áo hơi hơi nhăn nhúm, nhét khế đất và ngân phiếu Nam Cung Ngạo Thiên cho cô vào trong ngực, dặn dò Bích Hàm ở lại viện coi chừng, rồi leo tường xuất phủ.

Nhìn mấy chữ “Phủ Thừa Tướng” to tướng nạm vàng, trong lòng dấy lên một đốm lửa tức giận, nghiễm nhiên đem tâm tình không vui vẻ ở phủ Nam Cung vứt ra khỏi đầu, ý nghĩ duy nhất lúc này là tên Bách Lý Ngọc này lòng dạ thật hiểm độc, có nhiều tiền như vậy lại còn muốn đào cái hố một trăm lạng vàng của cô.

Tức giận đằng đằng từ hậu viện leo tường vào bên trong, móc tấm bản đồ đã sai Lãnh Sương vẽ ra cho mình, dễ dàng tìm đến được thư phòng.

"Rầm !" - Một cước đá văng cánh cửa đang khép chặt, ngay lập tức liền nhìn thấy Bách Lý Ngọc ngồi ngay ngắn ở sau cái bàn làm việc bằng gỗ lim.

"Tới đây !"

Nam Cung Thiển Trang cất bước đi vào, sắc mặt khó chịu nói: "Chỗ ở của huynh có tiền như vậy, tại sao còn phải lừa vàng của ta ?" (Vì Thiển Thiển và BLN đã gặp gỡ cũng kha khá, đổi lại cách Thiển Thiển xưng hô cho có vẻ thân thiết hơn)

Bách Lý Ngọc ngừng tay lại, chuyện này không phải là dùng Noãn Ngọc đền bù để xí xóa rồi sao ?

"Cô là vì bạc mà đến sao ?"

"Nếu không thì vì sao đây ?" - Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, vốn từ sau khi gặp phải chuyện tập kích, người được coi là bằng hữu duy nhất chỉ có Bách Lý Ngọc, người có thể giải quyết chuyện khó khăn tháo gỡ ưu phiền cũng chỉ có y, đang muốn đem vấn đề tiền tài để cho y giúp một tay xử lý, lại nhìn thấy mấy chữ to tướng nạm vàng kia, khiến cô trong nháy mắt nhớ lại chuyện không vui đó, nếu tất cả đều đưa cho y, liệu ngày sau có thể đòi lại được không nhỉ ?

"Khối Noãn Ngọc cực phẩm kia có giá trị cực kỳ, tính ra là cô nợ ta đó !" - Bách Lý Ngọc cười tươi tắn giống như cây khô tắm gió xuân, nhắc nhở Nam Cung Thiển Trang nhớ tới ước hẹn bằng miệng lúc trước.

"Ta bây giờ bị nhà Nam Cung đuổi ra ngoài, huynh cho ta mượn ít bạc trước, nếu không ta sẽ đem nấu tấm bảng hiệu của huynh tan chảy đổi thành bạc đấy!" - Nam Cung Thiển Trang nói hơi có vẻ đanh đá, ngang ngược bất chấp đạo lý.

Ánh mắt Bách Lý Ngọc trầm xuống, đặt tờ công vụ xuống, đan ngón tay hỏi: "Nói qua một chút về hoàn cảnh của cô đi, để cho ta tạm giải trí, nếu có hứng có lẽ sẽ cho cô mượn bạc !"

Nam Cung Thiển Trang tức giận cắn cắn răng, ngay sau đó nghĩ đến chuyện lúc trước, cũng không còn lòng dạ nào mà tán phét uốn lưỡi nữa: "Ta thực buồn bực khi phát hiện ra huynh là bằng hữu (bạn bè) duy nhất của ta, đây là chuyện khiến người ta khó chịu cỡ nào chứ. Vậy mà, mặc dù lòng dạ huynh hiểm độc một chút, nhưng phải nói nếu so với đám người thân của ta thì còn khá hơn vài phần, cho nên mới tìm tới huynh uống rượu, nhân tiện đem số bạc mà ta đã vớt được của nhà Nam Cung lấy ra gửi ở chỗ này của huynh !" - Nói xong, móc ra một xấp phồng phồng, thận trọng hỏi: "Huynh sẽ không âm thầm lén lút nuốt hết của ta chứ ?"

Bách Lý Ngọc nhíu mày, phì cười lắc đầu.

"Vậy thì tốt, tạm thời tin tưởng huynh, nhưng đến lúc đó nhất định phải trả gấp đôi cho ta !" Nam Cung Thiển Trang lưu luyến không đành lòng đem toàn bộ gia sản đặt vào trong tay Bách Lý Ngọc, thở dài một hơi, nhìn chằm chằm song cửa sổ nói: "Phải giao cửa hàng lợi nhuận khá ở phố Huyền Vũ cho Nam Cung Tiêu thôi !" - Coi như trả lại tí chút ôn tình và ấm áp màThái Dung đã cho cô.

Đôi môi Bách Lý Ngọc khẽ cong lên, một tay chống cằm nói: "Ta không được nhận bất kỳ chỗ tốt nào à ? Hử ?"

Nam Cung Thiển Trang khinh thường liếc mắt, ác khẩu nói : "Bách Lý Ngọc, làm người đừng nên quá cầu lợi, quá keo kiệt thì không lấy được lão bà đâu !" - Nhìn sự bày biện trong phòng y, ghen tỵ đến lồi con mắt, y có tiền như vậy còn muốn vơ vét của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.