Công Chúa Đại Phúc

Chương 41: Đâu cần nói lời yêu




Phòng giam trong Thẩm Phán viện đã kín người hết chỗ.

Đám quan kiểm tra Ngự Sử tả đài kinh nghiệm phong phú, thông minh tháo vát dưới sự dẫn dắt của Lai Tuấn Thần ngày đêm vất vả quên mình, "đồng đảng phản nghịch" đều rơi vào lưới pháp luật.

Thái giám trong nội cung, đại thần trên triều đình, quan viên tri sĩ về quê, bộ não Châu Huyện địa phương, thậm chí tướng lĩnh các cấp trong quân, không ngừng bị bắt tới "Lệ Cánh Môn". "Phản đảng" hiện giờ mới bị bắt lại dã không thể nhét vào nhà tù, Thẩm Phán viện đành phải chừa ra một loạt kho lương củi, than phía sau tây sương, các dụng cụ các loại vật lẫn lộn trong phòng cũng được chuyển đi, bổ sung làm nơi giam giữ phạm nhân, chiến quả của Ngự Sử Đài thực sự huy hoàng.

Chẳng qua, có mấy gian tù trong đại lao vẫn vô cùng rộng rãi, mấy gian tù này đương nhiên là nơi giam giữ mấy vị Tể tướng. Ban đầu, mấy vị Tể tướng này cũng được giam giữ riêng biệt, tuy nhiên nhà tù ngày càng thiếu thốn, mấy vị Tể tướng này là đối tượng trông coi trọng điểm, nếu tách ra, mỗi người đều cần nhân sự trông giữ, cho nên liền chuyển nhà tù của họ tới gần nhau.

Chẳng qua họ đã nhận tội rồi, Hoàng đế cũng tin tưởng tội bọn họ nhạn, trong mắt Lai Tuấn Thần, những người này đang chờ chết, không có khả năng lật trời, cho nên hiện giờ giam bọn họ chung một chỗ cũng không cần quá để ý.

Phán quan Vương Đức Thọ băn khoăn qua lại bên ngoài nhà tù của Địch Nhân Kiệt. Rất nhiều lần, y nhìn nhà tù giam giữ Địch Nhân Kiệt, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng cúi đầu, nặng nề rời đi. Địch Nhân Kiệt khoanh chân ngồi trong nhà tù, chậm rãi ăn cơm trưa, dường như không chú ý tứ, nhưng vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương Đức Thọ đều lọt vào mắt của y.

Dựa theo chế độ giam giữ của nhà Đường, ăn uống của phạm nhân do người nhà đưa tới ngục giam, lúc trước đặt ra luật này và vì tránh cho một số người nghèo coi ngục giam là cơ cấu từ thiện, cố ý phạm tội vì vào tù ăn cơm. Tuy nhiên truyền thống Trung Quóc có thói quan thương xót tù nhân, nếu phạm nhân quả thực không có gia thuộc, như vậy nhà giam vẫn phải cung cấp thức ăn, tuy nhiên chất lượng đồ ăn đó có thể nghĩ rồi.

Mấy vị phạm nhân này đều là Tể tướng, đương nhiên có người nhà đưacơm. Người nhà cũng không có khả năng để họ ăn thức ăn tù khó nuốt kia. Chẳng qua lúc người nhà của họ mang thức ăn vào, sẽ phải chịu kiểm tra nghiêm khắc gấp trăm lần so với phạm nhân bình thường.

Địch Nhân Kiệt ăn cơm no, lại lấy bình nước rót ra một chén, chậm rãi uống. Lúc này Vương Đức Thọ đi ra ngoài vòng vo một vòng lại quay về, không ngừng đi tới đi lui trước nhà tù của Địch Nhân Kiệt, ra vẻ đang tuần tra nhà tù, nhưng ánh mắt y lại không ngừng liếc Địch Nhân Kiệt.

Vương Đức Thọ cũng không phải thủ hạ thân tín của Lai Tuấn Thuần, y xuất thân chính đồ, từ nhỏ học luật pháp, trải qua nhiều năm dốc sức mới leo lên được vị trí Phán quan này. Hiện giờ mắt thấy người khác không ngừng đào bới ra đồng mưu phản đảng, rất dễ dàng thăng quan, Vương Đức Thọ rất nóng mắt.

Nhưng phần lớn quan viên có thể thẩm vấn đều bị thủ hạ của Lai Tuấn Thần phân chia, Lai Tuấn Thần giao cho y nghiệm vụ trông coi mấy vị Tể tướng này, không để người khác tiếp xúc với họ. Mấy vị Tể tướng này, cho dù Lai Tuấn Thần sai y thẩm vấn, căn bản cũng không phải y có thể thẩm vấn được.

Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ, đây đều là nhân vật có vị trí rất cao, đứng đầu đủ loại quan loại, bọn họ dưỡng thành uy nghiêm nhiều năm, mỗi cử động thậm chí mỗi ánh mắt cũng có thể tạo ra uy áp rất lớn cho người ta, những Ngự Sử xuất thân du côn lưu manh dưới tay Lai Tuấn Thần có lẽ không nhận thức được điểm này, nhưng từ nhỏ y từng bước thăng quan, cái loại uy áp hình thành bởi giap cấp này đã xâm nhập vào xương cốt y.

Mắt thấy những người khác đều thăng quan, Vương Đức Thọ rục rịch, muốn thông qua vài vị Tể tướng y quản lý, cũng bắt được vài đồng đảng phản tặc. Tuổi của y đã không nhỏ, nếu không nắm lấy cơ hội lần này, sau này còn muốn thăng quan sẽ rất khó. Y không muốn buông tha cơ hội này, nhưng hiện giờ lại không biết bắt tay vào làm thế nào.

Sau khi cân nhắc một phen, y đặt mục tiêu lên người Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt có một tên hiệu trong quan trường, đó là Cáo Già. Cáo Già có nghĩa là thông minh, mà người thông minh thích nhất giao dịch với người khác. Người thông minh nhiều tâm nhãn, mà người nhiều tâm nhãn, tâm chí sẽ không kiên định bằng người đơn thuần chất phác.

Ngày Lai Trung Thừa thẩm vấm ba vị Tể tướng, Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên nhận tội, điểm này hoàn toàn đúng theo phân tích của y, cho nên y ký thác cơ hội lên trời trên người Địch Nhân Kiệt. Chẳng qua nghĩ thì nghĩ, khi thực sự đến trước mặt Địch Nhân Kiệt, y vẫn không có nổi dũng khí này.

Địch Nhân Kiệt uống nước, lẳng lặng quan sát cử động của y, bỗng ho khan một tiếng, bình tĩnh nói:
- Vương Phán quan, lão phu đã ăn rồi, làm phiền ngài mang rổ cơm ra ngoài thay ta.

- À? Được được được!

Vương Phán quan vội vàng tiến tới trước cửa lao, Địch Nhân Kiệt đưa rổ ra ngoài từ cửa đưa cơm nhỏ, bỗng nhiên cúi đầu than thở một tiếng, phủi vạt áo nói:
- Bộ triều phục này của lão phu, là áo choàng mới lĩnh lúc đầu năm, ngài xem một chút hiện giờ mặc chỗ nào cũng có nếp uốn, còn dính bùn đất, thật sự là đáng tiếc, làm phiền ngài mang về nhà, gọi người nhà của ta giặt đi một chút. Ngày mai lại mang tới cho ta vài món đồ mỏng, trong nhà lao này oi bức ẩm ướt, thực là khó chịu.

- Được được được! Địch Tướng mặc triều phục này, sống ở nơi này quả thực không tiện!

Vương Đức Thọ vất vả nói chuyện với lão, vội vàng đáp ứng. Địch Nhân Kiệt chậm rãi cởi quần áo ra đưa tới tay y. Vương Đức Thọ nhận quần áo, cầm rổ cơm, ân cần nói với Địch Nhân Kiệt:
- Địch Tướng, ta sẽ đưa ra ngoài!

Địch Nhân Kiệt khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản:
- Làm phiền Vương Phán quan rồi.

Nhâm Tri Cổ và Bùi Hành Bản vốn nhốt trong phòng giam hai bên Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nói chuyện với Vương Đức Thọ, hai người họ đều xem trong mắt. Chờ Vương Đức Thọ vừa rời đi, hai người nhanh chóng tới gần nhà tù của Địch Nhân Kiệt, hưng phấn nói:
- Địch công, cũng là ngài đa mưu túc trí, không ngờ như vậy cũng được!

Hóa ra, hôm qua Địch Nhân Kiệt thừa dịp ngục tốt chưa chuẩn bị, xé một đoạn nội ý, cắt ngón tay, viết vài chữ lên trên, sau đó ra vẻ nghỉ ngơi, nằm đưa lưng về phía cửa nhà lao. Chỉ cần ngục tốt không ở trước lao, lão lại dùng gài tóc cẩn thận tháo sợi chỉ bộ triều phục ra, cuối cùng nhét thư máu vào trong, lại mất nửa ngày vuốt lại, kéo bằng sợi tơ, cuối cùng nhìn qua bào phục không có gì khác lạ.

Việc này hao tổn cả một buổi chiều của lão. Hai vị Tể tướng nhổ trong phòng giam hai bên có thể thể thấy rõ ràng hết thảy bên này, hành động của Địch Nhân Kiệt đương nhiên không giấu được bọn họ. Vừa rồi khi Địch Nhân Kiệt đối đáp với Vương Đức Thọ, hai người cực kỳ khẩn trương, mãi đến khi Vương Đức Thọ ra ngoài, hai người mới mừng rỡ như điên.

Địch Nhân Kiệt thần sắc vẫn bình tĩnh, lão nhẹ nhàng thở dài, bùi ngùi nói:
- Lai Tuấn Thần bắt người ngày càng nhiều. Càng nhiều người, lại càng có chuyện. Đại kỵ của Đế vương, không gì hơn được mưu phản. Không chỉ một Lai Tuấn Thần hô phong hoán vũ ở nơi này, còn có Võ thị chư Vương, cho dù bọn họ không tự mình ra mặt, cũng sẽ nhân cơ hội này sai khiến người của họ bàn luận thị phi trước mặt nữ hoàng, ta lo lắng, dưới kèn sáo của họ, nữ hoàng sẽ tin tưởng.

Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng vuốt lại chòm râu, lo lắng nói:
- Tuy rằng thư máu đã đưa ra ngoài, nhưng không biết có được người nhà của ta phát hiện hay không, nếu người nhà của ta phát hiện, có cơ hội đưa tới Ngự tiền hay không, nếu không thể, ngay cả đường sống cuối cùng chúng ta cũng không có. Hiện giờ, chỉ có thể làm hết chuyện người, nghe mệnh trời vậy…

****

Lúc này Lai Tuấn Thần đang tự mình thẩm tra Tả Ngọc Kiềm Vệ Đại tướng quân Trương Kiền Úc. Hai chân Trương Kiền Úc còng khóa sắt, hai tay cũng bị quấn xích sắt, bị giải lên đại sảnh, hai bên lập tức hô:
- Uy… Vũ…

Côn bổng nện đất, chấn động khiến mặt đất rung lên, lam cho người ta nghe xong trong lòng hốt hoảng. Trương Kiền Úc là một lão tướng bách chiến sa trường, đều thấy đao quang kiếm ảnh rồi, nào để chút trận thế này vào mắt, lão đứng vững vàng ở kia, liếc nhìn Lai Tuấn Thần, chỉ hơi cười lạnh.

Lai Tuấn Thần vỗ kinh mông đường, quát:
- Tội thần Trương Kiền Úc, còn không quỳ xuống!

Trương Kiền Úc nhếch miệng, ngạo nghễ nói:
- Bổn soái tung hoành sa trường, lập vô số công cho đất nước. Giang sơn tươi đẹp này, có một phần công lao của bổn tướng. Ngươi là ai, luận công lao, không bằng một phần vạn của Trương mỗ; luận quan chức cũng kém Trương mỗ một khoảng lớn, Trương mỗ hàm oan bỏ tù, có tội gì, vì sao phải quỳ tiểu nhân chỉ biết cung phụng vỗ mông ngựa như ngươi?

Lai Tuấn Thần đã bắt nhiều người như vậy, lại chưa từng nhìn thấy người kiêu ngạo thế này, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng quát:
- Trương Kiền Úc, bản quan phụng chỉ thẩm tra ngươi, một kẻ phạm quan như ngươi, thân chịu tội lớn mưu phản, còn dám lớn tiếng trên công đường, kiêu ngạo như thế? Nếu như ngươi không nhận tội, bản quan sẽ dùng đại hình hầu hạ!

Lai Tuấn Thần ra lẹnh một tiếng, thủ hạ kéo hình cụ hình thù kỳ quái, vết máu loang lổ ra. Trương Kiền Úc nhìn cũng không thèm, hai mắt nhìn trời, lạnh lùng nói:
- Xú danh của Lai Tuấn Thần ngươi, toàn bộ thiên hạ ai không biết? Muốn thẩm tra bổn soái, có thể! Nhưng Ngự Sử Đài của ngươi, bổn soái không tin được! Muốn thẩm vấn bổn soái, trừ khi Tam tư hội thẩm…

Trương Kiền Úc nói xong, xoay người đi về hướng đường hạ, vừa đi vừa lạnh lùng nói:
- Đợi quan viên tam ti đến đông đủ, lại mời bổn soái thăng đường.

Lai Tuấn Thần tức giận đến phát run cả người. Gã vốn cho rằng mình đã đủ điên, không thể ngờ trên địa bàn của gã lại gặp một kẻ còn cuồng vọng hơn thế nhiều. Lai Tuấn Thần đập cái kinh đường mộc cái rầm xuống bàn, rống lên:
- Người đâu, Bắt Trương Kiền Úc lại cho ta, dùng đại hình.

- Kẻ nào dám?

Trương Kiền Úc trợn tròn mắt báo, hét lớn một tiếng, dọa cho đám nha dịch bên cạnh phải lùi lại. Lai Tuấn Thần thấy thế phẫn nộ quát:
- Các ngươi là đồ rác rưởi, tay chân hắn đều đã bị trói rồi, chẳng khác nào một phế nhân, các ngươi sợ gì cái thứ đó. Bắt. Bắt hắn lại cho ta, dùng hình.

Lại Tuấn Thần nhắc nhở đám nha sai, bọn họ lập tức xông lên. Trương Kiền Úc và đám nha dịch ẩu đả một hồi. Hai tay y bị trói, chân xiềng, ngay cả bước đi cũng rất khó khăn, chỉ dựa vào sức lực của cơ thể mà lao vào đám nha dịch. Lập tức đã thấy côn bổng đổ xuống, đầu y đổ máu, búi tóc xổ tung, tóc tai rối bù, nhìn rất khổ sở.

Trương Kiền Úc thân là chủ tướng một quân, chưa bao giờ bị đám lâu la làm nhục như thế, tức giận đến nổ con người, lớn tiếng quát to:
- Hôm nay, cho dù bổn soái liều cái mạng này cũng phải thay triều đình diệt chết mấy tên gian nịnh này.

Trương Kiền Úc mạnh mẽ xoay người, đánh lui mấy tên chấp dịch, xông thẳng về phía Lai Tuấn Thần sau bàn thẩm phán. Lai Tuấn Thần thấy y tức sùi bọt mép, thế như mãnh hổ, trong lòng cũng hoảng, vội vàng rời khỏi ghế ngồi, tránh sang một bên, vừa la lớn:
- Ngu xuẩn. Đều là một đám ngu xuẩn, còn không mau ngăn hắn lại.

Trên công đường lập tức đại loạn, Lai Tuấn Thần chạy khắp công đường. Trương Kiền Úc nỗ lực đuổi theo. Một đám chấp dịch lại đuổi theo Trương Kiền Úc, côn bổng như mưa giáng xuống người y. Trương Kiền Úc vẫn bất chấp, vẫn cắn răng nghiến lợi đuổi theo Lai Tuấn Thần.

Lai Tuấn Thần vòng quanh túc tĩnh bài, hồi tị bài, vừa chạy vừa không ngừng kêu to:
- Trương Kiền Úc bất chấp vương pháp, muốn ám sát Chủ thẩm quan. Còn không chém chết hắn cho ta. Giết hắn cho ta

Đám thị vệ đeo đao trước cổng nghe thấy Lai Tuấn Thần hạ lệnh, lập tức xông vào công đường. Trong đám thị vệ có một gã rút đao ra, một bước đuổi theo Trương Kiền Úc, hung hăng bổ xuống. Trương Kiền Úc ôi một tiếng, lưng đã trúng một đao, máu phun như suối.

Trương Kiền Úc chỉ chăm chăm đuổi theo Lai Tuấn Thần, cố nén đau tiếp tục đuổi. Chạy được hai bước, chân vấp vào nhau, gần như té sấp trên mặt đất. Lúc này một thị vệ khác lại rút đao ra, xém chút nữa là chặt đứt cánh tay của y.

Đám thị vệ đeo đao này cũng bất chấp y có phải là chủ soái một quân hay không, cứ cầm loan đao trong tay chém xuống như bằm chuối. Chỉ trong chốc lát, cả người Trương Kiền Úc hóa thành đống thịt, mắt như có hỏa, hung hăng nhìn Lai Tuấn Thần, khàn giọng quát:
- Lai Tuấn Thần, bổn soái hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!

Y đạp chân một cái, lại bật người dậy, dùng thân hình làm vũ khí, quăng về phía Lai Tuấn Thần. Bảy tám cây côn chĩa thẳng trước mặt y, quàng hai tay y lại. Rồi lại hất lên cao , hình thành một tấm lưới bằng côn, xiên cả người y trên không trung, rốt cuộc, đã không thể động đậy.

Lai Tuấn Thần chỉ vào y, hét lớn:
- Giết hắn, giết hắn cho ta!

Một gã chấp dịch cẩn thận đến gần nhìn nhìn, chỉ thấy Trương Kiền Úc bị đặt trên đống côn, vẫn như cũ, nhìn về phía trước, thân hình không nhúc nhích, hai mắt trợn ngược lên, đã không còn thần sắc. Chấp dich kia lại đưa tay xem hơi thở, rồi mới quay lại bẩm báo:
- Trung thừa, hắn đã chết.

Lai Tuấn Thần thở ra, chỉnh lại mũ quan cho ngay ngắn, lại sửa sang quan bào, oán hận mà nói:
- Đã chết rồi, tốt tốt. Trương Kiền Úc coi trời bằng vung, ở trên công đường công kích chủ thẩm, các ngươi đều đã nhìn thấy hết. Đem thi thể ra ngoài. Dẫn phạm nhân khác vào.

Dẫn giá Đô úy Chu Bán bị áp lên đại sảnh, vừa nhìn thấy máu tươi trên mặt đất hai chân đã nhũn ra rồi.

Gã biết Tả Ngọc Kiềm Vệ Đại tướng quân Trương Kiền Úc rõ ràng đã bị Lai Tuấn Thần giết chết. Sau Trương Kiền Úc đến lượt Nội thị Tổng quản Phạm Vân Tiên bị dẫn vào thẩm vấn. Phạm Vân Tiên tự kiêu cho rằng mình hầu hạ tiên đế Lý Trị, căn bản không coi Lai Tuấn Thần ra gì, vừa thượng đường đã kêu la mình bị oan.

Lai Tuấn Thần vừa mới bị Trương Kiền Úc làm cho mất mặt, chưa hết lửa giận, không đủ nhẫn nại nghe lão lải nhải lắm điều, gõ mạnh kinh đường mộc lên bàn, nhưng vẫn không thể khiến cho Phạm Vân Tiên câm miệng. Lai Tuấn Thần nổi giận, sai người cắt lưỡi lão ta. Ngay cả Ngọc Kiềm Vệ Đại tướng quân gã cũng dám giết, còn quan tâm một thái giám hay sao?

Ngồi xổm trong phòng hậu thẩm, Chu Bân thấy Trương Kiền Úc bị côn xiên chết, mặt đã sớm không còn giọt máu.

Lai Tuấn Thần ngồi sau án, vẻ mặt âm lãnh nhìn Chu Bân, trầm giọng quát:
- Chu Bân, các ngươi cấu kết mưu phản, sự thật rõ ràng, bản quan thăng đường thẩm vấn, ngoan ngoãn nhận tội có thể tránh được nỗi đau da thịt.

Chu Bân sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ thụp xuống, luôn miệng nói:
- Trung thừa, ta khai ta khai. Trung thừa, chớ dụng hình.

Vệ Toại Trung lắc mình đến bên cạnh Lai Tuấn Thần, ghé sát vào tai nói:
- Trung thừa, có thể nhân cơ hội mà móc ra một con tép. Hắn ta từng là chỉ huy của Dương Phàm.

- Hả?

Lai Tuấn Thần nghe xong, vẻ tức giận trên mặt tan thành mây khói. Gã chậm rãi xoay đầu lại, quan sát Chu Bân từ trên xuống dưới, khẽ cười hỏi:
- Tội thần Chu Bân, theo bản quan điều tra, Vũ Lâm Lang tướng Dương Phàm cũng đồng mưu với ngươi, có việc này không?

Chu Bân bị gã dọa cho mất hồn mất vía, liên tục gật đầu nói:
- Dạ dạ dạ, Trung thừa anh minh, Trung thừa anh minh. Dương Phàm đúng là đồng đảng của tội thần. Dương Phàm… Dương Phàm…
Chu Bân nói xong mới nhớ ra Dương Phàm là ai, không khỏi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lai Tuấn Thần.

Lai Tuấn Thần tươi cười gật đầu:
- Ừ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chu Bân, xem như ngươi cũng là một người thức thời. Chỉ cần ngươi đồng ý thành thật cung khai, bản quan ở đây cũng sẽ không quá mức làm khó ngươi đâu.

Lai Tuấn Thần chống một cùi chỏ lên bàn, nghiêng người về phía trước, ôn nhu nói:
- Dương Phàm ở chỗ phồn hoa nhất Nam thị, có 17 cửa hàng, thật sự là giàu có hơn cả vương hầu. Tài sản nhiều như vậy, vì sao một người vừa được thăng nhiệm Lang tướng lại có thể có được. Ngươi là đồng đảng của hắn, chắc là cũng biết tài sản của hắn là ai đem cho hắn? Tại sao phải cho hắn tài sản lớn như vậy, muốn hắn làm chuyện gì à?

Giờ phú này, Lai Tuấn Tuần thể hiện hết bản chất nhẫn nại của một lão sư. Nhưng trong mắt Chu Bân, lại thấy giống như ma quỷ đang mỉm cười với mình. Chu Bân sợ rồi, y há miệng run rẩy, nghĩ nửa ngày mới ngập ngừng đáp:
- Theo tội thần biết, Dương Phàm này… là được Thượng Quan Đãi Chiếu rất thưởng thức.

Lai Tuấn Thần biến sắc. Mục đích của gã là cắn chết Dương Phàm, không muốn cắn một pho tượng Bồ Tát lớn như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi là tâm phúc của bệ hạ. Bệ hạ ban đêm chạy ở Ngũ Phượng lâu cũng không quên gọi nàng. Người này không dễ dàng lật đổ. Không đợi Chu Bân nói hết, Lai Tuấn Thần đã vỗ kinh đường mộc xuống bàn quát:
- Lớn mật. Thượng Quan Đãi Chiếu trung thành tận tâm với Hoàng đế, sao có thể là đồng mưu của phản đảng. Không thể lung tung vu cáo người khác.

Chu Bân hoảng sợ, vội vàng sửa lời:
- Dạ dạ dạ. Tội thần không nói Thượng Quan Đãi Chiếu là đồng mưu của Dương Phàm, chỉ nói là Dương Phàm xảo ngôn lệnh sắc, mưu cầu sự thưởng thức của Thượng Quan Đãi Chiếu, để tiếp cận Hoàng đế Bệ hạ thực chất không có hảo ý.

Lai Tuấn Thần không kiên nhẫn được nữa rồi:
- Tốt lắm, tốt lắm, không cần nhắc đến Thượng Quan Đãi Chiếu nữa. Ngươi chỉ cần giải thích ai dùng nhiều tiền như vậy thu mua hắn?

- Việc này…
Chu Bân nuốt nước miếng, cân nhắc một lúc rồi mới cẩn thận nói:
- Địa quan Thị lang Địch Nhân Kiệt…

Lai Tuấn Thần lạnh lùng hừ một tiếng, Chu Bân lập tức ngậm chặt miệng. Lai Tuấn Thần không nhẫn được nữa, lớn tiếng:
- Ngươi đúng là đồ ngu ngốc. Ai cũng biết rằng Địch Nhân Kiệt không tiền, thế mà vẫn nói là hắn đưa tiền nhiều như thế cho Dương Phàm được à?

Chu Bân cuống quýt:
- Dạ dạ dạ, tội thần sợ oai vũ của Trung thừa, nhất thời sợ đến mức hồ đồ rồi. Xin cho tội thần được suy nghĩ lại.

Chu Bân thầm nghĩ: “Người này phải có tiền, ừ, Tiết Hoài Nghĩa có tiền. Dương Phàm khi thành thân Tiết Hoài Nghĩa còn đem tặng lễ vật rất lớn. Phải không? Thượng Quan Đãi Chiếu không được. Nếu ta khai ra Tiết Hoài Nghĩa, Lai Tuấn Thần còn không xé nát ta? Còn ai nữa? Lương vương… cũng không được.

Chu Bân nghĩ nửa ngày cũng không chọn được người thích hợp, khóc không thành tiếng: “Người bên ngoài không muốn cung khai cũng khổ, ta muốn cung khai cũng khó quá. Rốt cuộc biết chọn ai đây?”

Lai Tuấn Thần nhìn y si ngốc ngồi đó, nhắm mắt lại, ổn định hơi thở, rồi mới mở mắt ra, cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hòa như trước, từ tốn nói:
- Khi bản quan bắt giữ đồng đảng mưu phản về quy án, có Công bộ Thượng thư Lý Du Đạo. Lý Du Đạo thân với Triệu quận Lý thị, giàu hơn cả vương hầu. Hơn nữa, hắn thân là Công bộ Thượng thư, chưởng quản công trình, thủy lợi, hồ nước, vườn uyển, binh khí, đồn điền, quặng dã, tiền đúc… một đống tiền tài qua tay…

Chu Bân là một học sinh giỏi. Lai Tuấn Thần chỉ cần nói vài câu, y đã hiểu ra, vội tiếp lời:
- Trung thừa, Dương Phàm này thân giữ chức vụ quan trọng, thống soái Vũ lâm, bọn họ… à không, chúng ta, chúng ta muốn làm phản, không có nhân vật đắc lực như vậy, không mở được cửa cung.

Cho nên, Lý Du Đạo hứa rất chắc chắn, sau khi chuyện thành công đưa hắn lên làm Đại tướng quân, lúc này mới đón Dương Phàm làm nội ứng trong cung, chỉ chờ đại quân đến, liền từ trong cung phối hợp, dẫn thân tín của hắn nội ứng ngoại hợp, mở cửa cung, nghênh đón phản quân vào thành bức bách Hoàng đế thoái vị.

Lai Tuấn Thần nghiêng người ngồi xuống, mỉm cười, khẽ vuốt chòm râu, vẻ mặt bình thản.

Gã nhìn lọng che nóc nhà, dường như có một phụ nhân quyến rũ xinh đẹp mặc cái áo vàng nhạt đang từ từ bay xuống nhào vào lòng gã. Tiểu phụ nhân kia thanh tao duyên dáng, giống như đóa hoa sau mưa tươi nhuận, lại như một quả nho chín mọng đầu cành.

Gã nghiêng đầu, khẽ nhắm mắt, dường như chỉ cần đưa nhẹ tay ra, là có thể hái quả nho chín mọng kia vào trong tay.

Trên đại sảng còn sặc mùi máu tươi, nhưng chóp mũi gã lại như ngửi thấy mùi thơm thiếu phụ, mùi hương làm cho cho con người ta như ngất ngây. Lai Tuấn Thần thần hồn đê mê.

Mỗi người đều có một mục đích sống. Có người vì nước vì dân. Có người vì sự nghiệp thiên thu. Có người vì quan to hậu lộc. Có người vì vinh hoa phú quý. Có người thì mê say quyền lực. Lai Tuấn Thần thì khác, đối với những thứ đó gã không có nhiều hứng thú. Kỳ thật, gã ưa thích nhất là khiến nữ nhân phải rên rỉ không ngừng dưới thân mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.