Công Chúa Đại Phúc

Chương 3: Lệ Thú bao dung




Nụ cười trên mặt Nam Cung Tiểu phút chốc cứng đờ, tiếp theo, chỉ trong một cái chớp mắt nụ cười lại càng thêm mềm mỏng, giống như người mà Nam Cung Thiển Trang nói không phải là nàng.

"Bà nội ! Tiểu nhi đã từng nói không cần những danh tiếng hão này, chỉ cần hầu hạ ở bên cạnh người chính là phúc của Tiểu nhi. Hôm nay, ngược lại là Tiểu nhi không đúng, làm cho gia đình không yên !" - Nam Cung Tiểu biện luận thấu tình đạt lý, nhận tất cả sai lầm vào mình, cảm tình tốt của đám đầy tớ ở bên cạnh dành cho vị tiểu thư mới tới này tăng lên gấp bội.

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, Nam Cung Tiểu cũng không phải là dạng người giống như vẻ mặt bề ngoài vô hại kia, nếu không phải là người có tính khí quá mềm mại, thì chính là kẻ mưu mô thâm trầm. Lúc nãy cô thử một câu “chửi mèo quèo chó”, “nói bóng nói gió” kia, cho dù là người giỏi nhịn đến đâu, việc khống chế tâm tình cũng sẽ không nhanh như vậy, hiển nhiên nàng là loại người thứ hai, biểu hiện của nàng quá hoàn mỹ, không có một tia sai lầm để bị bới móc, ngược lại còn thu mua được lòng người, ra vẻ cô là kẻ điêu ngoa vô lý.

"Nếu ngươi có một nửa sự thân thiện, hiểu chuyện của Tiểu nhi, Lão bà này giảm thọ cũng đáng !" - Lão phu nhân lấy gậy đâm cô, vô cùng đau đớn khổ não, ngay sau đó, vẻ mặt vui mừng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tiểu.

"Lão tổ tông, người ngàn vạn lần đừng thế, nếu thân phụ biết còn không băm ta ra ư. Lúc trước là tôn nhi (cháu) tức giận không nhịn nổi thôi, vừa mới đến am miếu cầu phúc cho người trở về, ngay lập tức đã bị cái đồ không có mắt làm cho mất hứng, vậy nên mới ra tay dạy dỗ !" - Nam Cung Thiển Trang cởi bỏ dáng vẻ hung hăng tàn khốc dọa người, cười nhẹ nhàng hì hì chạy tới, nâng đỡ lấy lão phu nhân nhận lỗi, hy vọng có thể cải thiện quan hệ, tương lai sau này sẽ giảm bớt phiền phức không cần thiết.

Lão phu nhân ngẩn ra. Không phải là vì cố ý tránh mặt bà sao ? Sắc mặt hơi hòa hoãn trở lại bình thường, hừ lạnh một tiếng. "Ngươi có lòng rồi, còn nhớ rõ bà già ta đây !" - Nghĩ đến cô mấy năm rồi cũng chưa từng về quê nhà gặp bà, trong lòng có chút không thoải mái.

"Bà nội à ! Tôn nhi trước kia không hiểu chuyện, người chớ ghi nhớ mà trách mắng nha!" - Nam Cung Thiển Trang móc lấy ra lá bùa bình an mà Tịnh Tuệ cho cô, đặt ở trong lòng lão phu nhân nói rằng: "Tôn nhi vốn định chạy về phủ trước khi người trở về, vậy mà gặp phải chút phiền toái, thiếu chút nữa không về được, Tôn nhi đoán chừng là nhờ phúc trạch của người mới có thể bình an yên ổn trở về phủ nha!"

"Ngươi, cái đồ quỷ nha đầu này, đúng là đứa trẻ miệng lưỡi ngon ngọt mà !" - Lão phu nhân bị lời nói này dụ dỗ, đáy mắt nhiễm ánh cười, liếc mắt nhìn lá bùa bình an, bỏ vào trong túi gấm bên hông, đi tới phía tiền sảnh.

Nam Cung Tiểu theo sát đi bên cạnh, quay đầu lại ý tứ sâu xa liếc qua Nam Cung Thiển Trang, dìu lấy lão phu nhân cùng nhau đi vào.

Nam Cung Thiển Trang tất nhiên không bỏ sót cái nhìn thoáng qua kia của Nam Cung Tiểu, tránh thoát khỏi bị lão phu nhân gây khó dễ, thở dài một hơi, lạnh lùng quét mắt nhìn Hải Đường: "Nha đầu này tuổi cũng lớn, qua độ tuổi lập gia đình thì gả cho lão Hứa đánh xe !"

Cô sẽ không bỏ qua cho một chút xíu nguy hiểm nào ở bên cạnh mình, nếu như thả ra, chưa biết chừng ở cạnh lão phu nhân sẽ nói lung tung.

Nam Cung Thiển Trang vào phủ, đi ngang qua tiền sảnh, liền nhìn thấy thân phụ, thân mẫu, hai vị ca ca, còn có lão phu nhân vừa mới gặp lúc trước, trừ ba phòng thị thiếp, người một nhà đều đến đông đủ.

"Trang nhi đến chỗ nương này !" - Thái Dung yêu thương hiền từ vẫy gọi, sai người đặt thêm ghế ở bên cạnh mình.

Nam Cung Thiển Trang nghe lời sải nước đi tới, nhìn thần thái nghiêm cẩn của lão phu nhân, trong nội tâm hồi hộp lại vừa đánh tiếng báo động. Chẳng lẽ chuyện lúc trước vẫn chưa xong sao ?

"Ngày hôm nay gọi mọi người đến là có sự kiện cần phải thương lượng. Ngạo Thiên, việc duy nhất mà đệ đệ của con không an tâm bỏ được chính là Tiểu nhi. Hiện nay, Tiểu nhi đã hết ba năm giữ tròn đạo hiếu (1), tuổi cũng đã lớn nên nói đến chuyện hôn sự, tính tình của nàng trầm ổn đoan trang, so với Trang nhi thích hợp làm Cần vương phi hơn, các người nói sao ?" - Lão phu nhân bưng ly trà sâm uống một hớp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ngạo Thiên.

"Nương, chuyện này phải được Thánh thượng cho phép !" - Nam Cung Ngạo Thiên cảm thấy đau đầu, chuyện trong nhà hắn luôn luôn mặc kệ, nhưng lần này thì mặc kệ không được. Hôn sự của Nam Cung Thiển Trang là do hoàng thượng hạ chỉ, sao có thể nói thay đổi người là lập tức đổi người được ?

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, cau mày không vui, hơi mạnh tay quăng ly trà một cái ‘cạch’, nước trà bốc hơi nóng tràn ra mặt bàn, tí tách rớt xuống đất. "Ban đầu là do Thái Dung tìm hoàng thượng nói, lần này Thái Dung cũng có thể nói một chút, chỉ là biến thành người khác, dù sao đều là người nhà Nam Cung chúng ta, hoàng thượng chắc sẽ không có ý kiến !"

Thái Dung siết chặt khăn tay, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về Nam Cung Thiển Trang, trong mắt có vẻ lo nghĩ.

Nam Cung Thiển Trang cầm tay của bà trấn an, lão phu nhân khiến cô hết ý kiến, thánh chỉ của hoàng đế có thể tùy ý bóp méo xuyên tạc sao ? Huống chi, ban đầu Hoàng đế nhìn đến viên Xá Lợi bảy màu, còn có thể kiềm chế nhà Nam Cung và phủ Quốc Công nên mới đồng ý, nhưng nếu là Nam Cung Tiểu thì câu chuyện lại khác hẳn.

Mặc dù cô sớm muộn cũng phải hủy hôn với Cần vương, nhưng sẽ không dùng tới loại biện pháp này, suy nghĩ xoay chuyển một cái, ánh mắt không gợn sóng nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Nam Cung Tiểu, lẩm bẩm nói: "Bà nội, mặc dù đúng là đều là người của nhà Nam Cung, nhưng tại sao Tôn nhi không thể gả cho Cần vương ?"

"Ngươi làm những chuyện xấu kia, sao có thể nắm giữ được trái tim của Cần vương ? Tỷ tỷ của ngươi không như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình trầm ổn, so với ngươi thích hợp gả vào Hoàng thất hơn, huống chi, không phải mấy ngày trước đây ngươi làm loạn lên muốn hủy hôn hả ?"

Nói xong, lão phu nhân thấy sắc mặt Nam Cung Thiển Trang liền thay đổi, giọng điệu mềm nhũn ra, tiếp tục khuyên bảo an ủi: "Trang nhi, bà nội là muốn cháu được tốt lành, mu bàn tay với lòng bàn tay đều là thịt, cũng hi vọng hai đứa cháu có hôn sự tốt đẹp, những năm gần đây bà nội đều thu vào trong tầm mắt, Cần vương không thể là phu quân của cháu, đến lúc đó bảo thân mẫu của cháui lại tìm một mối hôn sự khác cho cháu nhé!"

Nam Cung Thiển Trang thầm cười lạnh trong lòng. Đây chính là bà nội của cô đấy, mặc kệ cô đối với bà tốt hay không tốt, cũng không thể sánh bằng Nam Cung Tiểu. Ở hiện đại, chuyện phải hủy hôn cũng sẽ bị người ta chê cười đàm tiếu, huống chi đây là thời cổ đại phong kiến, lấy danh tiếng của cô để hủy hôn, ai còn nguyện ý cưới cô đây ?

"Trang nhi, nghe theo bà nội của con đi!" - Thái Dung bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt cầu xin nhìn tới Nam Cung Thiển Trang, hi vọng cô thỏa hiệp.

Nam Cung Thiển Trang không thể tin được nhìn về phía thân mẫu vẫn đối xử tốt với cô lại nói ra lời như vậy, trái tim lập tức như bị một bàn tay vô hình liều mạng bóp chặt, đau đến mức khó có thể hô hấp.

"Nương, người biết cái ý này là như thế nào không ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn chằm chằm vào Thái Dung, muốn từ đáy mắt của bà nhìn ra một tia miễn cưỡng, cuối cùng lại cảm thấy thất vọng. Chẳng lẽ có được tình cảm ruột thịt ở kiếp này cũng là hy vọng xa vời sao ?

Thái Dung trong mắt ẩn chứa giọt lệ, cắn môi thật chặt, nghiêng đầu đi không nhìn Nam Cung Thiển Trang nữa.

"Tiểu muội, ngươi nên đồng ý với nương !" - Vẫn chưa lên tiếng từ đầu, Nam Cung Tiêu trầm giọng mở miệng, trong lòng cũng cân nhắc một trận, tính tình của tiểu muội quả thật không thích hợp gả vào chốn Hoàng thất ăn thịt người không chừa mẩu xương.

Nam Cung Thiển Trang đáy mắt một mảnh lạnh buốt, giương mắt nhìn một bộ cẩm bào màu trắng bạc, gương mặt ngũ quan rõ ràng có góc có cạnh như điêu khắc ra, đáy mắt lóe lên tia rét lạnh, khẽ mím môi hiển thị rõ ràng sự vô tình, đây chính là đại ca cùng chung máu thịt của cô, nơi này chính là nơi cô tự cho là gia đình ấm áp.

"Đúng vậy, dù sao thanh danh của ta đã thối từ lâu rồi, cũng không cần quan tâm lại thối thêm một chút !" - Nam Cung Thiển Trang cảm giác cả người rét run, thời tiết rõ ràng nóng bức, vậy mà lại như chui vào hầm băng. Ánh mắt cô giễu cợt quét qua từng người một đang ngồi, người mẹ đã dứt ruột đẻ ra lại không bằng được một người mẹ đỡ đầu đâ đối đãi quá tốt, đại ca cùng chui ra từ một bụng lại không so được với một người ngoài đối xử tốt với cô.

"Nói bậy bạ cái gì đó ?" - Lão phu nhân xì miệng phỉ phui, ôn tồn điềm đạm nói: "Ở trên đường về, ta trùng hợp gặp được cố nhân (bạn cũ) đã lâu năm, bà ấy là lão phu nhân phủ Thượng Thư, dưới trướng có một cháu trai duy nhất, ngày mai ta đưa danh thiếp đến thăm hỏi, sẽ nói qua chuyện hôn sự với bà ấy !"

Mọi người sắc mặt khẽ biến đổi, công tử Kiều Phi của Thượng Thư tính tình thô bạo, ngược đãi chết ba phòng thê tử, cơ thiếp thành đoàn, là một người không mất nết không nên thân, Nam Cung Thiển Trang gả đến đó hàng ngày có thể sống dễ chịu sao ? Không khí ở tại chỗ hoàn toàn im lặng không có tiếng nói, cũng không có lời phản bác.

Nam Cung Thiển Trang đáy mắt thoáng qua lo lắng, tóm lấy tay của Lãnh Sương ở phía sau, âm thầm tỏ ý lắc đầu, đang định lên tiếng thì bị người khác chẹn lại.

"Nam Cung tiểu thư là con dâu do phụ hoàng chỉ định, sao có thể nào tùy ý làm mai, chẳng lẽ lão phu nhân cho rằng Cần vương không sánh được với công tử của Thượng Thư ư ?" - Người đi tới mặc một bộ cẩm bào màu đen như mực, con ngươi đen như Đá Vỏ Chai (2) loại sáng trong chói mắt, lóe lên sự nghiêm nghị tinh anh nhuệ khí, phù hợp với khuôn mặt anh tuấn đoan chính kiên cường, đường nét thâm thúy, lại thêm lộ ra khí thế bức người.

--- hết chương 13----

(1) Ngày xưa, khi cha mẹ mất (đại tang) người con phải để tang: không đi chơi, ko cưới hỏi, ko xem ca múa kịch vui, ko may quần áo mới, ko mặc quần áo lòe loẹt… trong 3 năm để giữ đạo hiếu, lúc đó gọi là mãn tang. Hiện nay thì hầu như chỉ cần giữ tang cho tới khi qua lần giỗ đầu tiên.

(2) Nguyên văn tiếng Hán là Hắc Diệu Thạch tức Đá Vỏ Chai (Obsidian). Đây là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham rhyolit, vì thành phần hóa học của nó nhiều silica, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Sự kiềm hãm khuếch tán nguyên tử qua dung nham bị polymer hóa và độ nhớt cao này được lý giải là do thiếu sự phát triển của tinh thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.