Công Chúa Đại Phúc

Chương 15: Lục Y Ninh tính kế




Chỉ có lúc tránh né thị vệ ở hoàng cung cô mới cởi bỏ quần áo, đặt cây trâm ở bên cạnh ngọc bội, lúc mặc lại quần áo cô cầm lấy ngọc bội, ôm ấp tâm sự trong lòng, rồi quên mất cây trâm ngọc.

"Nhất định là nàng ta!" - Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hồi tưởng lại thái độ của Sở Mộng Ly đối với cô, nghiễm nhiên coi cô là tình địch, rồi sau đó hợp tác cùng người trong phủ tướng quân, nói ra cũng rất hợp lý.

Trong đôi đồng tử của Bách Lý Ngọc vụt thoáng qua ý lạnh, "Chuyện này giao cho ta !"

Nam Cung Thiển Trang mỉm cười lắc đầu, một khắc sau, bóng dáng màu tím của Lãnh Sương xuất hiện tại thư phòng, đem một xấp tài liệu đặt lên bàn: "Chủ tử, tất cả đều ở chỗ này !"

Nam Cung Thiển Trang nhìn một xấp thật dầy, trợn tròn mắt. Đây hẳn là điều tra tất cả thông tin từ khi Mộng Ly ra đời đến bây giờ đi ?

Tung người nằm ở trên nhuyễn tháp, hai chân vắt tréo ngoeo, rất kiên nhẫn lật xem từng tờ một, sau khi xem xong, dưới đáy mắt có lớp sương lạnh ngưng đọng, giơ tay ném sang cho Bách Lý Ngọc, lạnh lùng nói: "Đều là do huynh gieo cái họa này !"

Trong bụng cũng nổi lên sóng lớn, Mộng Ly được cưng chiều hóa ra không phải là con gái của Sở Nam Kình, mà là trưởng tiểu thư của phủ ThượngThư, là cùng chui ra từ một mẹ với Kiều Phi, rốt cuộc là Sở Nam Kình có dụng ý gì vậy ?

Bách Lý Ngọc từ chối cho ý kiến, rất thức thời không trả lời.

"Chủ tử ! Lục Y truyền đến tin tức: Thái Dung và Sở Mộng Ly đã thỏa thuận với nhau, ngày mai Sở Mộng Ly tấu xin với hoàng thượng để gả cho Kiều Phi, thành hôn cùng một ngày với ngài, để Thái Dung mua chuộc hỉ nương* sẽ đưa ngài vào phủ Thượng Thư, còn Sở Mộng Ly thay thế ngài gả vào phủ Hữu Tướng !" - Lãnh Sương cười lạnh ở trong lòng, dám tính toán chủ tử, cũng phải xem còn sống đợi đến ngày đó được không chứ.

"Lão phu nhân và Nam Cung Tiểu có tham dự vào không ?" – trong mắt Nam Cung Thiển Trang vụt qua ý nghĩ lạnh lùng khát máu, cô còn chưa đi trừng trị bọn họ, mà bọn họ lại không kịp chờ đợi tự dâng tới tận cửa, thế thì đừng trách cô vô tình.

"Thái Dung và Nam Cung Ngạo Thiên cùng thảo luận ở chỗ lão phu nhân, ý kiến này là do Nam Cung Tiểu đề nghị, còn được Sở Mộng Ly ban thưởng !" - Lãnh Sương cảm thấy đau lòng thay chủ tử, bị cái dạng cha mẹ này tính kế, trái tim sẽ có biết bao nhiêu là băng giá đây ?

Nam Cung Tiểu à ?

Quả thật là coi thường người ta rồi!

"Chúng ta tương kế tựu kế !" - Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng. Ao nước bị khuấy càng đục càng tốt, cô đi mò cá mới thật có lợi đúng không ?

Xòe tay ra, nhìn mười ngón tay thon dài, cô muốn yên bình, người khác lại không muốn bỏ qua cho cô, cô cũng sẽ không ngồi yên trước tính toán của bọn họ mà không phản kích lại, lạnh lùng nói: "Ngày mai huynh cũng đi tấu xin với hoàng thượng, an bài hôn lễ diễn ra sau lễ hội Bách Hoa một ngày, tốt nhất ba đôi chúng ta cùng cử hành hôn lễ một ngày !"

Ngay sau đó, nghiêng đầu phân phó Lãnh Sương nói: "Trong mấy ngày này, ngươi an bài mấy người quan sát canh chừng Sở Mộng Ly và phủ Tướng quân, mấy kẻ không an phận đó, ngày thành hôn hôm ấy, ta nhất định sẽ tặng một đại lễ không thể phai mờ cho bọn họ!"

"Chủ tử ! Tần Ngọc Trinh lén lút giao hảo với Sở Mộng Ly. Thuộc hạ phỏng đoán chuyện này ả ta cũng thoát không khỏi liên quan, có cần phái người giám sát không ?" - Lãnh Sương nghĩ đến khi nàng điều tra Sở Mộng Ly, trong lúc vô tình liếc đến quan hệ giữa ả và Sở Mộng Ly, thuận đường điều tra luôn, phát hiện ra những người khi dễ chủ tử trước kia đều là do ả chỉ điểm, danh tiếng xấu của chủ tử lan xa cũng là do ả phát tán ra, trong lòng khơi lên một ngọn lửa giận, để cho ả làm thiếp quả thực là đã quá hời cho ả rồi.

Nam Cung Thiển Trang gõ ngón tay dài nhọn lên mặt bàn, cô không ngờ tiện nhân này cũng bị một lực vô hình dẫn dắt, mà mục tiêu thống nhất đều hướng về phía cô. Kẻ đứng sau màn này là ai đây ?

"Không cần, không phải ả thiết tha mong chờ muốn lấy lòng Cần vương nâng cao địa vị của mình sao ? Vậy ngươi sẽ đưa mấy nữ nhân ở Linh Lung Các vào quậy đục phủ Cần vương lên, lựa lúc thích hợp khích bác quan hệ giữa Sở Mộ Cẩn và Tần Ngọc Trinh !" - Khóe môi Nam Cung Thiển Trang nhếch lên nụ cười gằn. Tần Ngọc Trinh ! Thù mới hận cũ giữa chúng ta cùng tính một lượt, dám tính toán ta ư, nhất định phải khiến mi muôn đời không cựa mình được nữa !

"Được, thuộc hạ đi làm ngay!" - tròng mắt Lãnh Sương sáng lóng lánh như ánh sao, nàng biết thủ đoạn của chủ tử mạnh mẽ, nhất định không phải là người mềm yếu, bất tài vô dụng.

Nam Cung Thiển Trang nhìn cánh cửa sổ lắc lư, khóe mắt khẽ co rút. Cái người này là cố ý kích thích cô mà!

Ngay sau đó nghĩ đến một cảnh ở hậu viện kia, trong mắt thoáng qua sự tính toán. Thủy Hạc ? Xí ! Họ Thủy ở Tuyết Lâm quốc vô cùng ít, mà đó cũng là quốc tính (họ của hoàng thất) của Nam Chiếu, mặc dù hắn có da mặt dày không biết liêm sỉ, nhưng không thể không thừa nhận hắn được xem là xuất sắc, theo sự hiểu biết về bốn nước của cô, người nọ tuyệt đối là Tuyên vương Thủy Minh Hách!

"Bách Lý Ngọc, phiền toái này đều là huynh gây ra cho ta, như vậy chuyện Tả Tướng sẽ giao cho huynh, nghe nói hắn có một môn sinh ở Binh bộ. hơn nữa, ta còn nghe nói, Tuyên vương của Nam Chiếu bí mật tới kinh đô !" - Nam Cung Thiển Trang nói tới điểm đó liền dừng lại, cô tin tưởng thông minh như Bách Lý Ngọc sao có thể không hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của cô.

Bách Lý Ngọc đồng ý, cưng trìu nhìn Nam Cung ThiểnTrang đang cười giống như ăn trộm được miếng thịt tươi ngon, lắc đầu một cái, thật đúng là người có thù phải trả!

Nhưng mà, y thích !

"Cô cảm thấy tướng mạo của hắn đẹp không ?" - Bách Lý Ngọc cảm thấy ruột non lộn tùng phèo, hỏi ra vấn đề đã đè nén thật lâu trong lòng, cô yêu thích sắc đẹp, mà Thủy Minh Hách là mỹ nam tử Nam Chiếu, y không thể coi thường được.

"Người nào ?" - Nam Cung Thiển Trang nhất thời không có phản ứng, hoang mang khó xử hỏi ngược lại.

" Tuyên vương của Nam Chiếu!"

"Ưmh. . . Nhìn rất đẹp, so với mấy kẻ đã nhìn thấy từ trước thì được coi là nam tử đẹp mắt !" - Quả nhiên là xuất thân từ Hoàng thất Nam Chiếu, bộ gene rất tốt, mọi người đều cực kỳ xuất sắc.

Đôi con ngươi của Bách Lý Ngọc như muốn vỡ vụn tan tành, toát ra sắc đen dày đặc, toàn thân lan tỏa ra cơn tức giận,bàn tay sờ lên trên chiếc mặt nạ, khóe môi nhếch lên cười gian tà phóng túng.

"Thật chứ ?"

“Thật chứ . . ." - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt cười như không cười của y, hơi ngẩn ra, cảm thấy mình thật quá đáng, ở trước mặt y bàn luận về sắc đẹp, đó không phải là đang bóc trần vết sẹo của y hay sao ?

"Ặc. . . Thật ra thì, dáng vẻ có đẹp hay không cũng không quan trọng, chúng ta không thể quá nông cạn, cần phải nhìn vào nội tâm. . ." - Lời nói vừa đến khóe miệng vội dừng lại, kẻ này mà có nội tâm sao ?

"Không tệ !" Bách Lý Ngọc gật đầu nhiệt tình, bày tỏ đồng ý.

Nam Cung Thiển Trang 囧 đơ ra muốn mếu rồi. Nội tâm á, y có hả ?

"Thật ra đều không quan trọng, có tốt hay không đều là chuyện của người khác, tìm một nửa kia thì mặc kệ hắn có tốt đẹp hay không, chỉ cần toàn tâm toàn ý đối với mình là được !" - Nam Cung Thiển Trang cười khan ngồi dậy, thầm nghĩ sau này vẫn nên bớt nói mấy đề tài nhạy cảm này ở trước mặt hắn thôi.

"Ta đối với cô có thể tính là tốt chăng ?" - Bách Lý Ngọc làm sao mà không biết sự suy nghĩ của cô nàng, nhưng cứ dựa theo lời của cô để hỏi tiếp, không vạch trần ra.

"Cũng. . . cũng tạm !" - Nam Cung Thiển Trang nhìn y, theo bản năng thì nói là tốt, đáy lòng lại mắng Bách Lý Ngọc trăm ngàn lần. Tốt cái em gái ngươi ấy, người khác đều đưa bạc cho nữ nhân tiêu xài, y thì ngược lại đào cái hố bạc của cô, có dạng đối xử tốt với cô theo kiểu đó hả?

Đôi mắt Bách Lý Ngọc hơi sa sầm, không hài lòng với câu trả lời của cô, chậm rãi nói: "Không tốt cũng được, cô còn đang đặt tiền bạc sản nghiệp ở chỗ của ta đấy, ta không có ý định trả lại cho cô đâu !"

Nam Cung Thiển Trang nheo mắt, hận không được tát cho y mấy cái bạt tay, dốc sức đạp cho mấy cú đá, nhưng tính mạng bản thân và gia sản của cô đều ở trên tay y, không dám động thủ mà.

"Ta đột nhiên phát hiện ra huynh rất tốt, là người duy nhất đối xử tốt với ta !" - Nam Cung Thiển Trang mặt mũi vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói, trong lời nói lại có chút chua chát, một nửa vế sau trong lời nói có nửa phần là thật, y đúng là người duy nhất đối xử tốt với cô.

Cũng không đợi cô kịp hồi hồn, một lực rất mạnh kéo lấy cô, mạnh mẽ đụng vào lồng ngực rắn chắc, bị đau rên lên một tiếng, ngẩng mắt nhìn lên, đồng tử chợt co rút nhanh. Bà nội nhà Bách Lý Ngọc, vậy mà dám lấy cô ra đỡ kiếm!

----

(*) Hỉ nương: là phụ nữ sẽ ở bên cạnh trang điểm, chăm sóc, nâng đỡ cô dâu trong ngày cưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.