Công Chúa Đại Ân

Chương 6: Chương 6




Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

house-in-the-woods

Kỳ thật, cụ Ngụy căn bản không nghĩ nói cho Ngụy Thời biết sớm như vậy, thứ nhất là sợ đánh cỏ động rắn, thứ hai là sợ Ngụy Thời xử trí theo cảm tính, thứ ba là cũng cảm thấy chưa tới lúc, nhưng mà Ngụy Thời không giống những người nhà Ngụy khác, thân phận anh vốn đặc biệt ở nhà Ngụy, hơn nữa, lại học được một thân bản lĩnh như vậy, bây giờ cũng đã gần nhận ra mọi việc, nếu còn muốn giấu giấu diếm diếm, cũng không thể giấu diếm được nhiều, chi bằng nói rõ chuyện ra, đương nhiên, không phải là toàn bộ mọi chuyện, chỉ có thể nói rõ một phần.

Đó cũng là kết quả cuối cùng mà cụ cùng tộc trưởng Ngụy Thất gia nhà Ngụy thương lượng ra.

Muốn nói chuyện cũng phải tìm chỗ, hai ông già đưa hai anh em Ngụy Thời đến nhà Ngụy Thất gia, cửa lớn vừa đóng, trong nhà chính vắng vẻ chỉ còn lại hai lão già cùng với Ngụy Thời, mà Ngụy Hân thì bị đuổi ra ngoài viện để canh giữ.

Ngụy Thời nhìn bộ dáng hai ông già cẩn thận như vậy, cũng có chút bắt đầu lo lắng.

Ngụy Thất gia ho không ngừng, hướng về phía cụ Ngụy uể oải vẫy tay áo, cụ Ngụy nhìn ông một cái, vốn cụ chỉ định bàng quan đứng nhìn bên cạnh, hiện tại nhìn Ngụy Thất gia mang cái dạng này, muốn đùn đẩy cũng không được.

Nghe tiếng ho của Ngụy Thất gia, yết hầu cụ Ngụy cũng có chút ngứa, ông cũng không phải loại người dây dưa dài dòng, “Ngụy Thời à, cháu cũng không phải loại người không hiểu chuyện, những thứ giống khỉ nước ở đâu ra, cháu hẳn là biết đúng không?”

Ngụy Thời sửng sốt một chút, cẩn thận đáp, “Biết thì biết, những thứ giống vậy đều là do rơi vào trong nước chết đuối, quỷ hồn trong lòng lại có oán khí không cam lòng mà biến thành.”

“Khỉ nước” cũng gọi là “quỷ Chết đuối “, “quỷ rơi xuống nước”. Không phải những người chết đuối đều sẽ biến thành “khỉ nước”, chỉ có người chết đuối ở trong nước, thân lại mang oán khí, chấp nhất lưu luyến mới biến thành “khỉ nước”, những “khỉ nước” như vậy phải chờ tới khi oán khí trên người nó tan hết, mới có khả năng đầu thai, thường thì đa số đều tìm “kẻ chết thay” để mình có thể thoát.

Ngụy Thời nghe câu hỏi không đầu không đuôi này của cụ Ngụy, đầu óc chuyển vài vòng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt anh nhìn có chút không tốt lắm, “Ý cụ là, con ‘khỉ nước’ kia chính là một trong những người Ngụy gia chúng ta chết đuối trong sông hồi trước?”

Trừ bỏ lý do này, không còn có lý do nào khác có thể khiến cho cụ Ngụy ngăn cản Ngụy Thời, thả đi con “khỉ nước” bắt được vừa nãy.

Ngụy Thời có chút bất mãn, anh cảm thấy hai cụ già trước mắt này chắc không phải là tuổi cao đến mức hồ đồ rồi chứ? Không nói tới trên đời này có hai giới âm dương, người quỷ khác đường, chỉ riêng cái thứ trong sông kia chẳng lẽ hại chết người Ngụy gia còn chưa đủ hay sao? Bộ dạng những con “khỉ nước” này đều giống như nhau, cũng không thể bởi vì nó có thể là “khỉ nước” do người Ngụy gia chết đuối biến thành thì không để ý người sống nữa…

Ngụy Thời thật không cho là đúng.

Biểu tình lộ ra trên mặt anh đương nhiên không thể gạt được hai lão già thành tinh trước mắt này.

Ngụy Thất gia liếc nhìn cụ Ngụy một cái.

Cụ Ngụy gõ gõ cây trượng xuống đất, trừng mắt nhìn Ngụy Thời, “Bộ dạng cháu như thế là sao, trong lòng cháu sợ là đã cho rằng hai lão già đây lớn tuổi nên hồ đồ rồi phỏng?”

Ngụy Thời có chút xấu hổ, nhanh chóng vẫy vẫy tay, “Nào dám, nào dám.”

Cụ Ngụy hừ một tiếng, “Cháu có chỗ nào mà không dám chứ.”

Ngụy Thời chỉ biết gãi gãi cằm mình, nở nụ cười lấy lòng với cụ Ngụy một chút.

Cụ Ngụy cũng không so đo với anh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên giống như không biết nên nói như thế nào, “Kỳ thật, những suy nghĩ của cháu không phải hai lão già ông đây không biết, nhưng mà đều là huyết mạch Ngụy gia, cho dù chết, thì cũng nên chôn ở trong phần mộ tổ tiên Ngụy gia, chúng ta đương nhiên cũng không muốn người sống gặp chuyện không may, cho nên cũng là ngàn dặn vạn dò, nhưng mà…” Câu này vừa nói ra, giọng nói cụ Ngụy liền hơi hơi rét run, “Nếu nói hết lần này đến lần khác lại vẫn không nghe, vẫn để đã xảy ra chuyện, thì phải là trên muốn cho chết, ông trời muốn thu người!”

Nghe xong câu nói này, Ngụy Thời đều không biết mình nên phản ứng gì, đành phải đờ mặt ra.

Cụ Ngụy lại nói tiếp, “Nhưng mà, hôm nay hai lão già ông ngăn cản không cho cháu ra tay, là bởi vì chúng ta cảm thấy con khỉ nước kia có thể là cha cháu, Ngụy Gia Thành!”

Những lời này liền giống như sét đánh động trời, trực tiếp giáng xuống Ngụy Thời.

Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn cụ Ngụy, “Cụ, cụ, cụ nói, nói cái gì?” Anh lắp bắp, ngay cả lời nói cũng nói không rõ.

Cụ Ngụy thở dài, “Lúc trước không phải cháu vào thành phố điều tra chuyện của ba cháu hay sao?”

Ngụy Thời đối với việc cụ Ngụy biết được chuyện này ngược lại không cảm thấy có chút gì ngoài ý muốn, một là Ngụy Thời vì sao phải từ trong nhà mà dọn ra ngoài, người thôn Ngụy cơ hồ cũng biết —— ngày đó mẹ Ngụy quậy một trận lớn ở cửa, hàng xóm đều nhìn thấy; hơn nữa chuyện Ngụy Thời vào thành phố, anh cũng không gạt người chung quanh, đêm trước ngày đó đánh bài với người ta, trên bàn bài anh còn nói.

Cụ Ngụy cũng mặc kệ thần tình khiếp sợ của Ngụy Thời, tiếp tục nói, “Ta đã biết chuyện sau đó, vốn nghĩ chuyện cha cháu không phải bị mất tích mà là đi thế mạng có thể gạt được thì cứ gạt, để cho mẹ cháu còn hy vọng cũng tốt, nhưng mà hôm nay cháu làm ra chuyện này, chúng ta có muốn không nói cũng không được.”

Qua một hồi lâu sau, Ngụy Thời mới có thể thốt lên lời, “Cụ, sao cụ lại xác định được con ‘khỉ nước’ kia chính là cha của cháu?”

Trả lời anh không phải là cụ Ngụy, mà là Ngụy Thất gia vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, “Cha của cháu chính là chết ở nơi con khỉ nước kia xuất hiện.”

Lúc vừa mới nghe chuyện này, đầu óc Ngụy Thời mông lung khó tả, cả người muốn khụy xuống, anh nhớ tới con “khỉ nước” vừa dữ tợn vừa đáng sợ mình gặp vừa rồi kia, anh đã từng muốn trực tiếp tưới xăng, đốt cháy con “khỉ nước” ấy thành tro bụi khiến nó không bao giờ có thể hại người nữa, bây giờ, hai cụ già lại nói cho anh biết, con “khỉ nước” đó có thể là do hồn phách cha anh biến thành.

Ngón tay Ngụy Thời khẽ run rẩy.

Nhưng mà, ba Ngụy rốt cuộc đã mất tích nhiều năm, nói là mất tích, nhưng nhiều năm như vậy một chút tin tức cũng đều không có, trong lòng cũng sớm đã có giác ngộ rằng ba Ngụy có khả năng đã không còn ở nhân thế, đau đớn qua một thời gian dài cũng đã từ từ nhạt đi, cho nên, bây giờ đột nhiên nghe được tin tức này, đau lòng thì vẫn đau lòng, chẳng qua trong cái đau đớn này vẫn có chút trống rỗng như bụi trần lắng đọng, cũng có mất mát sau khi tìm kiếm thật lâu mà cuối cùng vẫn không tìm thấy, cùng với lo lắng sợ mẹ Ngụy sau khi biết chuyện này, thân thể lại xảy ra chuyện, đủ loại cảm xúc giao tạp, khiến anh trăm vị lẫn lộn, nhưng mà, anh vẫn là một người rất tỉnh táo, rất nhanh đã ổn định cảm xúc, có thể suy nghĩ đến những chuyện khác.

Ví dụ như ngày đó vì sao lại muốn gạt chuyện này; hoặc, hậu sự của ba Ngụy an bài như thế nào; hay, con sông kia không sâu, trẻ con vóc người không cao dương khí không đủ có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nhưng sao ngay cả người lớn cũng bị; hay, cho dù ba Ngụy bởi vì ngoài ý muốn mà chết đuối tại trong sông, nhóm cụ Ngụy sao lại nhận định kia con “Khỉ nước” kia chính là ba Ngụy biến thành…

Ngụy Thời đưa hết những câu hỏi này ra.

Nếu cụ Ngụy hôm nay nói rõ chuyện, vậy thì dù thế nào, cũng phải cho một cái đáp án.

Cụ Ngụy liếc nhìn Ngụy Thất gia một cái, chậm rì rì nói, “Cha của cháu chôn trong phần mộ tổ tiên ở Hậu Sơn, nhưng mà không lập bia, để sau này cho hai anh em cháu lập một cái bia cho cha, về phần vì sao không nói ra, là bởi vì mẹ cháu bệnh, sợ bà biết chuyện này, cả người liền suy sụp, về phần con ‘khỉ nước’ kia, vừa khéo ngày đó Đông lão tiên tới thôn chúng ta làm đàn tràng, biết đã xảy ra chuyện liền tới bờ sông nhìn một chút, nói cho chúng ta biết, cháu cũng biết, Đông lão tiên là người có bản lĩnh, không đến mức nhìn lầm.”

Ngụy Thời im lặng một chút, tuy rằng vẫn còn có nhiều chỗ không thông, nhưng mà, Ngụy Thời biết, từ nhóm cụ Ngụy, cũng chỉ có thể được giải thích cùng lý do như thế này mà thôi.

Anh chậm rãi đứng lên, “Làm phiền hai cụ chỉ mộ phần ba cháu cho cháu nhìn một chút, cháu làm con, nhiều năm như vậy, mà ngay cả mộ phần của cha cũng chưa từng ghé tới lần nào”

Cũng không biết cỏ nơi mộ đã mọc cao đến đâu.

Cụ Ngụy thở dài, “Mộ phần cha cháu, mấy năm nay chúng ta cũng có coi sóc, ngày lễ ngày tết, cũng nhổ cỏ, đốt tiền giấy.”

Ngụy Thời cảm tạ cụ Ngụy một tiếng.

Thân thể Ngụy Thất gia không tốt, mang theo hai anh em Ngụy Thời đến bãi tha ma Hậu Sơn chính là cụ Ngụy, tuy rằng thân thể cụ Ngụy còn khỏe mạnh lắm, nhưng cũng đã bảy tám mươi tuổi, cho nên đi đường núi cũng rất chậm chạp, may mắn, đoạn đường cũng không quá xa.

Nghĩa địa thôn Ngụy đầy những nấm mồ cùng mộ bia.

Cụ Ngụy dẫn Ngụy Thời còn có Ngụy Hân đi tới một góc bên dưới vách núi, nơi ấy có mấy nấm mồ nhỏ không quá thu hút, cụ Ngụy chỉ vào ngôi mộ nhỏ ngoài rìa bên trái nói với Ngụy Thời, “Đây là mộ phần của ba cháu.”

Ngụy Thời nhìn địa thế chung quanh một chút, có chút bất mãn đối với chuyện nhóm cụ Ngụy chôn ba Ngụy ở chỗ này, vách núi cao ngất, hướng hơi nghiêng về phía khe núi, mồ ba Ngụy lại nằm sát vách núi, nói cách khác, nơi này rất khó có được ánh mặt trời.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua dưới chân, chỗ này ẩm thấp, cỏ dại xanh đậm, côn trùng đầy rẫy, còn có mùi tanh hôi nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi, đều nói rõ ràng rằng phong thuỷ chỗ này rất kém, nhà người bình thường gia căn bản sẽ không chọn một nơi như vậy để hạ táng.

Nhưng mà Ngụy Thời biết, ba Ngụy được cho là chết đột ngột.

Mà ở thôn Ngụy, chỉ cần chết đột ngột, thì dường như đều được chôn ở nơi chẳng khác nơi này là mấy.

Cũng có một ít được chôn ở trong hang núi trên vách núi trước mắt này.

Cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mới có thể làm như vậy.

Bởi vì tới vội vàng, nên cũng không mang hương nến tiền giấy, Ngụy Thời chỉ dẫn Ngụy Hân tới trước mộ ba Ngụy dập đầu lạy ba cái, anh tính chờ thêm vài ngày nữa lên trấn trên mua một ít hương giấy rồi lại đến chính thức bái tế. Đồng thời, anh cũng nói rõ mọi chuyện cho Ngụy Hân, còn dặn cậu đừng nói cho mẹ Ngụy biết chuyện này. Thần kinh mẹ Ngụy đúng chịu không nổi bất kỳ kích thích gì. Nếu đã giấu diếm nhiều năm như vậy, vậy thì cứ tiếp tục giấu tiếp.

Tâm tình Ngụy Thời có chút phức tạp, mặc kệ cụ Ngụy có phải thật là vì mẹ Ngụy như vậy nên mới giấu chuyện ba Ngụy chết hay không, nhưng mà bây giờ anh lại làm ra chuyện giống như cụ Ngụy vậy, chuyện này nói trắng ra, cũng là có lỗi với ba Ngụy, để sau khi ông chết, ngay cả hương khói từ hai đứa con trai, ông cũng chưa ăn được.

Xuống núi rồi, cụ Ngụy bước đi.

Ngụy Thời dẫn Ngụy Hân đến bờ sông chỗ nước cạn kia, nhìn mặt nước u tĩnh bắt đầu phát ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.