Công Chúa Chớ Đi

Chương 56




Edit: Ring.

Tất cả giống như bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, Giang Mộ Yên không thể tin mình đã được cứu vào một giây cuối cùng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy may mắn vì ‘Vũ’ đến đúng lúc chứ không phải sau khi nàng chịu nhục.

“Cảm ơn!”

“Chủ tử, bây giờ đưa ngài về nhà luôn sao?”

“Về nhà? Không, trước khoan hẵng về, tìm một chỗ yên tĩnh trước, ta cần suy nghĩ một chút!”

Về nhà! Hai chữ thật ấm áp biết bao. Thậm chí mới nửa canh giờ trước, điều Giang Mộ Yên tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có hai chữ đó mà thôi. Nhưng bây giờ, sau nửa canh giờ, hết thảy đã khác.

Nỗi khổ này nàng không thể nhận không, ánh mắt này không thể mù một cách vô ích.

Rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, dù có vờ như không biết gì mà trở về đi nữa, lòng của nàng có thể an được sao?

‘Vũ’ bọn họ đã đến, có thể khiến thân thể nàng tránh khỏi việc bị nhục nhã, nhưng lòng của nàng thì sao?

Trái tim đã bị thương thì phải làm sao mới có thể khôi phục lại cảm giác chờ mong cùng tin tưởng một người như lúc đầu?

Nàng không muốn mang theo cảm xúc như vậy trở về Bùi gia. Nàng không muốn cãi nhau với Vũ Khâm, cũng không muốn nghe những lời nói dối mà có thể hắn sẽ nói ra, lại càng không cho phép mình có điều gì hiểu lầm hắn.

Mà nếu muốn tránh tất cả những điều đó, tạm thời không quay về, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước có lẽ mới là hành động chính xác nhất.

“Dạ, chủ tử. Bùi Huyền này nên xử lý như thế nào? Giết hắn hay sao?”

‘Vũ’ không nhắc đến Bùi Huyền, có lẽ Giang Mộ Yên đã quên luôn rồi. Nhưng vừa nhắc đến, đầy một bụng lửa giận của nàng tự nhiên cũng sẽ bùng lên.

“Giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn rồi. Mang theo, ta muốn tự mình xử lý!”

“Dạ, chủ tử!”

“Lúc các ngươi vào, bên ngoài có ai ngăn cản không?”

“Chủ tử yên tâm, đã giải quyết sạch sẽ rồi, không để lại chút dấu vết nào.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi! Chỗ quỷ quái này, ta không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa!”

“Dạ, chủ tử!”

Thật ra sau khi phân phó xong câu vừa rồi thì Giang Mộ Yên đã bất tỉnh rồi.

Mấy ngày nay, nàng tuy không đến mức bị đói chết nhưng vì e ngại mệnh lệnh không cho ăn của Bùi Huyền nên người phụ trách trông coi nàng kia cũng không dám đưa nàng nhiều đồ ăn, mỗi ngày cũng chỉ có hai cái bánh bao cùng một chén nước trắng mà thôi.

Chút đồ đó, đừng nói là một phụ nữ đang mang thai căn bản không dủ dinh dưỡng cùng no bụng, cho dù là một người bình thường đi nữa thì cũng chỉ miễn cưỡng đủ để không đói chết thôi. Về phần no thì không cần nói đến.

Huống chi ăn không đủ chỉ là nguyên nhân thứ yếu, quan trọng nhất là sự lo lắng cùng sợ hãi, ngoài mặt thì nhìn không ra nhưng thật ra đang lớn dần lên trong lòng nàng.

Mắt không nhìn thấy, không biết tình huống bên ngoài như thế nào, hay nói đúng hơn chính là không biết Vũ Khâm như thế nào. Rồi Bùi Huyền sẽ đối xử với nàng và con nàng như thế nào nữa, vân vân… Rất nhiều, rất nhiều vấn đề khiến nàng lo lắng đến mức tối không thể nào ngủ được.

Ngắn ngủi năm sáu ngày thôi mà thân thể nàng đã gầy yếu đi nhiều.

Vừa rồi Bùi Huyền tát nàng, lại còn vặn trật khớp vai, mà nàng vì không muốn để Bùi Huyền thực hiện được nên liều mạng giãy dụa, tất cả những điều lại càng hao phí thêm sức lực vốn không còn bao nhiêu của nàng, khiến bây giờ nàng được cứu, tinh thần vừa buông lỏng, người cũng sẽ không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi.

~

Lúc tỉnh lại, Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người không có chút sức. Vừa định động, nàng mới phát hiện tay mình căn bản không động nổi. Mà bên cạnh cũng truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ: “Phu nhân, ngài tỉnh rồi?”

“Ngươi là ai? Đây là đâu?”

“Phu nhân đừng lo lắng. Ở đây là biệt trang, thuộc hạ là ‘Vũ’! Vì phu nhân là nữ quyến, bọn họ không tiện hàu hạ bên cạnh phu nhân nên mới đặc biệt gửi thư gọi thuộc hạ về.”

“Ngươi cũng là thành viên trong ‘Vũ’ sao? Không ngờ còn có nữ tử. Trước kia ta chừa từng nghe Vũ Khâm nhắc đến.”

Giang Mộ Yên vừa nghe nàng nói mình là ‘Vũ’, trong lòng liền yên tâm không ít.

“Có, trong ‘Vũ’ có hết thảy ba nữ tử. Có điều ngay từ đầu chúng ta đã được phái đi chiếu ứng Dạ Tập chủ tử nên đừng nói là phu nhân chưa từng thấy chúng ta, ngay cả chủ tử cũng chỉ biết ‘Vũ’ có thành viên là nữ nhưng cũng không biết bộ dáng chúng ta như thế nào. Lần này được tin phu nhân bị thương nên Vũ Nhất mới phái Vũ Thập Nhị đi đổi chỗ cho ta. Phu nhân mới tỉnh, có muốn uống nước không?”

“Ừm, đúng là có hơi khát. Giờ là giờ nào, ta ngủ đã bao lâu rồi?”

Giang Mộ Yên hơi gật đầu, sau đó liền muốn ngồi dậy. Mà lúc này, giống như để phối hợp với động tác của nàng, một đôi tay không xem như mềm mại vòng xuống dưới người nàng rồi đỡ nàng ngồi dậy.

“Phu nhân phát sốt, đã ngủ gần ba ngày ba đêm. Bây giờ mới vừa qua giờ Tý, trời còn rất tối!”

“Ta phát sốt?”

Khó trách nàng lại cảm thấy thân thể và đầu óc uể oải, thì ra là do phát sốt!

“Đúng vậy, phu nhân. Nếu không phải y thuật của Vũ Thất rất tốt thì lần này phu nhân sốt cao mãnh liệt như vậy, thiếu chút nữa đã không thể qua được rồi. Nếu tối nay mà phu nhân ngài còn chưa tỉnh lại thì chúng ta đã bất chấp lời phu nhân mà đưa ngài về bên cạnh chủ tử rồi.”

Giang Mộ Yên nghe nàng nói vậy thì nhất thời im lặng, một hồi lâu sau vẫn chưa có ý định mở miệng. Mà thấy nàng không nói gì, ‘Vũ’ cũng không nói, chỉ đưa một cái chén ấm đến bên miệng Giang Mộ Yên, lúc này mới nhẹ giọng: “Phu nhân, đây, uống chút nước ấm!”

Giang Mộ Yên lập tức há miệng, nhanh chóng uống hết gần một chén nước đầy, lúc này nàng mới cảm thấy cổ họng vốn giống như đang thiêu đốt dễ chịu hơn một chút.

“Phu nhân, còn muốn nữa không?”

“Không cần, chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa một cái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.