Công Chúa Chớ Đi

Chương 36




Vì sao rõ ràng biết do dự không phải chuyện tốt mà mỗi khi cần phải quyết định thì hắn lại do dự chứ?

Sóng gió bao nhiêu năm qua còn chưa đủ để hắn hiểu đôi khi cố gắng không ngừng nghỉ ngược lại sẽ gây chuyện xấu sao?

Trong lòng Bùi Vũ Khâm không ngừng phỉ nhổ bản thân, nhưng có phỉ nhổ thế nào, hối hận thế nào thì cũng phải tìm Giang Mộ Yên về an toàn trước đã, đúng không?

Biểu tình Triển Tịch và Nghênh Phong đều có chút khó coi “Lão gia, những ai có thể phát động thì đều điều đi hết rồi, giờ chuyện duy nhất chúng ta có thể làm cũng chỉ có chờ đợi mà thôi!”

“Chờ đợi?”

“Đúng vậy, chờ đợi. Chờ tin bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, hoặc là chờ tin tức từ người của chúng ta, từ ‘Vũ’. Để xem xem là người của chúng ta tìm ra phu nhân trước hay tin bọn bắt cóc đòi tiền chuộc đến trước!”

“Đúng vậy, lão gia. Phu nhân chỉ là một thiếu nữ tử thôi, người đứng sau màn này muốn bắt cóc nàng đơn giản cũng chỉ vì muốn bức bách lão gia dùng bạc hay thứ gì đó đi đổi phu nhân về. Nếu không vì sao bọn họ lại mạo hiểm bắt đi phu nhân như vậy?”

Lời của Triển Tịch và Nghênh Phong khiến sắc mặt Bùi Vũ Khâm lại trầm xuống mấy phần.

Tất nhiên hắn biết người bắt Yên nhi là có mục đích, nhưng hắn lại không xác định người ra tay với Yên nhi lần này có phải là người hắn đang nghĩ đến hay không. Nhưng mặc kệ có phải hay không, bây giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Yên nhi bây giờ đang mang thai, không thể quá vất vả, càng đừng nói đến giam giữ nàng ở một nơi không biết có điều kiện như thế nào.

Thứ bọn họ muốn là gì, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Không phải là tài phú sao?

Hắn đã sớm biết mấy thứ đó sớm muộn gì cũng sẽ khiến người ta chó cùng rứt dậu, không để ý đạo nghĩa, thể diện mà chiếm đoạt. Nhưng hắn lại không ngờ bọn họ có thể làm đến nước này.

Bùi Vũ Khâm nháy mắt ngẩng đầu, giống như đã quyết định mà chống tay lên bàn, từ từ ngồi xuống ghế.

“Ta muốn yên lặng một mình một chút, các ngươi lui xuống hết đi. Triển Tịch, Nghênh Phong, hai người cũng không cần canh ở đây. Ta không sao, đều nhanh đi tìm Yên nhi đi.”

“Lão gia, ngài không có việc gì chứ?”

“Thúc thúc…”

Ba người đều thấy sắc mặt Bùi Vũ Khâm không được tốt, cho nên không ai nhúc nhích mà chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.

“Ta không sao, các ngươi đi đi.” Bùi Vũ Khâm phất tay “Để một mình ta yên lặng một chút, không cần phải canh ở đây đâu. Ta sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc. Ta còn muốn làm bạn cả đời với Yên nhi nữa mà!”

Nghe hắn nói vậy, ba người tuy vẫn còn lo lắng nhưng cũng không biết nên nói gì để tiếp tục ở lại nữa. Cho nên bọn họ chần chờ một lúc rồi đều đi hết ra ngoài.

Nhất thời, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ còn lại một mình Bùi Vũ Khâm. Một mình hắn lẳng lặng ngồi đó có chừng một buổi. Bùi Phong thỉnh thoảng cũng lén tới nhìn một cái, phát hiện tư thế của hắn vẫn y chang như vậy liền biết trong lòng thúc thúc khẳng định còn khó chịu hơn bọn họ nhiều. Bùi Phong lập tức nắm chặt kiếm trong tay, quyết định không ở lại phủ lo lắng suông nữa. Cho dù không có manh mối, hắn cũng muốn ra ngoài tìm thử xem, nói không chừng sẽ có phát hiện gì mới.

Bùi Phong đi rồi. Triển Tịch và Nghênh Phong tuy vẫn cảm thấy để lại một người bảo vệ lão gia thì tốt hơn nhưng họ cũng biết nếu không tìm được phu nhân về thì lão gia sẽ không muốn bọn họ lãng phí thời gian đi theo bên cạnh hắn. Cho nên hai người cắn răng, cũng dứt khoát ra khỏi phủ đi tìm manh mối.

~

Hồng Nguyệt không ngừng dẫn đủ loại đại phu ra vào phòng Thanh Thư. Nhìn bọn họ lúc đầu đều vẻ mặt nôn nóng muốn thử tiến vào nhưng không lâu sau đều ủ rủ đi ra, trong lòng, trong mắt nàng cũng dâng đầy lo lắng cùng nước mắt.

Nhưng nàng cũng không dám khóc. Chỉ sợ vừa khóc thì cảm xúc cũng sẽ hỏng mất. Bây giờ hai người nàng gần gũi, tin tưởng nhất là Thanh Thư và phu nhân, một đang hôn mê còn một đang mất tích. Nếu nàng cũng suy sụp thì không phải càng khiến lão gia phiền lòng, càng khiến người trong phủ hoảng loạn hay sao?

~

Bùi Vũ Khâm lại ngồi thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng mới đứng dậy. Hắn bước ra ngoài đại sảnh, đi về phòng của hắn và Giang Mộ Yên.

Không kêu bất kỳ nha hoàn nào đến hầu hạ, tự hắn đổi sang một thân quần áo sạch sẽ, rửa mặt, thậm chí chải đầu, cạo sạch râu, cuối cùng mới ra khỏi phòng.

Lúc Bùi Huyền vào phủ từ cửa thiên, vừa vặn nhìn thấy Bùi Vũ Khâm đang ngồi kiệu lướt qua hắn đi ra ngoài. Bùi Huyền không khỏi sửng sốt, theo bản năng liền muốn phái người theo dõi, nhưng lại kiêng kị Triển Tịch và Nghênh Phong nên cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sở dĩ hắn có gan ra tay bắt Giang Mộ Yên như vậy là vì xác định Triển Tịch và Nghênh Phong đang ở bên cạnh Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên không có ai bảo vệ nên mới ra tay. Nhưng mà Bùi Vũ Khâm thì khác.

Dù gì bây giờ hắn cũng đã nắm lợi thế đáng giá nhất, cũng có giá trị lợi dụng nhất trong tay rồi. Chỗ Bùi Vũ Khâm không theo dõi cũng không sao.

Cho dù Thanh Thư có tỉnh lại thì chắc chắn cũng không thể nói ra manh mối gì có giá trị được. Huống chi bây giờ hắn cố ý cho Thanh Thư một con đường sống, sau này khi hắn nắm được Bùi gia trong tay rồi, người đã được học số học như Thanh Thư sẽ rất hữu dụng.

Bùi Huyền nghĩ vậy liền bỏ qua ý định phái người theo dõi Bùi Vũ Khâm. Bây giờ chuyện hắn cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi đám người Bùi Vũ Khâm hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn dỡ xuống mới được. Đến lúc đó, hắn có thể đến bàn điều kiện với bọn họ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.