Công Chúa Chớ Đi

Chương 14




Edit: Ring.

Bởi vì Giang Mộ Yên không muốn gặp Lâm đại phu nên tuy nói là Hồng Nguyệt mời người tới nhưng nàng cũng không dám tùy tiện trực tiếp dẫn đại phu vào phòng mà chỉ để lão chờ ngoài cửa rồi chính mình vào xin chỉ thị trước.

“Lão gia, sắc mặt của ngài và phu nhân không được tốt, phỏng chừng là do cái mùi lúc trưa rồi. Hồng Nguyệt tự mình làm chủ, đã mời đại phu đến đây, giờ đang ở ngoài cửa. Ngài xem có phải nên để đại phu vào bắt mạch cho ngài và phu nhân rồi ra một phương thuốc gì đó ổn định khí tức lại hay không? Vậy cũng thoải mái hơn một chút!”

Bản thân Bùi Vũ Khâm tất nhiên là không muốn gặp đại phu bởi vì hắn biết rõ phản ứng của mình hoàn toàn là do nhân tố tâm lý chứ không phải thật sự sợ máu. Nhưng khi thấy sắc mặt Yên nhi đang nhằm mắt nằm nghỉ trên giường nhỏ cũng không được tốt thì hắn liền lo lắng, cảm thấy vẫn nên để đại phu chẩn mạch một cái mới an tâm được. Nhưng hắn cũng biết Yên nhi không mấy thích gặp đại phu, cho nên nếu hắn không chịu để đại phu bắt mạch cho mình thì chắc Yên nhi cũng sẽ không đồng ý. Vậy nên Bùi Vũ Khâm thoáng dừng một chút rồi gật đầu, xong hỏi “Ngoài cửa là vị đại phu nào?”

Hồng Nguyệt kinh ngạc, nhưng bội phục lại càng nhiều hơn. Lão gia không hổ là lão gia, nàng còn chưa nói gì mà lão gia đã nhìn ra sự khó xử của nàng mà hỏi ra vấn đề trước. Chần chờ một lúc, lại liếc nhìn Giang Mộ Yên lúc này vẫn đang nhắm mắt như không thấy bọn họ nói chuyện, Hồng Nguyệt lúc này mới thấp giọng trả lời “Là Lâm đại phu!”

Bùi Vũ Khâm dường như cũng không bất ngờ: “Ừ, biết rồi. Ngươi để ông ấy vào đi!”

“Dạ, lão gia!”

Hồng Nguyệt bước ra ngoài, nói với Lâm đại phu vẫn đang ôm hòm thuốc cung kính chờ một bên: “Lâm đại phu, lão gia mời ngài vào, lát nữa ngài…”

Không cần nhiều lời nữa, Lâm đại phu cũng hiểu Hồng Nguyệt muốn nói gì, liền gật đầu liên tục “Hồng Nguyệt cô nương yên tâm, lần này lão hủ chắc chắn sẽ bắt mạch cẩn thận, sẽ không khiến phu nhân tức giận nữa!”

“Vậy là được rồi. Mời ngài vào!”

Lâm đại phu ôm hòm thuốc bước vào, Hồng Nguyệt cũng đi theo sau.

“Tham kiến lão gia!”

“Lâm đại phu, vừa rồi chúng ta ngửi phải mùi tanh khi giết dê, giờ cảm thấy trong ngực rất khó chịu, dạ dày cũng quặn nôn. Xin ông đến bắt mạch rồi ra một phương thuốc để kiềm chế cảm giác buồn nôn đó đi!”

“Dạ, lão gia!”

Lâm đại phu cung kính khom người, sau đó liền đặt hòm thuốc lên bàn. Tầm mắt lão cẩn thận liếc nhìn Giang Mộ Yên đang nằm trên giường một cái. Cũng không dám nhìn lâu, lão liền nhanh chóng chuyển tầm mắt lên cổ tay đang vươn ra của Bùi Vũ Khâm.

Bùi Vũ Khâm biết Lâm đại phu này là bị Yên nhi dọa sợ, sợ nàng không vui lại muốn đuổi lão đi nên tuy vừa rồi mới vào đã hành lễ với mình nhưng tầm mắt lão vẫn không tự chủ được mà liếc nhìn sắc mặt Yên nhi. Trong lòng Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm thấy mấy phần buồn cười, thầm than Lâm đại phu này cũng coi như là có tuổi, bình thường phó dịch trong phủ có ai không kính lão một phần, giờ cư nhiên lại sợ Yên nhi như chuột sợ mèo, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Có điều trong lòng buồn cười nhưng biểu tình trên mặt Bùi Vũ Khâm vẫn thong dong, bình tĩnh đợi Lâm đại phu bắt mạch cho mình.

Mà Lâm đại phu lần này vì muốn thay đổi ấn tượng về mình trong cảm nhận của Giang Mộ Yên nên gần như đã dùng hết một trăm hai mươi phần cẩn thận, nghiêm túc. Chỉ là bắt mạch thôi nhưng lão tốn thời gian đến hơn một chén trà nhỏ. Cuối cùng, lão xác định mạch tượng của lão gia đã bình ổn, có thể là mùi máu quá nồng nên mới kích thích khiến lão gia cảm thấy khó chịu, sau đó dạ dày cũng có dấu hiệu muốn nôn, chỉ cần ra một phương thuốc đơn giản là có thể cải thiện bệnh trạng này rồi.

Lão gia đã như vậy, tin chắc phu nhân cũng phải vậy mới đúng. Có điều phu nhân là nữ tử, phản ứng với mùi máu có thể mạnh hơn lão gia thân là nam tử một chút. Chỉ là không biết phu nhân nàng có chịu để lão bắt mạch hay không.

Sau khi chẩn mạch cho Bùi Vũ Khâm xong, Lâm đại phu dùng lời lẽ đơn giản nhất, cũng nghiêm túc nhất giải thích nguyên nhân vì sao lại cảm thấy không thoải mái cho Bùi Vũ Khâm, cũng viết phương thuốc. Có điều xong rồi lão vẫn chưa trực tiếp rời đi, bởi vì còn chưa chẩn mạch cho phu nhân là Giang Mộ Yên. Nhưng lão cũng không dám chủ động mở miệng nói ra, cho nên chỉ có thể chần chờ, khó xử nhìn nhìn Bùi Vũ Khâm.

Trong suốt quá trình vừa rồi, Giang Mộ Yên tất nhiên hoàn toàn nghe rõ mỗi lời nói của Lâm đại phu với Bùi Vũ Khâm, cũng biết lần này lão không có khuếch đại bệnh tình, nói lung tung gì nữa nhưng nàng cũng chỉ vờ như không nghe thấy, không mở mắt cũng chẳng phản ứng gì. Giang Mộ Yên như vậy thật sự khiến trong lòng Lâm đại phu như đang treo lơ lửng vậy, vô cùng bất ổn.

Bùi Vũ Khâm thấy Lâm đại phu như vậy cũng thật đáng thương, ngoại trừ lần trước lão bắt mạch cho Yên nhi để lại ấn tượng xấu thì những lúc khác, y thuật của lão thật sự vẫn rất tốt. Huống chi bây giờ trong phủ không còn đại phu nào khác, Yên nhi lại cảm thấy không thoải mái, chắc chắn phải chẩn mạch rồi. Hôm nay để hắn làm người hòa giải một lần đi!

Trong lòng Bùi Vũ Khâm nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại cố ý vờ nghiêm khắc nhìn Lâm đại phu “Phu nhân cũng thấy không thoải mái, ông cũng đến chẩn mạch cho phu nhân một cái đi. Sau đó xem xem có dùng cùng phương thuốc không hay là lại ra một phương thuốc mới!”

Lâm đại phu vừa nghe vậy liền biết lão gia chung quy vẫn nể tình lão ở Bùi phủ đã bao năm mà cho lão cơ hội, lập tức mừng rỡ, tạ Bùi Vũ Khâm xong liền nhanh chóng bước đến bên giường nhỏ của Giang Mộ Yên, khom người nhỏ giọng nói “Phu nhân, lão hủ đến chẩn mạch cho người, có thể phiền phu nhân …”

Lời chưa dứt nhưng Lâm đại phu cũng không nói được nữa, bởi vì Giang Mộ Yên ngay cả mắt cũng không mở.

“Yên nhi, thân thể nàng không khỏe, vẫn nên để Lâm đại phu chẩn mạch một chút đi. Vậy ta cũng có thể an tâm hơn!”

Bùi Vũ Khâm cũng sợ Giang Mộ Yên thật sự cứng rắn không chịu cho Lâm đại phu cơ hội nên khi thấy nàng không mở mắt thì liền nhẹ giọng nói một câu.

Cũng nhờ một câu đó, Giang Mộ Yên rốt cục cũng im lặng đưa cánh tay đang đỡ dưới đầu ra, có điều nàng vẫn không nói câu nào, cũng không chịu mở mắt. Nhưng Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt thấy vậy cũng đã thở phào trong lòng. Không đá Lâm đại phu ra ngoài đã là Giang Mộ Yên nể tình lắm rồi.

Lâm đại phu cũng mừng rỡ, kích động đến thiếu chút nữa quên cả bắt mạch, khẩn trương một lúc mới đưa tay đè lên mạch Giang Mộ Yên, bắt đầu chẩn. Nhưng vừa cảm nhận được mạch đập, Lâm đại phu đã kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt luôn tròng mắt ra ngoài. Lão kích động đứng dậy, đụng vào cái ghế gỗ tử đàn bên cạnh một cái.

Động tác này tất nhiên khiến Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt đồng thời nhíu mày khẩn trương.

Giang Mộ Yên cũng thong thả mở mắt, khóe môi hơi gợi lên nụ cười bất hòa “Thế nào? Lần này Lâm đại phu định nói bản phu nhân mắc cái chứng gì kinh thiên địa, khiếp quỷ thần gì nữa đây?”

“Không, không, không phải. Phu nhân, phu nhân là, là…” Càng khẩn trương, càng muốn nói lưu loát thì lão lại càng lắp bắp. Nhưng Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt vẫn đọc ra được sự khó tin trong mắt lão, có điều cũng không giống như là tin tức xấu.

Đến lúc này, Hồng Nguyệt vốn có chút sốt ruột không khỏi trở nên càng nóng nảy: “Ôi, Lâm đại phu. Ngài lắp bắp cái gì a? Rốt cuộc là phu nhân có bệnh gì? Phi phi phi, cái miệng thối này, nói sai rồi. Rốt cuộc là mạch của phu nhân có gì đáng kinh ngạc mà lại khiến Lâm đại phu ngài lắp bắp như vậy? Là tin tốt hay là tin xấu?”

“Đương, đương nhiên là tốt. Tin tốt!” Lâm đại phu cũng lớn tiếng trả lời.

“Tin tốt? Tin tốt mà ngài như vậy là thế nào? Người ta không có bệnh cũng bị ngài dọa thành bệnh luôn rồi. Nếu là tin tốt thì ngài nói đi a, mạch của phu nhân rốt cuộc là có tin tốt gì?”

Hồng Nguyệt hỏi dồn dập. Bùi Vũ Khâm tuy vẫn chưa mở miệng nhưng ánh mắt kia của hắn cũng đã nói lên hết thảy. Lâm đại phu biết nếu không nói ra thì lão gia cũng sẽ nóng nảy với lão luôn, đầu lưỡi liền kích động đến quíu lại, cuối cùng mới lớn giọng nói “Phu nhân nàng có thai!”

Lời này vừa nói ra, quả thực còn chấn động lòng người hơn cả sấm sét ngang trời. Bùi Vũ Khâm, Hồng Nguyệt và cả Giang Mộ Yên đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ không dám tin.

Một lúc lâu sau, Giang Mộ Yên mới bật dậy từ trên giường, nghiêm túc nói “Lâm đại phu, lá gan ông lớn thật. Lần trước lừa Vũ Khâm nói ta mắc cái bệnh thối tha gì kia chưa tính, hôm nay ông cư nhiên còn dám dùng lời nói dối lộ liễu như vậy để gạt chúng ta nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.