Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 67: Cậu phải có trách nhiệm với tôi




Chỗ cũ Lưu Minh Ngọc dẫn lại là chỗ lần đầu tiên Dương Thần đến nhà hàng đó, cũng chính là sau này Dương Thần đến ăn một mình, nhìn thấy cả nhà Lý Tinh Tinh và Tưởng Thạc.

Sau khi gọi điện cho vú Vương ở nhà Dương Thần cùng Lưu Minh Ngọc đến nhà hàng Trung Quốc có chút danh tiếng kia.

Đi vào một góc trong nhà hàng hai người sau khi ngồi chọn món ăn và nói chuyện rất tự nhiên.

Không lâu Lưu Minh Ngọc đang tươi cười thoải mái bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi khó kiềm chế được, từ chỗ ngồi đứng lên ánh mắt tập trung ra hướng cửa ra vào.

- Lưu Minh Ngọc cô sao vậy?

Dương Thần nghi hoặc quay đầu lại hỏi, nhìn về phía Lưu Minh Ngọc đang chú ý tới.

Khi nhìn thấy người đang đi tới Dương Thần cảm thấy như là đã gặp ở đâu, nghĩ kĩ một chút mới nhớ ra là lần đầu tiên cùng Lưu Minh Ngọc tới đây ăn đã chạm mặt với một nữ lãnh đạo của một công ty khác, đó là Vương Duyệt bị Dương Thần gọi trêu đùa là “Tùng Đảo Phong”.

Vương Duyệt không mặc quần áo công sở mà mặc chiếc váy hoa hồng nhạt, cùng với đôi giày cao gót thân hình yêu kiều phối hợp cùng đôi mắt làn môi đỏ mọng lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ cho khuôn mặt thật là tiểu nữ nhân có sức hấp dẫn.

Cô ta không giống lần trước có thêm hai đồng nghiệp nam đi theo mà đôi tay mềm mại kia đang khoác tay một nam nhân cao lớn như là chim nhỏ nép vào người nhìn rất hạnh phúc.

Nam nhân kia khoác trên người bộ vest Armani được cắt khóe léo đường cong lưu loát và hoa văn tinh xảo làm lộ rõ vẻ quyến rũ nhưng cũng rất mạnh mẽ của nam nhân.

Thân thể tương đối cường tráng làn da trắng khó có được mày kiếm mắt sáng đi cùng Vương Duyệt thu hút không ít ánh mắt trong nhà hàng.

Dương Thần không rõ vì sao Lưu Minh Ngọc lại phản ứng gay gắt như vậy chỉ e rằng khi gặp Vương Duyệt rồi đối thủ cạnh trạnh trong ngành này, lần trước Lưu Minh Ngọc cũng đã bình tĩnh đấu khẩu với cô ta không hoảng loạn, nhưng lúc này Lưu Minh Ngọc quan sát nam nhân cùng đi tới trên khuôn mặt phong tình kia lại có nét mặt và nhịp thở khác thường.

Lúc này Vương Duyệt đi tới gần cùng với nam nhân kia cuối cùng cũng phát hiện Lưu Minh Ngọc đang đứng.

Bởi vì Lưu Minh Ngọc vừa mới nhận chức Trưởng ban, so với trước đây vẫn còn khiêm tốn rất nhiều bộ quần áo trắng đen kiểu cũ dưới là chiếc quần rộng với đôi xăng-đan thấp, nhưng dựa vào nhan sắc hơn người vẫn dễ nhận ra vẻ đẹp riêng có.

Nam nhân cùng Lưu Minh Ngọc nhìn nhau một lát nam nhân kia dường như cũng sững người trong chốc lát nhưng ngay sau đó ngay lập tức trở lại bình thường, tiếp tục cười đi tiếp.

Vương Duyệt nhìn thấy Lưu Minh Ngọc ngay lập tức như nhìn thấy kẻ thù trừng mắt.

- Chà thì ra Trưởng ban Lưu vừa mới nhận chức quả là âm hồn không tan.

Lưu Minh Ngọc không nói khóe mắt hơi đỏ lên nước mắt tuôn rơi nhìn nam nhân đứng bên cạnh cô ta.

Vương Duyệt chú ý đến sự khác thường của Lưu Minh Ngọc phát hiện là Lưu Minh Ngọc đang nhìn nam nhân đứng bên cạnh, lập tức đắc ý cười:

- Xem ra Trưởng ban Lưu rất để mắt tới bạn trai của tôi, thấy thế nào? Có phải rất tuấn tú? Nghĩ lại cũng phải Trưởng ban Lưu như thế này đã nhiều năm cứ mải bán cái này bán cái kia sợ rằng không tìm được bạn trai rồi nên gặp người nào cũng muốn…thật đáng thương…

Lưu Minh Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ chỉ nhìn nam nhân bên cạnh Vương Duyệt hỏi:

- Tề Khải, về lúc nào vậy?

Nam nhân tên là Tề Khải cười nhẹ nhàng.

- Thực ra một năm trước đã xuất ngũ nhưng ở tỉnh khác công tác làm giám đốc bộ phận cho một công ty, hai tháng trước quay về Trung Hải làm đại diện cho chi nhánh ở đây.

- Một năm trước…

Lưu Minh Ngọc lắc đầu.

- Vì sao vì sao tôi không biết gì cả?

- Cô muốn biết? Tại sao cô lại muốn biết?

Tề Khải cảm thấy đáng cười nhíu mày nói:

- Tuy quan hệ trước đây hồi còn học đại học rất tốt nhưng cũng không đến mức chuyện gì tôi cũng phải báo cáo cô chứ.

Vương Duyệt nhận ra Tề Khải quen biết Lưu Minh Ngọc vội vàng chen lời nói:

- Tề Tề, anh tại sao lại nói chuyện với con hồ ly tinh này chứ em không cho phép hai người ôn chuyện cũ!

Tề Khải vuốt ve cằm của Vương Duyệt.

- Hồ ly? Em mới là con hồ ly lẳng lơ, cô ta chẳng qua chỉ là bạn học cũ. Nói vài câu chuyện mà em ghen cái gì chứ?

- Đáng ghét…

Vương Duyệt vuốt ve tay của Tề Khải vẻ mặt thẹn thùng giống như thiếu nữ thuần khiết.

Lưu Minh Ngọc cắn cắn môi mỏng của mình thở sâu một cái cười sầu thảm nói:

- Bạn học cũ? Không biết năm đó ai lên tàu nói rằng nhất định phải đợi anh ta lại nói nhất định phải trở về đây cùng tôi sống hết kiếp này…Tề Khải anh thật khiến tôi thất vọng…

Dương Thần ngồi bên cạnh nghe coi như cũng rõ nội tình cảm thấy nam nhân này chính là người bạn trai mà Lưu Minh Ngọc vẫn đang chờ đợi nhưng trước mắt xem ra tên nam nhân này đã đá Lưu Minh Ngọc rồi!

Tề Khải nhíu mày nói:

- Lưu Minh Ngọc, hồi đại học còn ít tuổi không hiểu chuyện những lời nói tùy tiện cô lại coi là thật, sao có thể vậy được? Tôi thật không tin cô có thật là nhiều năm như vậy không tìm được bạn trai thấu hiểu nỗi cô đơn của mình, bây giờ những cô gái xinh đẹp có cho mình ba bốn bạn trai là rất bình thường, cô đừng trước mặt tôi mà khóc lóc, tôi gặp nhiều rồi không có tác dụng gì đâu.

Lưu Minh Ngọc sắc mặt đỏ lên nghiến răng nói:

- Anh …anh vô liêm sỉ! Hạ lưu!

Tề Khải không hài lòng lạnh lùng nói:

- Lưu Minh Ngọc tuy chúng ta là bạn cũ, nhưng tại nơi đông người nói những lời như vậy là phải chịu trách nhiệm, tôi với cô vốn dĩ chẳng có gì cả, hồi học đại học cũng chỉ là thân thiết một chút, tôi cùng lắm là nắm tay cô, giữa chúng ta đến hôn cũng chưa từng có, càng không nói đến đụng tới người cô. Cô vẫn muốn giữ tôi trong bàn tay cô, vẫn đợi tôi trở về cưới cô làm vợ, cô cũng quá ngây thơ rồi đấy.

- Đúng thế đúng thế.

Vương Duyệt đã như hiểu ra mọi chuyện tiếp tục cười nhạo Lưu Minh Ngọc nói:

- Tôi còn tưởng cô có quan hệ gì với Tề Khải của tôi cơ chứ, chỉ là quan hệ nắm tay còn muốn Tề Khải yêu cô, Lưu Minh Ngọc cô thật là mặt dày quá đấy! Tề Khải bây giờ chỉ yêu mình tôi, bà cô già như cô cút ngay đi!

Lưu Minh Ngọc nuốt nước mắt cười lạnh nói:

- Tề Khải, anh thật có mắt nhìn người, là tôi đã nhìn lầm người, có điều mắt anh cũng dường như không tốt lắm có thể yêu Vương Duyệt loại người đã từng qua tay cả nghìn đàn ông cũng coi là báo ứng cho anh!

- Lưu Minh Ngọc! Cô nói gì! Ai đã từng qua tay cả nghìn đàn ông!?

Vương Duyệt phẫn nộ.

Tề Khải ngăn cản sự kích động của Vương Duyệt.

- Ài, bảo bối nhỏ tức giận gì chứ em không nhìn Lưu Minh Ngọc cũng đi cùng tình nhân ư?

Nói rồi Tề Khải chỉ về phía Dương Thần đang ngồi ở kia mỉm cười nói:

- Lưu Minh Ngọc khẩu vị của cô cũng chẳng ra sao cả một tên ngốc như thế kia cô cũng yêu, tôi nghĩ mấy tên nam nhân như thế này cũng chơi không ít, nghe nói cô đang làm Trưởng ban e rằng con đường sau này sẽ khó đi rồi, khuyên cô sau này bớt chơi bừa bãi mắc bệnh rồi tôi không có tiền thừa mà cho cô chữa bệnh, suy cho cùng sự nghiệp của tôi vẫn đang đi lên cô tự mình giữ gìn một chút, cũng coi như lời khuyên thật lòng của người bạn cũ.

- Ha ha ha ha…

Vương Duyệt cười sảng khoái.

- Tề Khải anh nói rất đúng em yêu chết được!

Nói rồi, Vương Duyệt nhảy lên hôn Tề Khải trên má lẳng lơ nhìn Tề Khải lộ ra vẻ quyến rũ.

Tề Khải nhìn Lưu Minh Ngọc và Dương Thần với vẻ đầy khiêu khích nhếch miệng nói:

- Tôi nói cho cô biết Lưu Minh Ngọc, tôi bây giờ về tới Trung Hải rồi về sau còn muốn ở đây làm ăn lâu dài cô đừng đi rêu rao những chuyện như thế này về tôi, tôi từ trước tới nay chưa từng hứa hẹn gì với cô cả cũng không yêu cầu cô hứa hẹn điều. Những điều cô vừa nói chẳng có chứng cứ xác minh, tôi nghĩ có lẽ là do cô ảo tưởng, cô tốt nhất là giữ đúng chừng mực nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Nói xong, nhìn Lưu Minh Ngọc với ánh mắt cảnh cáo khoác tay Vương Duyệt tiếp tục đi khỏi đó.

- Chờ chút!

Dương Thần vừa rồi còn ngồi không được vui cho lắm đứng lên gọi Tề Khải đứng lại.

Tề Khải quay người lại cười vẻ đầy kiêu căng hỏi:

- Sao vậy, muốn ra mặt giúp cô ta sao? Làm gấu chó?

Dương Thần nhìn sang Lưu Minh Ngọc đứng bên cạnh với nét mặt xám như tro tàn thở dài nói với Tề Khải:

- Việc của anh và Lưu Minh Ngọc tôi là người ngoài không tiện hỏi, nhưng anh nói Lưu Minh Ngọc là nữ nhân của tôi, tôi phải lên tiếng nói là không phải. Giữa tôi và cô ấy rất thanh bạch. Hơn nữa những lời anh vừa nói như là nhục mạ tôi đây cũng coi là công kích người khác. Anh phải xin lỗi tôi ngay bây giờ.

- Xin lỗi?

Tề Khải giống như nghe được lời nói nực cười nhất vui vẻ nói:

- Tiểu tử, anh có biết trước kia tôi ở binh chủng nào không?

- Cái gì?

- Bộ đội dã chiến, quân đặc chủng chuyên về công tác bắt giữ tôi phạm tôi còn giết không ít người đấy.

Tề Khải điềm nhiên nói.

Dương Thần lắc đầu.

- Chẳng liên quan gì tới tôi, tôi chỉ hỏi anh có xin lỗi bây giờ không thôi.

- Xin lỗi? Tôi không nói sai gì dựa vào cái gì bắt tôi xin lỗi? Tôi không xin lỗi anh có thể làm gì tôi?

- Anh tốt nhất là nên xin lỗi tôi ngay tôi không muốn làm to chuyện ảnh hưởng tới mọi người ở đây.

Hắn nhìn xung quanh nói.

Tề Khải hừ lạnh một tiếng nói.

- Lời của anh tôi nghe thấy thối lắm! Ta đây nói cho anh biết, anh còn trước mặt tôi làm ra vẻ cao ngạo này nữa bắt tôi xin lỗi, tôi bây giờ sẽ không nể mặt nữa…

Không đợi Tề Khải nói dứt lời Dương Thần đã đi đến trước mặt Tề Khải, tốc độ đó giống như trong một đoạn phim ngắn.

Tề Khải chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên cơ thể không đứng vững nữa bị một sức mạnh khống chế từ phía sau.

- Rầm…

Cơ thể cao lớn của Tề Khải ngay lập tức bị gập người xuống vượt qua không trung từ giữa vai Dương Thần hung hăng quật mạnh Dương Thần lên trên bàn!

Trong khi chiếc bàn bị một sức mạnh cực lớn làm gãy thành hai, thì thức ăn, ly rượu trên bàn cũng rơi xuống vỡ tan tành, bắn vào bộ trang phục Armani đắt tiền của Tề Khải.

Những vị khách trong nhà hàng phát ra tiếng kêu sợ hãi, không ít người đã nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đứng ra một chỗ xa xa nhìn xem bên này đã xảy ra chuyện gì.

Còn về Lưu Minh Ngọc và Vương Duyệt, hai người phụ nữ đều ngây ngô đứng ở bên cạnh, dường như không thể tin rằng, chỉ có một cái nhìn trong chớp mắt như vậy, một Tề Khải vừa rồi còn đang cười nói, đã bị Dương Thần lộn qua vai, quăng xuống đất.

Dương Thần đi lên trước, giẫm một chân lên ngực Tề Khải. Trên mặt đất, Tề Khải bị thức ăn dính đầy người không ngóc đầu lên nổi, bởi vì cú đánh vừa rồi, cộng với ho khan khiến cho thần trí có chút mơ mơ hồ hồ.

- Tao nói, để cho mày xin lỗi, mày phải xin lỗi. Tao tiêu tiền để ăn một bữa cơm thoải mái nhẹ nhàng không được sao? Mày không xin lỗi thì thôi, còn nói mày là bộ đội đặc chủng, còn muốn vật ngã tao, vật ngã cái con mẹ mày ấy? Bố đây ghét nhất bị người ta uy hiếp.

Dương Thần nói xong, dẫm mạnh lên ngực Tề Khải.

- Phụt……

Máu từ trong miệng Tề Khải phọt ra ngoài, nhuộm đỏ phần trước ngực của chiếc áo sơ mi mà Tề Khải đang mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.