Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 18: Ai tỏ tình với ai




Đột nhiên Sắc Vi hỏi Dương Thần nhưng hắn không phản ứng lại, sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề là gì, Dương Thần trầm lặng.

Không phải hắn không thể nói, với Sắc Vi hắn hoàn toàn tin tưởng, nói vài điều ra thì cũng không có gì to lớn lắm, chẳng qua, Sắc Vi chưa chắc đã hiểu được. Đương nhiên có vài điều không thể nói, chính mình đã nói là không có gì, một khi Sắc Vi biết, chỉ sợ là rủi ro khó mà tránh được.

Mỗi người đều có vòng luẩn quẩn của bản thân, vượt qua nó là phạm giới, dường như trên thương trường phạm giới sẽ chịu sự công kích của nhà nước và nhà máy, quân đội phạm giới sẽ phải chịu lửa đạn của nó, nếu đã biết thì không nên tìm hiểu nó, nếu không chết lúc nào không biết.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Sắc Vi, Dương Thần đắn đo và nói:

- Thật ra anh không muốn giấu em tới bây giờ, chẳng qua có vài thứ không thể lý giải được, anh chỉ có thể nói cho em đạo lý đơn giản mà thôi.

- Em không cần biết tất cả, em chỉ muốn biết tại sao ông xã lại như vậy, muốn em làm anh té xỉu.

Sắc Vi hỏi bức thiết, trên thực tế, trong lòng của người đàn bà này biết rõ chồng đã không còn nguy hiểm!

Dương Thần điều chỉnh tâm tư lại rồi mới nói:

- Đây là một tật xấu của anh, nếu cơ thể vượt quá khả năng hoạt động bình thường, ví dụ như đêm qua anh đã dùng khả năng đó để giết đám người kia, bệnh lại phát ra. Tinh thần bị nhiều thứ trói buộc, nội tâm trở nên bực bội, não của anh không thể khống chế… Làm ra một vài… chuyện khác người.

- Có nguy hiểm không?

- Anh không nguy hiểm gì, nhưng người bên cạnh, có lẽ sẽ rất nguy hiểm.

Dương Thần cười nói.

Sắc Vi thở phào nhẹ nhõm, cô lý giải được cái gọi là “ chuyện người khác” là như nào, nhưng chỉ cần Dương Thần nói không sao, đó là tin tốt nhất.

Dương Thần nhìn vẻ mặt của Sắc Vi, có sự rung động ấm áp, từ xưa tới nay khó nhất là ải mỹ nhân, bản thân thật sự đã lừa cô ấy… Bởi vì, bản thân mình có tật xấu, trên thực tế khó có thể kìm chế, có thể làm hại đến người khác, cũng là hủy hoại chính bản thân mình…

Nhưng có một số việc của đàn ông mà không thể nói cho phụ nữ biết, bởi vì phụ nữ thường có tình cảm vượt qua lý trí, nên làm ra nhiều chuyện ngốc.

Sắc Vi cân nhắc, cẩn thận hỏi:

- Anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra không, chẳng lẽ lúc ở nước ngoài anh chưa từng đi trị liệu à?

Trị liệu? Tật này trên thế giới chỉ có mình có, ngoại trừ mình thì không ai biết nó phát sinh như thế nào, có cái gì là trị liệu được chứ?

Dương Thần lắc đầu, cười nói:

- Không cần, anh đã kiểm tra ở Mỹ rồi, bác sĩ nói biện pháp tốt nhất là sống đơn giản, không nghĩ nhiều quá, không làm quá sức, như thế có thể sống yên ổn hết cuộc đời, muốn trị liệu tận gốc, hiện nay y học chưa làm được.

Xin lỗi, Sắc Vi bảo bối, anh đành phải lừa em… Dương Thần bất đắc dĩ nghĩ.

Sắc Vi gật gật đầu, cũng không cố ép Dương Thần, tuy nhiên vẫn cảm thấy Dương Thần vẫn giấu diếm mình rất nhiều, nhưng cô lựa chọn sự im lặng.

Sáng sớm tỉnh dậy ra khỏi giường Dương Thần cảm thấy đói bụng bèn bưng bát cháo lên, sau khi ăn hết, cười nói với Sắc Vi:

- Bát cháo nhỏ như vậy sao đủ ăn, bưng một bát nữa đến đây.

Nét mặt quyến rũ của Sắc Vi lườm hắn một cái, nói:

- Đừng ăn vội, em có vài thứ muốn cho anh xem.

- Cái gì vậy?

Sắc Vi cười thần bí:

- Là từ phòng của Tư Đồ Minh Trạch, em phái người đưa ông ta đến Triều Thiên, quả nhiên tìm được một số thứ tốt.

Nói xong, Sắc Vi đi ra góc nhà, mở ra một cánh cửa sau bức tranh, lộ ra một cái tủ sắt đen.

Làm quay ra mật mã, tủ sắt mở ra, bên trong không có nhiều đồ lắm, chỉ có mấy tờ thư, mấy cái đĩa, cài cái USB và SD linh tinh.

Sắc Vi lấy ra một cái USB, đi đến chỗ máy tính, cho vào, mở ra xem nội dung bên trong.

Dương Thần nhìn thoáng qua, văn kiện trong USB được mở ra, bên trong là video văn kiện và một số bản thống kê.

- Đó là những cái gì?

Dương Thần hỏi.

Sắc Vi liền nói như kiểu của hồ ly tinh:

- Ông xã, vì sao anh lại hỏi thế, đó là những thứ của thương gia, những người bằng lòng cùng Tư Đồ Minh Trạch lăn lộn chốn thương trường.

- Vì lợi ích?

- Đây là cơ bản nhất, nhưng muốn chiếm cục diện này, Tư Đồ Minh Trạch còn cần có những thủ đoạn khác…

Nói xong, Sắc Vi tiện tay mở mấy video văn kiện trong máy tính…

Video mở ra ngay tức khắc, Dương thần nghĩ mình đang nhìn lầm, lau lau mắt, mới xác định đó là thật.

Chỉ thấy video, một người trần như nhộng, một người đàn ông hói đầu đang ghé vào người phụ nữ trẻ tuổi, hai người ở cùng một chỗ, hai người không ngừng rung rung, người đàn bà thì kêu thét như đang phấn khích.

- Sắc Vi, em muốn xem cuộn phim này sao, loại này xem mà ghê tởm, nếu vui thì càng không nên xem! Xem nhiều sẽ không kìm chế được cảm xúc, sau này cũng không nên xem.

Dương Thần phất tay, tỏ ý bất mãn, người phụ nữ của mình không nên xem những video này!

Sắc Vi đỏ mặt, tức giận nói:

- Cái gì, cái gì đủ tiêu chuẩn cái gì không! Nghĩ lại đi, em… em không như anh nghĩ đâu!

Mặc dù đã từng thân mật với Dương Thần, trên phương diện này Sắc Vi vẫn là cô bé ngây ngô.

- Có gì lý thú chứ…

Sắc Vi lập tức tắt video, lại mở ra một đoạn văn kiện, mở ra xong, bên trong là một dãy các tên người.

Sắc vi chỉ vào dãy số, giải thích:

- Ông xã anh xem này, dãy tên này cùng với video rất giống nhau, người phía sau, là Phó cục trưởng Quách Diễm, và vợ con của Cục trưởng Cục hàng hải khu Tây Trung Hải.

Tuy rằng đối với chính trị của nước Hoa Hạ không hiểu lắm, nhưng Dương Thần cũng biết cái gì gọi là chức vị, đều là cán bộ đã đạt tới chức Cục trưởng thậm chí Phó giám đốc sở. Liên tưởng đến nội dung video, và lời nói của Sắc Vi, Dương Thần hiểu ngay hàm ý của nó.

Tư Đồ Minh Trạch không từ thủ đoạn, nắm trong tay nhiều tài liệu, không lo chính phủ hống hách tàn sát bừa bãi.

Sắc Vi tiếp tục nói:

- Đoạn video này, đều là tư liệu về cán bộ chính phủ và một số thương gia, Tư Đồ Minh Trạch điều tra rõ ràng những vụ bê bối không sạch sẽ của họ, nên tìm được chứng cớ này. Mà không sợ bối cảnh trong sạch, Tư Đồ Minh Trạch cũng cố tình làm cho họ mắc bẫy để khó mở miệng, còn quay được video. Có mấy thứ này, bang hội của ông ta được củng cố, không bị chính quyền nghiền nát.

Dương Thần không thích thú gì những thứ kì quái, nhưng tư liệu này với Sắc Vi mà nói, là cái hỗ trợ đắc lực, từ nay về sau, Sắc Vi trở thành người đứng đằng sau nắm quyền.

Có điều, mắt của Dương Thần vô tình nhìn thấy bảng dãy số, cùng với tên tuổi của họ, Dương Thần nhiều lần không kìm nổi.

- Ông xã, anh sao vậy?

Sắc Vi thấy Dương Thần khác thường.

Dương Thần lộ ra vẻ kỳ lạ, mỉm cười nói:

- Không có gì, anh nhìn thấy người quen.

- Người quen?

Sắc Vi tò mò nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt ngây ngô đáng yêu.

Sáng sớm là thời điểm đàn ông tràn đầy năng lượng, vừa nhìn đoạn video khá thô tục, người đẹp trước mắt lại vô cùng hấp dẫn, Dương Thần đang bị kịch động của tối hôm qua!

Không đợi Sắc Vi đặt câu hỏi, Dương Thần ôm Sắc Vi, bế Sắc Vi lên giường, bất chấp cô hờn dỗi, điên cuồng, hoang dã, vén chiếc váy ngủ lên, làm lộ ra cặp đùi trắng nõn như ngọc.

Sắc Vi biết hắn muốn làm cái gì, vừa mới nói chuyện chính trị, đột nhiên như vậy giống như con cừu ở dưới thân đàn ông, khiến cô nhất thời phấn kích, thở hổn hển, làn thu thủy che chắn, mặt thẹn thùng như sóng di chuyển trên lúm má đồng tiền.

- Ông xã anh vừa mới tỉnh dậy, cơ thể không sao chứ…

Tuy rằng đã mơ mơ hồ hồ nhưng Sắc Vi vẫn dùng lý trí để hỏi.

- Tập thể dục buổi sáng tốt mà.

Dương Thần cười lớn nói, rồi kẹp lấy thân hình của Sắc Vi…

Lúc từ quán Rose bước ra đã là gần 8h, mặc dù tối qua suýt chút nữa là mất đi lý trí, nhưng cơ thể Dương Thần lại không bị tổn hại gì, vẫn có thể “quần” cho Sắc Vi tơi tả một trận. Với người võ công cao cường như Sắc Vi, đàn ông bình thường khó có thể khiến cô mệt đến rã rời, như vậy đủ biết sức mạnh của Dương Thần tới cỡ nào rồi.

Biết là chắc chắn sẽ đi làm muộn nên Dương Thần cũng không vội vã, từ từ đi đến chỗ mua đồ ăn sáng, mua xong mới quay xe về Quốc Tế Ngọc Lôi.

Đến công ty, Dương Thần không nhìn thấy những ánh mắt lườm nguýt cau có thường ngày khi thấy hắn đến muộn nữa, thay vào đó Dương Thần phát hiện đám nữ nhân viên đang chụm đầu vào chỗ của Lưu Minh Ngọc thì thầm to nhỏ gì đó rồi cười ha ha, rõ ràng chả ai thèm để ý đến việc hắn vừa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.