Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 14: Ngủ trong cuộc thi là thoải mái nhất




Sắc mặt Tư Đồ Minh Trạch và Chu Quang Niên tái mét, Dương Thần và Sắc Vi lại cười vui vẻ, Chu Đông Thành...Ồ không, Sự xuất hiện đầy bất ngờ và màn biểu diễn xuất sắc “cô Chanel” đã làm cho hai đại ca vốn đầy uy lực uất nghẹn giống như quả bóng bay bị xì hơi, không còn chút sức lực nào!

- Súc sinh... mày muốn làm cho tao tức chết có phải không?

Chu Quang Niên chỉ tay về phía Chanel:

- Mày cút cho tao, lập tức cút khỏi nơi đây, đừng làm tao mất mặt nữa!!

- Ba, sao phải kích động như vậy chứ, buổi tối nay thật đẹp, con còn muốn nhảy với anh Dương Thần một bài cơ.

Chanel nói một cách đầy tủi thân.

Quan khách có mặt tại buổi tiệc đều không nhịn được cười, tuy nhiên cũng không dám thái quá, vì dù sao còn có Chu Quang Niên, cảnh tượng trước mặt cứ như đang diễn kịch, ai có thể tưởng tượng công tử của bang phái xã hội đen lại hóa trang thành con gái, xuất hiện trước bàn dân thiên hạ một cách thật diễm lệ, và lại rất thẹn thùng.

Sắc Vi dùng ánh mắt thần bí nhìn Dương Thần, nhỏ nhẹ hỏi:

- Ông xã, không lẽ anh thật sự có gì với Chu Đông Thành...

- Nghĩ cái gì thế!

Sắc mặt Dương Thần liền thay đổi, lập tức trả lời

- Anh làm sao biết anh ta đột nhiên ra nông nỗi này, anh với anh ta mới chỉ gặp nhau có một lần mà thôi.

Sắc Vi vỗ ngực yên tâm:

- Anh đến con trai mà cũng thích, thì em sẽ bỏ mặc anh đấy, người đàn ông mình thích mà đi ăn vụng với người con gái khác còn chấp nhận đước, nếu như đi ăn vụng với con trai thì chắc em sẽ phát điên lên mất

Chu Quang Niên bước nhanh tới trước mặt Chanel, với con mắt tái xanh, mặt mày tối sầm, nghiến răng nói:

- Mày hôm nay đến đây để cố tình đối đầu với bố mày đúng không!

- Sao lại nói như vậy, hả ba yêu, lẽ nào ba không muốn con gái mình xinh đẹp sao?

- Mày là con trai, là đứa con trai tao sinh ra!!!

Chu Quang Niên bật thình lình hét lớn, làm cho quan khách có mặt biết ý lùi về sau vài bước.

Chanel thong thả vuốt mái tóc vàng kim.

- Là nam hay nữ có ai rõ hơn con không hả? Nếu bố cứ kiên quyết chứng minh con không phải là con gái, xem ra con chỉ còn cách cởi quần trước mặt mọi người thôi...!

Nói xong, Chanel liếc mắt đưa tình với tất cả nam nữ có mặt, trong khi mọi người còn đang hoảng hốt, liền vén chiếc váy bồng bềnh của mình lên, để lộ ra bắp chân nhỏ nhắn đã được cạo sạch lông và được chăm sóc kĩ càng.

Hắn ta thật sự muốn cởi quần lót ra!!!!

Nhưng chẳng có ai là chớp mắt, vì đôi bắp chân của Chanel có tiêu chuẩn của người mẫu, thon dài chói lóa như ngọc báu, làm cho mọi người không thể bỏ qua, bất luận quan khách có mặt là trai hay gái giờ phút này đều cảm thấy hổ thẹn vì họ đang ngắm nhìn đôi chân của một người con trai giả gái.. và đang chờ đợi anh ta cởi bỏ quần lót của mình!

- Lẽ nào lại như vậy!

Chu Quang Niên cuối cùng cũng không chịu được tặng vào má trái của Chanel một cái tát mạnh.

Bộp!!

Trên nữa khuôn mặt lộ rõ dấu vết bàn tay sau khi bị đánh, lúc đó từ từ buông mép váy đã được kéo đến tận đùi, đứng thẳng người dậy, dùng tay xoa lấy nửa bên mặt vừa bị tát, ném về phía Chu Quang Niên một ánh mắt uất, sau đó chuyên nghiệp như một diễn viên, hai mắt đỏ lên, ngấn lệ nói với Chu Quang Niên:

- Ba dám đánh con... con không thèm chơi với ba nữa!

Vừa dứt lời, Chanel như môt đám mây đầy mầu sắc, vừa lấy tay quyệt nước mắt, vừa xách lấy váy chạy thẳng ra phía cửa lớn của đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc.

Tuy mọi người có mặt đều bị choáng váng bởi cảnh tượng vừa xảy ra, nhưng Chanel đột nhiên rút lui làm mọi người cảm thấy khó hiểu.

- Chẳng ra cái thể thống gì cả, vừa xuất hiện đã chạy mất!?

Sắc mặt Chu Quang Niên lúc xanh lúc tím, chẳng còn biểu hiện trắng bệch như lúc đầu, nhìn thấy con trai mình sướt mướt như con gái chạy ra khỏi bữa tiệc, Chu Quang Niên liếc nhìn Tư Đồ Minh Trạch cũng đang tối sầm mặt mũi với ánh mắt đầy suy tư, sau đó nói:

- Chu mỗ ta hôm nay tâm trạng không được vui, xin về trước để dạy dỗ cái thằng nghịch tử kia, xin mời các vị cứ tiếp tục!

Mười mấy vệ sĩ của Đông Hưng lập tức bao quanh Chu Quang Niên, cả hội hùng dũng ra về

Loáng một cái đã không thấy bóng Chu gia đâu, rất nhiều quan khách trong bữa tiệc bàn tán rôm rả, nhưng có nhiều người lại thấy vừa được xem một vở kịch rất hay.

Dương Thần không biết Chu Đông Thành cố ý hay vô tình tạo ra sự cố ồn ào này, nhưng trước mắt tình hình có vẻ đã dịu đi phân nào, vì chỉ còn lại một mình Tư Đồ Minh Trạch, cũng không phải lo lắng nhiều đến thế lực của Đông Hưng.

Tư Đồ Minh Trạch hiển nhiên nhận thực được điều này. Mười mấy năm sương gió làm cho ông già túc kế đa mưu này không thể có nhiều dao động. Ông ta dùng ánh mắt u ám nhìn Sắc Vi và Dương Thần và nói:

- Tuy ngài Chu đã về rồi, nhưng chuyện của chúng ta vẫn còn tiếp tục, ta nghĩ các vị quan khách rất vui mừng chứng kiến việc hỉ của hai nhà Tư Đồ và Chu tiếp tục tiếp diễn chứ?

Vấn đề này dường như đang hướng tới các vị quan khách có mặt, những mỗi người đều lựa chọn cúi đầu im lặng.

Tư Đồ Minh Trạch cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói:

- Con gái của ta, lẽ nào con không muốn bố con ta có một chỗ dừng chân vững chãi sao?

- Con đã nói rất rõ ràng rồi! Hội trưởng Tư Đồ cứ giữ cái ý tốt đấy lại cho mình, cô Channel là một cô gái xinh đẹp.

Sắc Vi mỉm cười đáp.

- Chuyện của công tử Chu tôi cũng rất bất ngờ.

Tư Đồ Minh Trạch dường như không bị lời khích bác của Sắc Vi làm cho tức giận, thở dài và nói:

- Ba tin Chu công tử chỉ là ham vui, trẻ tuổi mắc sai lầm là chuyện không thể tránh khỏi, cái này thì giống con, phạm lỗi rồi thì sửa chữa là xong, nếu cứ cố chấp, thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp đâu.

- Nếu con thích cố chấp thì sao?

Sắc Vi cười một cách khoái trá.

- Vậy thì Ba sẽ giúp con hối hận.

Tư Đồ Minh Trạch thay đổi sắc mặt, ra hiệu cho người đàn ông mặt lạnh tanh im lặng và có thân hình vạm vỡ đứng bên cạnh, đó chính là nội gián mới đến của hội Tây Minh - Trương Hổ!

Trương Hổ hiểu ý gật đầu, tiến lại phía quan khách quát lớn:

- Ngài Chu đã dẫn đầu rút lời, bữa tiệc buồi tối ngày hôm nay đến đây kết thúc, nếu các vị muốn tiếp tục ở lại đón xem tiết mục biểu diễn tiếp theo, chúng tôi cũng rất hoan nghênh.

Trương Hổ nhếch mép nở một nụ cười thâm hiểm.

Quan khách khách ngây ra một lúc rồi tháo chạy toán loạn, họ không biết “biểu diễn” có nghĩa gì, vỗn dĩ bị ép đến tham gia buổi tiệc để tạo không khí, lúc này họ nào dám ở lại, giống như đàn ong ào ra phía cửa lớn!

Trong nháy mắt, toàn bộ đèn trong căn phòng rộng lớn được bật lên, nhưng trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại bốn người nhóm người của hội Tư Minh, Dương Thần và Sắc Vi.

Tiểu Triệu người mặc áo nhân viên phục vụ đã chạy đến bên cạnh Sắc Vi, với khí thế chiến đấu đến cùng, hiển nhiên người thanh niên này hiểu rất rõ ràng viễn cảnh trước mắt không hề lạc quan.

Về phần Trần Dung, với nỗi sợ hãi của hàng loạt sự việc từ lúc nãy đến bây giờ mang lại, một cô gái ngây thơ từ trước đến này không nghĩ rằng lại có thể ở cùng nhóm người này, bị cuốn vào lối sống như thế này, dù không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô gái đó vẫn lo lắng đến nỗi hai tay nắm chặt góc váy

Mấy vị đại ca của hội Tây Minh dẫn theo một đám đàn em từ ngoài xông vào, với bộ mặt đắc ý bao vây Sắc Vi bốn người bọn họ, cuộc chiến dai dẳng từ xưa đến này, hôm nay sẽ có một cái kết hoàn hảo. Đối với họ lúc này không thể không nói là một tin tốt lành.

Tư Đồ Minh Trạch và Sắc Vi nhìn thẳng vào nhau mà không nói một lời, trong ánh mắt giao thoa ấy ẩn chứa rất nhiều ẩn ý.

- Cái màn này ba bố trí bao lâu rồi?

Sắc Vi hỏi.

Tư Đồ Minh Trạch từ bên cạnh lấy điều xì gà vừa được cắt đầu và châm lửa sẵn, hít một hơi, để cho bản thân tĩnh tâm lại, rồi nói:

- Thức tế, ba và ông Chu có mối quan hệ từ lâu, hai bên đều giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.

- Có mà là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Chu Quang Niên lúc khởi nghiệp đã có quan hệ buôn người và ma túy với nước ngoài. Những việc mà ba làm vài năm nay, so sánh với ông ta thi có khác gi nhau đâu.

- Chậc chậc! Ăn nói cái kiểu gì đó!

Tư Đồ Minh lắc đầu nói:

- Con gái, có lẽ chỉ mỗi mụn con gái, ba mới nói với con nhưng điều này, làm cái nghề gì, thì phải làm cho ra dáng cái nghề đó, đã nhúng chàm xã hội đen, không buôn bán ít ma tuy hàng nóng, thì còn gọi gì là xã hội đen, còn về cái con nói buôn người gì đó, thì là cô tình tôi nguyện, ba cũng chỉ thuận theo ý người ta, không thể trách ba được...

- Con biết con thua ở điểm nào không?

Tư Đồ Minh Trạch ngậm điếu xì gà, hỏi Sắc Vi với dáng vẻ của kẻ chiến thắng.

Không đợi Sắc Vi trả lời, Tư Đồ Minh Trạch trừng mắt trả lời:

- Thua tại tính người!

- Tính người cần có điểm nhấn, nhưng nhiều quá lại không tốt, con cảm thấy buôn hàng trắng, buôn người là không có lương tâm, phá hoại đạo đức, nhưng nếu không có người mua thì làm gì có kẻ bán, nếu không có người mua thì kẻ bán sẽ ra sao? Phàm rằng mọi sự việc nếu nghĩ theo một cách khác thì con sẽ không còn suy nghĩ thiển cận nữa.

Tư Đồ Minh Trạch bước từng bước chậm rãi giống như đang giảng giải cho toàn bộ quan khách có mặt một bài học quan trong.

- Khi con phản bội ba, chửi ta là loài cầm thú, con giữ khoảng cách với ba, ba có phản đối không? Không! Ba không hề phản đối, vì ba là loài cầm thú! Mẹ nó chứ! Vứt mẹ nhân cách cho quỷ dữ đi.

Tư Đồ Minh ném mạnh điếu xì gà cuba trên tay xuống đất, dùng chân day nát, rồi ngẩng đầu cười một cách quái đản.

- Con xem, nhân cách là cái thứ vô dụng, vừa dẫm lên đã chẳng còn gì rồi.

- Bữa tiệc ngày hôm này là Ba và Chu đệ bàn bạc với nhau, nếu con không đến chứng tỏ là muốn khai chiến với chúng ta, thực ra còn hoàn toàn có thể không đến, vì dù sao chúng ta sớm muộn gì rồi cũng khai chiến, nhưng con vì người của con mà sẵn sàng mạo hiểm, vì sao? Vì con sợ bọn họ sẽ hi sinh hết, con xem xem, con thật là có nhân cách..nhưng nhân cách của con thì có ích gì? Chẳng phải bây giờ con đã trao thân rồi sao?

- Đó là lựa chọn của con, không cần bố phải dạy dỗ.

Tương Vi trả lời một cách không kiêng nể.

Tư Đồ Minh Trạch cười nhạt nói:

- Ta biết con nghĩ rằng ta sẽ không lợi dụng cơ hội này để giết con, làm cái chuyện bỉ ổi như vậy. Nghĩ ta đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, cũng được coi là người có máu mặt ở cái đất này, nhất định sẽ không làm thế, nhưng ta lại cứ làm thế! Ta không sợ mất mặt, không sợ mang tiếng, đến nhân tính ta cũng không thiết, còn để tâm danh dự làm gì chứ!

Sắc Vi khinh thường nhìn ông ta:

- Thật đáng tiếc, không ngờ đối thủ của tôi đã không còn là người từ rất lâu rồi.

- Con nên cảm thấy đáng tiếc vì một nửa dòng máu của con là của ta truyền cho con!

Tư Đồ Minh Trạch kiêu ngạo nói:

- Nếu hôm nay còn đồng ý từ đây về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, thì ta sẽ cho con một con đường sống!

Dứt lời Tư Đồ Minh Trạch rút ra một khẩu súng, giơ thẳng về phía Sắc Vi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.