Công Chúa Bệnh Kiều

Chương 6: 6: Bảo Bối Ngoan




Edit: cô Dờ cũng tập tành tu máu gà

Bên ngoài nhìn vào ai cũng thấy đời Cố Uyển lên hương, không nói tới chuyện chiếm được món hời là kế nghiệp Cố gia, còn cưới được Lâm gia tiểu thư, thương trường mãn ý, tình trường cũng thỏa lòng, hưởng đủ hết hỷ sự của nhân sinh.

Chỉ có Cố Uyển tự biết cái khổ của mình. Lúc đại ca hắn làm đương gia, Cố Uyển bị cữu cữu xúi giục, trộm dùng bạc của khố phòng đem ra cho cữu cữu.

Cố Uyển vốn tính chơi bời, hắn không dám bàn tới gây dựng gia nghiệp to lớn, kể cả việc quản lý đoàn thuyền cũng là giao cho cữu cữu xử lý.

Đại ca hắn ngốc, mối làm ăn của đoàn thuyền giảm đi thấy rõ, Cố Uyển coi khinh những đơn hàng vận chuyển ngắn đường, nhưng lại chẳng có nhà buôn nào dám đặt đơn vận hàng lớn, hiện tại đã ăn vào vốn ban đầu của Cố gia.

Tưởng rằng cưới Lâm Nhược Thu về thì cha vợ sẽ giúp một tay, Lúc Cố Uyển tìm tới cửa, Lâm Tranh khó xử nói, "Nhà buôn nhỏ lẻ không chống đỡ nổi đầu chi của Cố gia, các nhà buôn lớn thì thà đi tìm những đoàn thuyền dày kinh nghiệm khác, huống hồ đang mùa nước dâng, việc làm ăn này sợ là khó làm."

Lâm Tranh vuốt cằm nhấp một ngụm trà, thấy Cố Uyển không nói gì thì tiếp tục: "Cố gia cũng không chỉ có đoàn thuyền, còn có cửa hàng, không bằng lên bờ mà làm ăn."

Các cụ có câu, đi đâu ăn mắm ngóe đó*, An Thành gần sông, đây chính là nguồn sống chính. Ở An Thành, không gì có thể kiếm tiền nhanh bằng kinh doanh thuyền bè.

*Kháo sơn cật sơn kháo thủy cật thủy: Gần núi ăn núi, gần nước ăn nước.

"Chỗ ta thật ra cũng có mấy lão bản, nhưng vừa mới nghe là hợp tác với Cố gia thì tránh như tránh tà." Lâm Tranh trầm ngâm nói, Cố Uyển chắp tay ý bảo ông cứ tiếp tục.

"Không thì Cố gia chuyển đoàn thuyền buồm về dưới danh nghĩa Lâm gia, tiền kiếm được chia đôi, không dính dáng gì đến danh nghĩa Cố gia nữa." Cố Uyển nghe xong thì run rẩy, nói dễ nghe thì là Lâm Tranh âm thầm giúp một tay, mà nói toẹt ra thì là trắng trợn cướp đoàn thuyền của Cố gia.

Cố Uyển nổi giận đùng đùng về phủ, Lâm Nhược Thu cũng vừa về, nếu không phải vì Nhạc Tiên Dẫn, còn lâu nàng mới đến Cố gia.

Chén trà trong tay đung đưa, Cố Uyển nhàn nhạt nói, "Cha vợ tốt của ta, bảo ông giúp Cố gia, trái lại ông ta còn nhăm nhe muốn cướp luôn đoàn thuyền!"

Lâm Nhược Thu nghe xong thì tủi thân nói: "Phụ thân không chịu giúp, nhưng huynh cũng không cần phải trút giận lên ta như vậy."

Mỹ nhân buồn rầu không vui, Cố Uyển âm thầm tự trách, sao mình lại phải phát giận với Lâm Nhược Thu chứ, vẻ mặt Cố Uyển buông lỏng ra, buông chén trà nắm lấy tay nàng, "Ta... ta không trách nàng."

Lâm Nhược Thu thấy thế, dựa vào ngực Cố Uyển, giọng nói mềm nhũn, "Nếu đã gả cho huynh, ta nhất định sẽ đồng lòng với huynh."

Cố Uyển luôn miệng nhận sai, Lâm Nhược Thu lại nói, "Thực ra phụ thân nói cũng có lý, nhưng huynh lại không nỡ bỏ đoàn thuyền, vậy thì không bằng..."

"Không bằng gì?"

"Muội muội bên nhà cô mụ cũng tới tuổi xuất giá rồi, không bằng nạp thiếp cho đại ca?"

Hôm nay Lâm Nhược Thu xuất môn đi gặp Nhạc Tiên Dẫn. Nhạc Tiên Dẫn vẫn lo ngay ngáy về Cố Trầm, chỉ cần hắn còn sống thì vẫn còn là tâm bệnh của Nhạc Tiên Dẫn.

Nhạc Tiên Dẫn vuốt ve chén trà, vẻ mặt buồn phiền nói: "Nhược Thu, đệ đệ của ta có phải ở Cố gia rất an ổn đúng không... Ta sợ Nhược Thu chịu thiệt."

Lâm Nhược Thu động lòng, "Nhị ca ca, Nhược Thu làm gì đều vì huynh."

"Đệ đệ ta một mình chăm sóc một tên ngốc, lại đi đứng bất tiện, chỉ sợ không thể chia sẻ công việc với muội. Hay là gả muội muội bên nhà cô mụ cho Cố Trầm, đúng lúc bầu bạn với muội, chia sẻ gánh nặng, ta cũng yên tâm phần nào."

Cố Uyển khó hiểu, "Ta không làm chủ được chuyện nạp thiếp cho đại ca đâu, mà chuyện này cũng đâu có giúp gì cho đoàn thuyền."

Lâm Nhược Thu rút lại dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, kéo ống tay áo Cố Uyển, "Nhà muội muội này của ta kinh doanh lá trà, tuy không phải nhà buôn lớn gì nhưng lá trà thì phải vận chuyển quanh năm suốt tháng, ít nhất cho thể tạm thời giải quyết tình trạng lửa sém lông mày cho Cố gia."

Cố Uyển vẫn không yên tâm, "Hôn sự của đại ca, ta không quyết định được, phải hỏi chính huynh ấy."

"Bây giờ đại ca có biết gì nữa đâu? Cha mẹ đặt đâu phải ngồi đấy, để ta khuyên mẫu thân vài câu, nhất định sẽ được."

"Nhưng bây giờ đại ca coi Nhạc Doanh Khuyết như bảo bối, e là những người khác huynh ấy nhìn không vừa mắt."

Lâm Nhược Thu cười khẽ, "Nam nhân ai mà chẳng gặp một người lại yêu thêm một người, bởi vì bây giờ đại ca chỉ có một mình tẩu tử, nếu có thêm người khác sẽ không giống vậy nữa."

Cố Trầm làm ầm ĩ một trận không muốn ra tiền thính ăn cơm, hai người bèn ngồi ở hậu viện dừng bữa. Buổi tối, hạ nhân tới truyền lời, " Đại Thiếu nãi nãi, Nhị phu nhân có chuyện muốn nói."

Nghe thấy thế, Cố Trầm liếc mắt nhìn Nhạc Doanh Khuyết, y nói: "Ta đi một lát rồi về."

Tên ngốc sống chết bám lấy, kiên quyết muốn đi cùng.

Đám hạ nhân trong nội viện xúm lại bàn tán, Đại thiếu gia thì ngây ngốc đứng giúp vui, đám hạ nhân biết vâng lời không dám cười nói, trái lại sắc mặt của Nhị phu nhân và Lâm Nhược Thu thì đã sa sầm.

Không chấp kẻ ngốc, Nhị nương mở miệng nói, "Công việc trong nội viện Cố gia rất bề bộn, một mình Nhược Thu làm không xuể, nếu có người giúp thì cũng tốt."

Nhạc Doanh Khuyết nghĩ Nhị nương gọi y đến để trách cứ về việc quản lý hậu viện, nào ngờ bà lại tiếp tục nói, "Con đi đứng bất tiện, ta biết. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách nạp thiếp cho Cố Trầm là tốt nhất. Cũng là để san sẻ công việc với con và Nhược Thu."

Hai người đều ngẩn ra, cánh tay Nhạc Doanh Khuyết chống lên tay ghế xe lăn, dường như muốn đứng lên, "Nhị nương, Cố thiếu gia hắn..."

Lâm Nhược Thu ngắt lời, "Chẳng lẽ tẩu tử cũng sẽ ghen tuông tranh giành tình nhân giống như nữ nhân sao?"

Bị nói thế khiến Nhạc Doanh Khuyết nghẹn lời. Lâm Nhược Thu gả cho Cố Uyển quá khéo, ngay sau khi Cố Trầm bị ngốc, y lo rằng đây là âm mưu của Nhạc Tiên Dẫn, đưa người tới tiếp cận Cố Trầm.

Thấy Nhạc Doanh Khuyết không phản bác, Lâm Nhược Thu cười khẽ, mềm giọng nói: "Đại ca vẫn sẽ thương tẩu tử thôi, cho dù nạp thiếp cũng chỉ để chia sẽ công việc ở hậu viện với Nhược Thu."

Lời nói như thể móc mỉa Nhạc Doanh Khuyết lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kị.

Cả phòng đang tĩnh lặng, bỗng "xoảng" một tiếng làm tất cả mọi người giật nảy mình.

Cố Trầm ném chén trà vỡ tan dưới đất, như thể biết mình vừa làm sai, hắn tỏ ra lấy lòng nhìn Nhạc Doanh Khuyết, "Cục Bánh..."

Nhị nương hồi thần, gọi nha đầu vào thu dọn, vừa định dặn dò Nhạc Doanh Khuyết thêm về chuyện nạp thiếp, Cố Trầm lại ngoạc mồm: "Cục Bánh, mệt quá."

Tên ngốc cũng không chờ Nhạc Doanh Khuyết đáp lời, đẩy xe lăn đi thẳng ra ngoài, Nhạc Doanh Khuyết sửng sốt, "Cố... Cố thiếu gia, không thể..."

Tên ngốc nào có bận tâm tới sắc mặt của Nhị nương, đầu cũng không quay lại, đẩy thẳng xe đi ra cửa.

Người vừa đi, Lâm Nhược Thu vội vã nói: "Nương, chuyện này..."

Nhị nương đáp: "Chuyện này còn phải xem sao đã."

Hai người đi vào phòng, Nhạc Doanh Khuyết xụi lơ trên xe lăn, lưng toát mồ hôi lạnh vì chuyện vừa rồi. Cố Trầm thấy môi y trắng nhợt thì rót một chén nước đưa cho y.

Nhạc Doanh Khuyết bỗng bắt lấy cổ tay Cố Trầm, đôi mắt y đã đọng hơi nước, Cố Trầm nghĩ y sắp khóc, cổ tay bị y nắm tới nóng lên.

"Ta... ta sẽ bảo vệ ngươi." Nhạc Doanh Khuyết nghẹn ngào, giọng nói như sắp vỡ, Một người bị liệt đến nỗi không thể chăm sóc cho chính mình, y dựa vào cái gì mà nói có thể che chở cho Cố Trầm.

Cố Trầm hoảng hốt, thấy mắt Nhạc Doanh Khuyết sáng lên nhìn mình, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp, sao lúc đầu lại không nhận ra người này cố chấp đến vậy nhỉ, cố chấp tới nỗi làm Cố Trầm động lòng.

"Cục Bánh..." Tên ngốc thấp giọng gọi, "Nạp thiếp là cái gì?"

Quả thực Nhạc Doanh Khuyết rất đố kị, y không nỡ chia sẻ Cố Trầm với bất kỳ ai khác, y thẹn trong lòng, nhất thời giọng nói cũng trở nên lí nhí, "Nạp thiếp... nạp thiếp là cưới cho ngươi một tức phụ nữa."

Tên ngốc ngồi xuống dựa vào bên chân Nhạc Doanh Khuyết, chậm rãi nói: "Vậy ta không cần đâu, người khác không tốt bằng ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.