Bỗng dưng, một đạo làn gió
thơm đột nhiên ập đến sau lưng Phong Phi Vân, đến thật sự quá đột ngột,
quả thực vô thanh vô tức, sau khi tiến vào phòng, Phong Phi Vân mới phát
giác ra nàng.
Phong Phi Vân bỗng nhiên lướt ngang ba thước, đanhs ra một chưởng
Một đạo hồng ảnh hiện lên, một chưởng ngưng tụ vô tận sát phạt của Phong
Phi Vân chỉ dính được vào một tia góc áo của nàng, nàng liền lại rơi
xuống bên tay phải Phong Phi Vân, một bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhàng
đặt trên đầu vai Phong Phi Vân, thanh âm vũ mị, nói:
- Là ta.
- Huyết Vũ!
Phong Phi Vân thở dài một hơi.
Cô gái này dáng người cao gầy, đẫy đà xinh đẹp, băng cơ ngọc cốt, người
mặc một kiện hồng sa mỏng dính, khiến hai ngọn núi tuyết trắng ngạo nghễ
kia như ẩn như hiện, tràn đầy hấp dẫn vô tận.
Khó trách tu vị cao như thế, dĩ nhiên là nàng, Yêu cơ ài danh thứ ba của Tuyệt Sắc Lâu.
- Ngươi biết đây là nơi nào không? Thật không ngờ dám xông loạn, sẽ gây ra nạn chết người đấy.
Hai con mắt vũ mị của Huyết Vũ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Phong Phi
Vân, lại không giấu được vẻ yêu mị phong tình vạn chủng kia.
- Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?
Phong Phi Vân cười nói.
Huyết Vũ mắt trắng không còn chút máu, lôi kéo hắn ra ngoài phòng, đi đến cung điện ở tiền viện, nói:
- Còn không phải tới tìm ngươi sao, tất cả mọi người đều đủ, chỉ có ngươi biến mất.
- Vậy sao ngươi biết ta ở chỗ này?
Phong Phi Vân vẫn cười nói.
Phía trước đã truyền đến tiếng người náo nhiệt, đã đi tới bên ngoài cung điện rồi.
Huyết Vũ bỗng nhiên dừng bước, tức giận nói:
- Lá gan ngươi như vậy, tự nhiên là nơi nào cũng dám xông, lòng hiếu kỳ
ngươi nặng như vậy, nếu không phải xông vào sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ
thì mới là chuyện lạ đấy!
Sau khi ra ngoài lòng đất, Phong Phi Vân liền cảm giác được tinh thần sảng khoái, trêu chọc nói:
- Ngươi quan tâm đến an nguy của ta như vậy, hẳn là muốn gả cho ta sao?
Trên người Huyết Vũ tản ra mùi thơm mê người, ngón tay ưu mỹ che miệng
cười cười, bộ ngực hương diễm theo đó nhẹ nhàng rung lên, nhõng nhẽo
cười:
- Phong công tử thật sự là dễ quên, chẳng lẽ ngươi đã quên chủ nhân đã
từng nói qua, chỉ cần ngươi xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì ta
chính là người của ngươi sao?
Phong Phi Vân nao nao!
- Ha ha, Phong công tử hôm nay chính là truyền nhân Thần Vương, tương
lai thậm chí có khả năng có thể kế thừa Thần Vương tước vị, nếu là có
thể gả cho Phong công tử làm nô làm thiếp, đó cũng là phúc phận do tiểu
nữ tu luyện mấy đời mới được.
Huyết Vũ như linh điệp nhẹ nhàng nhảy múa, hồng sa quất vào mặt, xinh
đẹp thấu xương, quả thực là một vưu vật hại nước hại dân, tại cố ý kích
thích tà hỏa trong thân thể Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, Yêu Ma chi huyết trong thân thể lại bắt đầu
ẩn ẩn quấy phá, dưới bụng có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, trong óc
có chút mê loạn, thật giống như nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ lột sạch
quần áo nằm ở dưới thân thể của mình vậy.
Phong Phi Vân giờ phút này rất muốn ôm Huyết Vũ đặt lên giường, hảo hảo thu thập nàng.
Huyết Vũ cũng nhìn ra ánh mắt Phong Phi Vân giờ phút này có chút không
đúng, trở nên có chút lõa lồ, vì vậy vội vàng thu hồi mị thái, nàng cũng
sợ Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân sẽ thật sự bị kích
thích thức tỉnh, cho dù muốn hiến thân, cũng không phải vào lúc này.
- Ha ha, đi thôi! Lễ vật thần bí của chủ nhân đã đưa tới cho ngươi rồi, đang chờ chính chủ như ngươi tới nhận đấy.
Huyết Vũ thản nhiên cười cười, ở phía trước dẫn đường, chân thành mà đi vào trong cung điện.
Phong Phi Vân trấn áp Yêu Ma chi huyết đang rục rịch trong cơ thể xuống,
hít một hơi thật sâu, nhìn qua bóng lưng Huyết Vũ mắng một câu:
- Thật sự là một yêu cơ muốn mạng người a!
Thiếu chút nữa đã thất thủ trong tay nàng, đây là một nữ tử cảnh giới
Thiên Mệnh, hơn nữa trà trộn trong phong trần, thông minh tuyệt đỉnh,
mạo có thể khuynh thành, nào thật sự dễ dàng hiến thân cho Phong Phi
Vân được.
Loại nữ tử thế này vẫn không nên dễ dàng dính vào thì hơn.
Bên trong cung điện, xác người trên mặt đất đã được người thanh lý sạch
sẽ, còn trải lên sàn nhà kim ngọc, lưu quang trơn bóng, những thiên tài
tuấn kiệt kia vẫn còn đó, một người cũng không rời đi.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử Đại Thực quốc từ rất xa đi qua nghênh tiếp.
- Phong huynh, ngươi xem như trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đang
phong lưu khoái hoạt với thiếu nữ nhà người ta đấy chứ, ha ha!
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu biết rõ Phong Phi Vân muốn đi dò xét Thiên
Tài Biệt Phủ, nhưng vẫn nói như thế, hiển nhiên là muốn giúp Phong Phi
Vân che dấu rồi.
- Ha ha, cũng không biết là nữ tử nhà ai lại có phúc phận như thế?
Tam vương tử Đại Thực quốc cũng cười to ba tiếng, sau đó lôi kéo Phong Phi Vân ngồi vào vị trí.
Sau khi ngồi xuống, Phong Phi Vân thấp giọng nói:
- Vị thần bí chủ nhân kia đã tới chưa?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu chỉ về vị trí trên nhất trong cung điện,
Phong Phi Vân theo đó nhìn sang, chỉ thấy trên đỉnh cung điện có một
tầng vải tinh ngọc màu đỏ phủ xuống, ẩn ẩn ngăn chặn ánh mắt của mọi
người, cũng không biết bên trong kia đến cùng có thứ gì?
Huyết Vũ giờ phút này ở bên phải màn vãi, mỉm cười mà đứng, đặc biệt là
lúc nhìn chằm chằm vào trên người Phong Phi Vân thì cười càng xinh đẹp
hơn, quả thực như muốn câu hồn đoạt phách mấy thiên tài tuấn kiệt ở đây.
Nếu có thể cùng nàng phong lưu một đêm, cho dù giảm thọ mười năm cũng nguyện ý.
Mà bên tay trái màn vải lại có một lão giả áo đen đứng đấy, tựa như một U
Linh, phàm là người bị hắn nhìn phải đều không kìm được phải lui về
phía sau một bước, giống như bị độc vật theo dõi vậy.
- Chủ nhân hôm nay thiết yến, chính là chuyên môn chúc mừng Phong công
tử trở thành truyền nhân Thần Vương, đêm nay Phong công tử chính là chủ
nhân của Thiên Tài Biệt Phủ.
Huyết Vũ mỉm cười nói.
- Vậy chủ nhân đã đi đâu rồi?
Có người hỏi.
Đây cũng là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm.
Huyết Vũ hơi nhíu mắt, mỉm cười với người nó, lập tức khiến người nọ đại
não mê muội, không kìm được xấu hổ cúi đầu, dùng ống tay áo lau đi
máu nơi khóe mũi.
- Ha ha!
Huyết Vũ cười nói:
- Chủ nhân hôm nay có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, không thể
tới Thiên Tài Biệt Phủ được, nhưng lễ vật hắn tặng cho Phong công tử đã
đến.
Lễ vật của thần bí chủ nhân nhất định không nhẹ, Phong Phi Vân cũng có chút hiếu kỳ, cười hỏi:
- Lễ vật này không phải là một kiện Linh Khí đấy chứ?
- Linh Khí tuy rằng rất thưa thớt, chính là trấn giáo châu báu, nhưng cũng không đủ điên cuồng.
Huyết Vũ cười nói.
- Điên cuồng, chẳng lẽ là một gốc Linh Dược ngàn năm?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu giật mình.
Huyết Vũ lại lắc đầu, nói:
- Phong công tử chính là truyền nhân Thần Vương, tương lai muốn đạt được
Linh Dược ngàn năm cũng không phải việc khó, loại lễ vật này chủ nhân
tự nhiên sẽ không lấy ra rồi.
Tâm hiếu kỳ của mọi người đều bắt đầu chuyển động, ngay cả Linh Khí và
Linh Dược cũng không đủ cấp bậc, vậy thì cái gì mới xem như đủ cấp bậc?