Công Chúa Bạch Tuyết Thụy Mỹ Nhân

Chương 16




“Ư… không…. đừng mà…. cái kia… sẽ đau lắm đó…. ư!” Quần áo bị kéo từ dưới lên trên, trời ạ, lần này hắn sẽ không nghiêm túc đó chứ… đừng nói giỡn… cái kia… cái thứ manhua BL mà cô em gái cho ta xem… Trời ạ… sẽ đau đớn chết đó… Trời biết ta sợ đau đến mức nào… Hay là chạy trốn nhỉ… dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không phải có câu “có một thì sẽ có hai” sao…?

Len lén cầm lấy đống quần áo vừa bị cởi trong tay… ta tìm đúng thời cơ đẩy hắn ra rồi chạy trốn….

Chết tiệt… thật đúng là xui xẻo, sao ngay cả cánh cửa cũng không mở được thế này hả trời…

“Ngươi thật sự ghét ta như vậy sao…” Một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tỏa toàn thân… Ôi, lạnh quá đi mất…

Hắn ôm chặt lấy ta từ đằng sau… cằm bị ép xoay ngược lại cùng hắn hôn môi kịch liệt, hai tay cũng bị một bàn tay to khống chế, làm thế nào cũng không giãy ra được.

Tức giận… hắn ăn cái gì mà mạnh thế chứ, tưởng rằng chẳng qua hắn chỉ cao hơn ta chút thôi, với lại bình thường trông hắn rất nhã nhặn lịch sự, tại sao hắn lại mạnh như vậy… làm hại lòng tự tôn nam tính của ta bị “choang” một cái, vỡ nát thành từng mảnh…

“Ư… a… a…” Đầu tưỡi tê quá đi… loại tư thế này thật khó chịu, cũng đã hôn lâu như thế rồi mà hắn vẫn chưa thấy đủ sao… Ý nghĩ dần dần mê man do bị thiếu dưỡng khí… thân thể cũng có chút cảm giác uể oải… May mà tên tiểu tử kia còn có chút lương tâm, lúc ta chỉ còn lại một hơi đã buông ta ra… Ta bây giờ mới phát hiện — dưỡng khí thật vô cùng quan trọng. Thượng Đế ơi, ta muốn đi gặp người sám hối… Hôm nay buổi sáng ta giẫm nát một nhúm cỏ, đã làm tổn thất cái máy chế tạo dưỡng khí của người.

“Ngươi thật sự ghét ta thế sao…” Lại là câu này… mặc dù do ta đưa lưng về phía hắn, cho nên không nhìn được vẻ mặt hắn, nhưng cái loại rên rỉ dường như do thống khổ mà phát ra đó làm lòng ta tự dưng cảm thấy rung động, hốc mắt cũng đỏ, khóc cái gì mà khóc, mất mặt đã chết, nhưng nước mắt làm cách nào cũng không thu hồi được, từ lúc nào tuyến lệ của ta đã phát triển như phụ nữ thế chứ, thật quá vô dụng mà.

“Đừng khóc, ta làm đau ngươi rồi sao? Dương, ngươi đừng khóc nữa… là ta ngu, ta ngu ngốc, là ta không đúng… Dương, ngươi đánh ta cũng được… nhưng ngươi đừng khóc… Dương…”

“Ư…” Cắn chặt răng cố kìm nén tiếng nức nở, ta chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng. Hắn xoay cơ thể của ta lại, hôn lên mặt ta, lên nước mắt ta, cứ hôn như vậy… không ngừng, hắn ôn nhu đến mức làm ta cơ hồ muốn ôm lấy hắn, nhưng đương nhiên ta — không dám. Nếu như lúc này hắn thú tính quá mức sẽ không tốt lắm đâu nha…

Rõ ràng không muốn khóc, nhưng hơi nước lại xông lên mắt, cái cảm giác sương mù trong mắt làm ta khó chịu vô cùng, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, có lẽ chỉ như là một cô bé tìm kiếm cảm giác an toàn mà thôi…

“Ngươi… đây là đang hấp dẫn ta sao…”

“A!” Thân thể đột nhiên bị ôm lên, hại ta không kìm được mà hét lên một tiếng. Mặc dù ta thừa nhận ta không nặng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là một nam nhân, thế mà hắn lại dễ dàng ôm ta lên như vậy… Lòng tự tôn của trái tim lại vừa bị tổn nghiêm trọng lần thứ N.

Hắn không chút cố sức mà ôm ta bước nhanh đến bên giường, ném ta lên trên đó, bắt đầu dùng sức xé rách quần áo của bản thân, sau đó cả người liền nằm đè lên ta.

Lúc này đây ta chỉ có cảm giác rối tinh rối mù, mặc dù ta biết giường rất mềm mại, nhưng cũng đừng đùng đùng quăng ta một phát thế chứ, nếu chẳng may bị đụng vào đâu đó thì sao, thật đúng là chẳng biết quan tâm người ta chút nào.

Ta tức giận rồi nha… cau mày nhìn trừng trừng vào tên khốn đang xé rách đống quần áo ta vừa phủ lên trên người — đúng là ở cùng hắn, không một bộ quần áo nào của ta được sống lâu một chút, mà đây cũng là bộ duy nhất của ta hiện nay đó nha, Thượng Đế phù hộ, A men!

“Ngoan, nơi này đau không…” Ngữ khí ôn nhu như tiếng mèo. Hừ! Chỉ tại cái lỗ tai này, rõ ràng không có tổ chức thần kinh, vậy mà chẳng hiểu sao nó lại vô cùng mẫn cảm, từng đợt sóng ấm áp truyền vào trong tai… hại ta run rẩy như lá rụng giữa gió thu… đúng là toát hồ mồ lạnh.

Cái tay không an phận của hắn bắt đầu chạy khắp người ta, khi thì nhẹ nhàng, khi thì thô bạo vuốt ve từng chỗ trên cơ thể…

“Ư!! A…. a…” Tên Tân chết tiệt, dám dùng ngón tay niết đầu nhũ ta, hại ta đã cố gắng kìm nén mà thanh âm vẫn bị phát ra do kích thích đột ngột.

“Thật dễ nghe… rên to chút nào…”

Tên biến thái chệt tiệt!

“Ngươi… ngươi điên rồi… ư!…. ngươi!…. Hôm nay mẹ ta sẽ đến thăm chúng ta! ….Ư! Nhẹ… nhẹ chút đi…”

“Yên tâm… lúc trưa mẹ ngươi nói có việc gấp nên không đến được…”

Mẹ~~~ con biết lỗi rồi~~~ con không nên nói mẹ phiền phức, mẹ, mẹ trở về đi… oa oa oa~~~~

“Vậy còn mẹ ngươi thì sao… buông ta ra…. A!!!”

“Ngươi lo lắng cái gì chứ? Người phải lo lắng là ta mới đúng…. ngoan nào… chuyên tâm chút đi…”

“A!!! A…” Hai bên đầu nhũ đều bị niết lấy, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu bị gặm cắn xâm lược không ngừng.

“Ư… u… a…. a…. đừng mà….” Vì phòng ngừa tiếng rên rỉ bị thoát ra, cho nên lúc đang ý loạn tình mê, ta vẫn cố gắng giơ tay trái lên che miệng mình lại, tay kia vì bị hắn khiêu khích mà vô thức nắm chặt lấy cánh tay hắn.

“Thật đúng là không ngoan mà…” Hắn dừng lại, sau đó ôm lấy cả người ta lên rồi đặt lên đùi hắn, còn lưng thì dựa vào lòng hắn… Cái thứ phía dưới của hắn đang ngo ngoe muốn di chuyển đương nhiên cũng bị ta đè lên.

Ta giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại bị hắn đè xuống.

Mẹ ơi… con biết sai rồi… con không nên lười tập thể dục… oa oa…. nếu không bây giờ cũng không bị nam nhân đè như thế này…

Ta giãy giụa cố sức hất tay hắn ra.

“Ngươi buông ra! Đừng! A…. ha ha ha… ngươi… ha ha… đừng mà…. ha ha ha ha!” Đồ tiểu nhân, ngươi dám cù vào eo ta, đó là nhược điểm của ta mà… Thượng Đế ơi… Tại sao ngài lại tạo ra nhược điểm cho con để con bị người ta ức hiếp thế này chứ…. con khóc….

Cái tay không an phận kia tiếp tục chạy lung tung… từ trên lưng xuống đến hạ phúc… sau đó nhanh chóng nắm cái thứ đó của ta, hại ta… hại ta ngay cả cái mặt cũng hồng như con tôm luộc.

“Dừng… dừng tay! …Ngươi buông ta ra! …A ư… a… không… đừng…. ngươi…. ngươi đừng mà…! A! Ư… a a a…” Phía dưới bị hắn vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ… càng ngày ta càng không còn chút khí lực phản kháng…

“A! Đau quá! …Ngươi! ….A…. a….” Cổ bị cắn một cái, đau đớn làm ta hét to, từng cơn tê dại uể oải dâng lên… Ta không phải có khuynh hướng bị ngược đó chứ…

“A… a a! Nhanh… nhanh lên một chút….”

Toát mồ hồi… sao ta còn có thể nói ra những lời này chứ, đến bây giờ ngẫm lại vẫn không dám tin…

Cảm giác vô lực truyền khắp toàn thân… ta đành miễn cưỡng tựa vào người hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.