Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 7: Giấu diếm




Editor: Xiu Xiu

Từ lúc bi bô tập nói cô đã nói cho Tần Dĩ Nam biết cô thích anh, sau khi anh có người trong lòng, cô vẫn thích anh, liền biến thành bí mật vĩnh viễn không thể nói ra.

Cô vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày nào đó mình khổ sở thế nào, người nam sinh cô theo đuổi nhiều năm như vậy, cô còn chưa kịp thổ lộ, anh đã có người trong lòng.

Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, hốc mắt trở nên hồng, cô cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn chuẩn bị mừng sinh nhật cùng Tần Dĩ Nam kia, dùng lực mở nắp, rót vào trong ly đến đầy cả ra ngoài, sau đó liền ảo não uống vào.

Về sau, cô đã từng vì Tần Dĩ Nam, lòng tràn đầy vui mừng thi vào đại học, biến thành địa ngục trần gian của cô.

Tùy thời tùy lúc cô đều có thể nhìn thấy hình ảnh Tần Dĩ Nam theo đuổi Đường Noãn.

Cô biết, đó là Đường Noãn cố ý để cho cô thấy, khó chịu của cô, một mình cô khi đó, không biết đã vụng trộm trốn đi khóc không biết bao nhiêu lần, nhiều lần cô đều cảm thấy mình không thể ngây ngốc ở trong trường học đó được nữ, khi cô đã thật sự muốn bỏ học, Tần Dĩ Nam đi bộ đội.

Một năm sau khi Tần Dĩ Nam đi bộ đội, cô biết được anh và Đường Noãn đã chia tay, trong trái tim mất mác của cô lại dấy lên hy vọng, im lặng ở Bắc Kinh, chờ anh đi bộ đội trở về, rốt cuộc chờ được anh trở lại, nhưng là, ác mộng lại bắt đầu xảy ra...

Tống Thanh Xuân như là đang uống nước, hết ly này đến ly khác, càng uống lòng càng trở nên khó chịu, không đơn thuần chỉ là vì Tần Dĩ Nam lỡ hẹn, còn có toàn bộ những cố gắng của cô đều bị Đường Noãn đoạt lấy, người luôn bắt nạt cô từ bé đến lớn nhưng luôn che chở cho cô ở thời khắc mấu chốt – Tống Thừa đã chết, cô vì Tống thị mà ký hợp đồng bán thân một trăm ngày cho một người đàn ông...

Tống Thanh Xuân cảm thấy uống hết ly này đến ly khác cũng không hết giận, trực tiếp mở nắp chai rót vào miệng, cô rót có chút nhanh, rượu lắc vào cổ họng cô, cô lại mạnh mẽ khom người xuống bắt đầu ho khan.

Lúc này đã gần sáu giờ, đến thời gian ăn cơm chiều, người phục vụ thấy Tống Thanh Xuân vẫn chưa đi, lại đẩy cửa, nhìn thấy cảnh như vậy, liền đi lên phía trước vỗ lưng giúp cô, Tống Thanh Xuân chậm rãi đứng thẳng người, đẩy người phục vụ ra, cầm lấy rượu trên bàn tiếp tục rót vào miệng, lung lay hai lần, cũng chỉ còn hai giọt rượu, lại cười tít mắt nhìn người phục vụ nói: Lấy giúp tôi một chai nữa.

Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình gọi mấy chai rượu, có lẽ là ba chai, có lẽ là bốn chay, dù sao đến cuối cùng đầu óc cô choáng váng, hoàn toàn không rõ đông tay nam bắc, cô liền nằm ở trên bàn, vẫn la hét: Một chai nữa!

Người phục vụ thấy cô say thành dáng vẻ như thế, đâu nào dám mang rượu lên, chỉ có thể tiến lên khuyên nhủ: Cô gái, cô uống nhiều rồi, cô có bạn bè gì không, để cho tới đón cô?

Tống Thanh Xuân cũng không biết người phục vụ nói gì, miệng vẫn thì thào lặp lại: Rượu, rượu, rượu...

Người phục vụ bó tay hết sức, di động của Tống Thanh Xuân ở trên bàn đột nhiên vang lên.

Cô say đến rối tinh rối mù, vươn tay sờ ở trên bàn nửa ngày, cũng không mò được điện thoại, sau cùng vẫn là người phục vụ nhét di động vào trong tay cô. Tống Thanh Xuân mê man nhìn điện thoại hồi lâu, lờ mờ nghĩ đó là chuông báo, sau đó mồm miệng không rõ nói với người phục vụ: Nhanh đến bảy giờ thế, tôi nên xuống địa ngục rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.