Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 12: Nỗi lòng





"Hữu dụng!" Tạp Lạp khẳng định nói: "Vì uy lực của thứ này hai bên đều phải thừa nhận, chỉ là phụ thân ngươi ảnh hưởng có chút thấp hơn mà thôi! Nói cách khác, bọn họ vẫn quyết đấu một cách công bình!"

"Hắc hắc! Vậy là tốt rồi!" Ta cười nói: "Bất quá, nó có thể vì e ngại mà ảnh hưởng đến phát huy, nhưng cũng có thể vì sốt ruột đào tẩu mà bùng nổ, giống như ma thú của Dã Man Nhân vậy, có khi chạy, có khi còn công kích lại chủ nhân! Người nói nó sẽ như thế nào đây?"

"Cái này ta cũng không biết, đại khái là năm năm a?" Tạp Lạp do dự nói.

"Ai da, mới một nửa thôi à, không được, nếu nó phát điên thương tổn đến phụ thân ngươi thì sao giờ?" Mẫu thân kiên quyết phản đối.

"Ta thấy có thể!" Ánh mắt ông nội vẫn nhìn cuộc chiến ở dưới, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nói: "Tình huống của tiểu tử này có chút không ổn, ta thấy kiếm pháp hắn bắt đầu rối loạn, có điểm nổi điên rồi, đại khái là vì oán niệm mà tiểu Ngũ nói ảnh hưởng tới, nếu cứ như vậy thì hắn nhất định sẽ thua! Cho nên không không bằng cược một lần! Nếu Thiết Giáp Thú phát điên thì mời Tạp Lạp đại sư cùng ra tay chế phục nó! Cùng lắm thì sau này lại đánh một lần nữa! Ít ra so với việc bắt hắn trực tiếp nhận thua thì tốt hơn!"

"Ta thấy được đấy! Dù sao lần này không được thì còn có lần sau mà!" Tạp Lạp nói.

"Được rồi! Nhưng mà ngài nhất định phải ra tay đúng lúc a!" Mụ mụ lo lắng dặn dò.

"Yên tâm đi phu nhân!" Tạp Lạp đáp ứng, sau đó nói với ta: "Ngươi có thể bắt đầu rồi!"

"Ừ! Tốt!" Ta đáp ứng một tiếng, sau đó lấy ra "hữu nghị của Long Tộc"! Thứ này vừa lấy ra liền tản mát ra một cỗ khí tức của Long Tộc, khí tức kia có một loại uy nghiêm đặc biệt vô cùng, chúng ta đều cảm giác thật sâu huống gì Thiết Giáp Thú, Thiết Giáp Thú dưới kia lại úy thủ úy cước, trong nhất thời đại loạn. Phụ thân cũng theo đó mà gia tăng năng lượng, mãnh công vào Thiết Giáp Thú! Nhưng mà thật bất đắc dĩ a, hắn như lão hổ cắn ô quy, không biết cắn ở đâu a! Hắn dốc sức đập nửa ngày cũng chỉ tóe được chút lửa trên vảy giáp của Thiết Giáp Thú, căn bản không có tác dụng gì lớn!

Đương nhiên hắn cũng có những biện pháp khác tạo thành thương tổn lớn hơn, tỷ như công kích ánh mắt, yết hầu vân vân, nhưng mà hắn đến để thu phục tọa kỵ chứ không phải tới giết nó, nếu không sau này bắt hắn cưỡi một con Thiết Giáp Thú "độc nhãn long" lên chiến trường à?

Ai! Ta thầm than trong lòng một tiếng, xem ra vẫn phải vận dụng đòn sát thủ a!

Ta vụng trộm thả thanh phi kiếm ta mới luyện chế ra! Dưới sự chỉ huy của ta, phi kiếm chui vào đất, sau đó vụng trộm tiềm hành đến dưới bụng Thiết Giáp Thú, lén lút chui ra, nhẹ nhàng đâm một cái trên bụng Thiết Giáp Thú! Ta cam đoan tuyệt đối nhẹ nhàng, chui vào không đến mấy thước cả, nhiều nhất là miễn cưỡng gặp huyết mà thôi! Nhưng mà Thiết Giáp Thú liền cảm thấy không ổn, giống như một chốc liền mất đi lực lượng của mình vậy, tinh thần cũng bắt đầu mơ hồ, khí lực yếu đi, Hỏa Hệ năng lượng mênh mông trong cơ thể cũng bị một loại vật chất âm hàn nào đó áp chế!

Làm nó sợ hãi nhất là, cây tăm trong tay tên nhân loại kia sao đột nhiên mạnh mẽ vậy? Mỗi một chém lên người đều làm nó đau đến tận tâm phế, tận xương tận cốt làm nó không khỏi bắt đầu khóc thét lên. Nhưng khóc thét của nó chỉ đổi lấy đòn hiểm mãnh liệt hơn của phụ thân mà thôi! Thật vất vả mới thấy nó có điểm phản ứng, phụ thân vui hỏng rồi, sau không thêm sức được chứ! Rốt cục, Thiết Giáp Thú khong chịu nổi chà đạp, quỳ rạp trên mặt đất, còn cúi đầu xuống! Đây là phương thức tỏ vẻ nguyện ý thần phục!

"Được rồi được rồi, nó đã chịu phục rồi!" Tạp Lạp chạy nhanh ngăn lại: "Ngươi muốn đánh chết nó sao?"

"Hả?" Lúc này phụ thân mới hỏi: "Vậy là được rồi?"

"Nói nhảm!" Tạp Lạp Thiết Giáp Thú đáng thương, bất mãn nói: "Ngươi không thấy nó gục xuống rồi sao? Sao còn đánh nữa? Không sợ đánh chết nó à?"

"Nó còn có thể bị đánh nhiều mà!" Phụ thân chẳng hề để ý nói: "Ngươi xem, đến bây giờ cũng không thấy nó bị thương mà!"

"Nói bậy!" Tạp Lạp dở khóc dở cười nói: "Bị một Kiếm Thánh như ngươi đánh, dù là rồng cũng không chịu nổi a? Nó có thể không bị thương sao? Nhưng mà nó bị thương ở bên trong thôi! Ngươi không thấy trên vảy giáp làn da của nó bắt đầu xuất huyết à? Ngay cả vảy cũng bị đánh nứt, ngươi cũng đủ tàn nhẫn a!"

"Như vậy à?" Phụ thân nhìn kỹ một hồi mới nói: "Quả thật là vậy a! Ta còn tưởng nó rất lợi hại, hóa ra cũng sợ đánh à?"

"Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, đưa tay qua đây!" Tạp Lạp nói.

"Ừ!" Phụ thân đáp lời.

Tạp Lạp lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, cẩn thận cắt ra một đạo vết thương nhỏ trên tay phụ thân, lấy một giọt máu tươi tích lên trán Thiết Giáp Thú! Sau đó trang nghiêm nói: "Có Khế Ước Chi Thần làm chứng, sinh vật trước mặt ký kết khế ước với chủ nhân có máu dính trên trán nó, trở thành tọa kỵ của dũng sĩ, từ này về sau không rời không bỏ, vĩnh không phản bội!"

Chỉ thấy một đạo hào quang đột nhiên giáng từ trên trời xuống, rơi xuống người của phụ thân và Thiết Giáp Thú, thật lâu sau mới dần tán đi!

"Được rồi! Thành công!" Tạp Lạp hưng phấn nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Thật cám ơn ngài!" Phụ thân cảm kích nói.

"Ha hả! Đây là kết quả sự cố gắng của chính ngươi, đương nhiên, còn có công lao của đứa con xuất sắc kia của ngươi nữa!" Tạp Lạp cười nói.

Bọn họ cứ đứng kia ríu ra ríu rít thổi phồng nhau, còn ta lại không có rảnh như vậy, lặng lẽ thu hồi lại phi kiếm, cởi bỏ trạng thái bất lương của Thiết Giáp Thú, nếu không thì nó đừng hòng khôi phục lại sự cương mãnh trước kia! Sau đó mọi người lại hàn huyên một hồi, cuối cùng tự tan ra!

Tạp Lạp phải đi về, tiếp tục nghiên cứu của hắn! Phụ thân cũng không kịp đặt cái tên cho tọa kỵ đã bị lão Đao áp giải đến giáo đường! Mẫu thân phải đi xử lý chuyện của thương hội! Cũng chỉ có ta với ông nội là rảnh rỗi mà thôi!

"Tiểu tử! Đi! Theo ta đi chơi đua ngựa không?" Ông nội hỏi ta.

"Bây giờ các ngươi có trận đua ngựa sao?" Ta tò mò hỏi.

"Không có, bất quá ta phải mang ngươi đến nhà lão Kiệt Khắc chào hỏi trước đã, nếu không ngươi không thể cùng tham gia trò chơi của chúng ta được!" Ông nội nghiêm trang nói.

"Không phải chỉ là đua ngựa sao? Có cần phải nghiêm khắc vậy không? Mấy người là tổ chức như thế nào?" Ta tò mò hỏi.

"Lên đây đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!" Ông nội cười nói.

Chúng ta lên xe ngựa ngồi xong ông nội bắt đầu giảng cho ta nghe lịch sử và sự tồn tại của tổ chức này! Hóa ra, khi Đại Hán khai quốc, ngoài vương tộc cầm quyền ra, ngũ đại gia tộc đều có ưu thế của riêng mình, ai cũng không thiếu ai được! Mọi người cứ vậy mà liên hợp lại, đánh hạ cơ nghiệp giang sơn! Sau khi bình định xong, mấy lão gia hỏa cả đời làm lụng đều giao sự nghiệp cho con cháu cả, riêng mình thì bắt đầu hưởng lạc! Bất quá, tuy bọn họ đều lui xuống nhưng dù sao cũng có một lực ảnh hưởng rất lớn! Về sau cũng chậm rãi phát triển thành một cái tổ chức thao túng chính quyền Đại Hán sau lưng, cho nên, trên thực tế, các loại chính trị cơ bản, hướng phát triển vân vân của Đại Hán Quốc đều nắm trong tay bọn hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.