Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 37: Cái này gọi là trả lễ lại




'Thơm thật!' Xoa nhẹ chất lỏng sền sệt trên tay, gần như là đồng thời, mùi hương thơm ngát của hoa hồng Damacus tràn ngập khoang mũi cô. Nghe nói loại tinh dầu quý hiếm có tiền chưa chắc đã mua được này có thể giúp làn da phục hồi cực kỳ hiệu quả, còn có thể bảo đảm chống lão hóa và sáng da.

Dù rằng trước đây Giang Tâm Đóa chưa từng dùng qua những thứ này nhưng làn da vẫn cực kỳ trắng mịn và mềm mại nhưng giờ không giống như ngày xưa, tuổi của cô đã hai mươi bảy, hơn nữa nhìn Phạm Uyển Viện tuy rằng đã qua tứ tuần từ lâu nhưng làn da vẫn tươi tắn mịn màng như những cô gái trẻ tuổi thì biết bảo dưỡng đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng đến mức nào.

Không dám tự kiêu nhưng Giang Tâm Đóa biết mình xinh đẹp nhưng dù sao, bắt đầu từ hôm nay học cách bảo dưỡng làn da cũng là chuyện nên làm.

Cô bắt đầu xoa tinh dầu từ bắp chân sau đó tiến dần đến đùi, nghiêm túc đến nỗi ngay cả Phạm Trọng Nam từ lúc nào đến sát bên giường cũng không biết.

Trong phòng ánh đèn vàng nhạt ấm áp, mái tóc dài vẫn còn ướt nước của cô lõa xõa trên vai, vừa mới tắm nước nóng xong, gương mặt cô nhuốm một màu hồng nhạt thật mê người, làn da trắng nõn mềm mại tưởng chừng như bấm một cái là ra nước cộng thêm mùi hương thơm ngát mê người của loại tinh dầu hoa hồng đang lan tràn trong không khí theo từng động tác của cô, cảnh xuân mê người trước mắt thật khiến người ta khó có thể tự giữ...

Lúc này cô đã thoa xong tinh dầu, bắt đầu nhẹ nhàng massage, theo từng động tác xoa bóp liên tục của cô, làn da trắng nõn dưới lớp áo choàng tắm lộ ra bên ngoài càng lúc càng nhiều khiến hô hấp của hắn càng lúc càng trở nên gấp gáp, cả thị giác lẫn khứu giác đều bị tác động, thật sự khiến người ta không bị xao động cũng khó...

'Có cần thoa ở phía sau không nhỉ?' Giang Tâm Đóa lại đổ một chút tinh dầu vào lòng bàn tay, lúc này mới áo não phát hiện mình không có cách nào với tới phía sau lưng.

'Anh giúp em!' Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn chợt vang lên sau lưng. Đây là điều mà hắn mong còn không được ấy chứ.

Từ sau khi mắt hắn bị thương đến nay, bởi vì được khuyến cáo không được vận động quá kịch liệt, như vậy sẽ khiến nhãn áp dễ dàng tăng cao cho nên hai người tuy rằng mỗi đêm đều ngủ cùng nhau nhưng cũng chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ mà thôi.

Hôm nay mắt đã khôi phục được ít nhiều cộng thêm nhìn thấy cô mê người như vậy, nếu còn không có chút phản ứng nào thì thật không còn là đàn ông nữa rồi.

Nghe tiếng nói đột ngột vang lên bên tai, Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội xoay người lại, 'Không phải anh đang chơi với hai đứa nhỏ sao?'

'Hai con ngủ rồi.'

Hắn gỡ mắt kính xuống đặt ở tủ đầu giường, đi đến bên cạnh cô, miệng thì nói muốn giúp cô thoa tinh dầu nhưng hoàn toàn không có ý đổ tinh dầu ra mà nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi xoa, sau khi tay đã dính tinh dầu từ tay cô mới chậm rãi lướt đến vùng lưng trơn bóng của cô, khoảng cách của hai người chỉ trong gang tấc, chỉ cần hắn dùng sức một chút, lập tức cả người cô sẽ ngã vào lòng hắn.

Bàn tay dày rộng mang theo độ ấm khó có thể tin nhẹ nhàng ma sát, dưới bàn tay của hắn dường như tất cả các lỗ chân lông đều đang mở ra, cơ bắp dần cũng dần giãn ra, mùi tinh dầu thoang thoảng trong không khí càng ngửi càng thấy thư thái, cô thoải mái ngả đầu vào hõm vai hắn, tận hưởng giây phút thư giãn.

Ừm, thật thoải mái! Lực tay của người đàn ông quả nhiên khác hẳn với phụ nữ. Cũng khó trách những quý phụ phu nhân và những tiểu thư khuê các kia thích nhất là đi spa, đi thẩm mỹ viện, thì ra cảm giác thư thái này thật sự có thể khiến người ta nghiện.

'Ở chỗ vai đó, dùng sức thêm chút nữa.' Cô nhắm mắt lại, thoải mái than nhẹ một tiếng.

'Ở chỗ này phải không?' Phạm Trọng Nam cúi thấp đầu nhẹ giọng hỏi bên tai cô đồng thời, chịu không nổi sự du hoặc từ mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể cô, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên vùng gáy trắng nõn.

Bị hắn hôn có chút nhột, cô khẽ động đậy thân mình, 'Đừng ấn chỗ đó, nhột...'

Nghe cô kêu nhột, hắn lập tức di chuyển trận địa, ngón tay thon dài được cắt gọn gẽ nhẹ nhàng trượt trên làn da trơn bóng như lụa của cô, bất kể là đã chạm qua nó bao nhiêu lần, xúc cảm đó vẫn khiến hắn quyến luyến vô cùng, chỉ muốn dung nhập cô vào trong cốt tủy để từng giây từng phút đều có thể cảm nhận được...

Bờ môi nóng rực chậm rãi lướt trên vùng gáy trắng nõn, thi thoảng cắn nhẹ, thi thoảng mút lấy, mấy lần như vậy chọc cho cô bắt đầu động đậy một cách đầy bất an.

'Ô, đừng cắn, đau quá!' Cô mở mắt, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn.

Haizz, người này, cứ thích cắn cổ, cắn vai cô, chẳng lẽ thực sự xem cô là bữa khuya để nhấm nháp hay sao chứ?

'Ai bảo em ngọt như vậy, khiến người ta chỉ muốn một ngụm nuốt luôn vào bụng.' Cùng với câu nói, hắn đồng thời không kìm lòng được hôn phớt lên đôi môi anh đào đầy dụ hoặc kia, một lần lại một lần vẫn còn thòm thèm dư vị ngọt ngào đó, hệt như một đứa bé dè dặt nhưng đầy hứng thú thưởng thức món kem ngọt lành của mình.

'Đáng ghét!' Giang Tâm Đóa lườm yêu, 'Vẻ mặt này của anh là thế nào? Đồ háo sắc!'

'Đóa Đóa, anh nhịn không được.' Giọng người nào đó càng khàn hơn.

Trán Giang Tâm Đóa chống lên trán hắn, 'Làm sao bây giờ? Em cũng rất muốn háo sắc với anh một lần.' Mô phỏng theo động tác của hắn, cô cắn nhẹ môi hắn, bất ngờ cảm nhận được thân thể người nào đó hơi run lên.

'Phạm tiên sinh, em có thể ăn anh không?'

'Đương nhiên có thể, xin mời hưởng dụng bữa khuya.'

Có được sự đồng ý của người nào đó, cô cũng không khách khí nữa, đôi môi anh đào trượt xuống cổ hắn, học theo hắn hết cắn lại mút, đổi lại từng tiếng thở dốc của hắn...

Mà hắn, đương nhiên cũng không an phận hồi đáp lại nhiệt tình của cô...

Bất chợt, Giang Tâm Đóa như nghĩ ra điều gì, hai tay cô chống nơi ngực hắn ngăn lại một đợt tiến công, 'Ngừng lại đã...'

'Sao vậy?' Tên đã lắp vào cung, vào lúc này kêu dừng lại đúng thật là...

'Bác sĩ nói anh không được vận động kịch liệt...' Nhớ tới chuyện quan trọng này, Giang Tâm Đóa càng thêm lo lắng, chỉ sợ lỡ như nhãn áp của hắn tăng cao ảnh hưởng đến quá trình hồi phục thì biết làm thế nào?

'Mặc kệ nó.' Vào thời khắc mấu chốt này, cho dù trời có sập xuống hắn cũng không muốn ngừng lại.

'Anh...anh đừng động, ngừng lại đã...' Mặt đỏ ửng Giang Tâm Đóa lắp bắp nói.

Trước giờ mỗi lần họ gần gũi nhau đều là hắn nắm giữ vai trò chủ đạo, hắn đòi hỏi, cô đáp ứng, duy nhất chỉ có một lần cô chủ động chính là lần uống rượu say ở Melbourne nhưng sau khi tỉnh rượu rồi cô sớm đã quên mất không còn một mảnh.

Mà hắn người này, đối với chuyện này trước giờ đều luôn chủ động quá mức, đương nhiên trong phần lớn trường hợp người ra sức là hắn.

Nhưng tình huống hiện giờ tương đối đặc biệt, cô cũng nên chủ động một lần cho nên tuy rằng vẫn rất thẹn thùng nhưng vì tốt cho hắn, cô quyết định ra sức!

Lần trước lúc cùng Dung Dung tám chuyện về những vấn đề cấm trẻ vị thành niên, bạn ấy nói thế nào ấy nhỉ?

Phụ nữ chủ động cũng không đơn giản nhưng dù sao cũng giống như cưỡi ngựa vậy thôi, có gì ghê gớm lắm đâu, nhưng nói thật lòng, cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.

Nhưng mặc kệ thế nào, cứ thử trước xem sao.

Còn về những tình tiết sau đó, không cần phải nói nhiều, cứ để người có lòng từ từ dùng sức tưởng tượng là được...

Hai hôm sau, hai đứa nhỏ dù trong lòng trăm ngàn điều không nỡ cũng phải tạm biệt ba mẹ, lên máy bay trở về Luân Đôn bởi vì kỳ nghỉ đã hết để lại hai người tiếp tục ngọt ngào trong thế giới riêng của mình.

Theo từng ngày trôi qua, các loại hạt giống mà trước đây họ gieo đã bắt đầu nảy mầm rồi mọc lên cây, mỗi ngày đều phát triển không giống nhau.

Những loại rau cải mà họ đích thân gieo trồng theo thời gian đã thành món ăn trong những bữa cơm của họ, tuy rằng tài nấu nướng của Giang Tâm Đóa không có nhiều tiến bộ cho lắm nhưng ăn vào thành quả do mình chính tay tạo nên mùi vị thật đặc biệt ngon ngọt.

Mỗi lần cùng hai đứa nhỏ chat webcam, chụp cho chúng xem những món ăn được làm từ rau củ trong vườn hai đứa nhỏ lần nào cũng phàn nàn, không cho ba mẹ ăn chúng.

Không ăn chẳng lẽ đợi rau cải đều già hết phải đem đi làm phân bón sao?

Thế là lần sau khi hái rau về làm thức ăn, quyết định không chụp ảnh gửi lên webcam cho hai đứa nhỏ xem nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.