[Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt

Chương 6: Ở đâu lại mọc ra một thiên tài?!




“Đã đánh mất? Hải đông thanh sao có khả năng đánh mất!”

Lâm phủ, Phan Linh Tước vừa mới quay về không dám tin hướng Lâm Thịnh Chi gầm nhẹ. Lâm Thịnh Chi sắc mặt tối tăm ngồi ở sau thư trác, trong tay siết một cái dược bình, nói: “Lam Vô Nguyệt tâm cơ rất nặng, hơn nữa y vốn nhận ra Hải đông thanh của ngươi, có thể tránh khỏi Hải đông thanh cũng không phải không có khả năng.”

Phan Linh Tước lãnh nhãn hỏi: “Ngươi đả thương y?”

Lâm Thịnh Chi đem dược bình đẩy về phía trước, nói: “Thương của y là vết thương cũ, dược được chế rất cao minh, đại phu ta tìm đến thế nhưng ngửi không ra đây là dược gì. Ta có cho y một chưởng, bất quá chỉ đánh tan nội lực y, sẽ không muốn tính mạng, ta nghĩ rằng ngươi sẽ cao hứng bởi y bị tán công lực.”

Phan Linh Tước đi đến trước bàn cầm lấy bình dược kia, ngửi ngửi, trong hai mắt nửa mở hiện lên điên cuồng. Đem dược bình thu vào trong tay áo mình, gã giương mắt nói: “Lam Vô Nguyệt lòng dạ cao, muốn y ngoan ngoãn nghe ta xác thực rất khó, phế đi công phu của y cũng tốt, bất quá minh chủ ngài đáp ứng ta, không thể lấy tính mạng của y.”

Lâm thịnh trầm tư một lát, mở miệng: “Ngươi muốn y ta đương nhiên sẽ không giết, bất quá ngươi và ta đã hợp tác, có chuyện ta cũng không muốn gạt ngươi , Lam Vô Nguyệt thiếu một cánh tay.”

Phan Linh Tước sắc mặt kinh hãi, hai mắt bắn ra hàn quang.

Lâm Thịnh Chi sắc mặt không thay đổi nói: “Y có thể sống sót đã là không tồi, hơn nữa y thiếu một cánh tay, Phan trang chủ sau khi bắt đến y không phải càng thuận tiện sao? Y thiếu là tay phải, Phan trang chủ chỉ cần chế trụ một cánh tay của y liền có thể muốn làm gì thì làm.”

Một câu cuối cùng này, Lâm Thịnh Chi nói cực kì ái muội. Gương mặt lanh lùng của Phan Linh Tước thoáng khôi phục, gã tà mị cười, đi đến bên tháp ngồi xuống, nhấc lên vạt áo, nhếch lên chân bắt chéo, nói: “Trên đời này có thể làm ta quan tâm như thế chỉ sợ cũng chỉ có Lam Vô Nguyệt . Trước kia có Nhiếp Chính cùng Diệp Địch, ta cố kỵ thế lực Nhiếp gia, chẳng sợ suýt nữa bị y một kiếm đâm chết cũng chỉ cho là tự mình chuốc lấy cực khổ. Hiện tại Nhiếp gia đã sớm thành một đống phế tích, y lại còn sống, ta sao có thể buông ra y?”

Thị huyết quang chợt lóe rồi biến mất, Phan Linh Tước nằm ở trên tháp, nhìn về phía Lâm Thịnh Chi: “Minh chủ, ngài tựa hồ luyện một môn thần công, có thể truyền thụ cho ta?”

Lâm Thịnh Chi trong lòng kinh hãi, trên mặt cũng là lãnh diện: “Ta không rõ ý của Phan trang chủ.”

“Ha ha, ” trong mắt Phan Linh Tước không hề có tiếu ý, “Minh chủ, điểu của ta không chỉ biết tìm người, còn hiểu được võ học ni. Chẳng lẽ minh chủ không thường đến trên núi lén luyện công sao?”

Lâm Thịnh Chi ‘bành’ một tiếng đứng lên, trong mắt hiện lên sát ý. Mà nhìn ra Phan Linh Tước không chỉ không sợ, ngược lại lại cười to vài tiếng nói: “Xem ra minh chủ vẫn là không tin ta a.”

“Phan trang chủ có chuyện liền nói thẳng.” Lâm Thịnh Chi rõ ràng không vui, Phan Linh Tước này là kẻ tâm cơ nặng nhất, cũng khó nhất nhìn thấu nhất mà hắn gặp qua. Hai người tuy nói là hợp tác, nhưng lẫn nhau cũng không tín nhiệm.

Phan Linh Tước hướng Lâm Thịnh Chi ngoắc ngón tay, Lâm Thịnh Chi đứng bất động, gã hé miệng cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Minh chủ tựa hồ cũng không có toàn bản 《 Hải phách chân kinh 》.”

“A!” Lâm Thịnh Chi rút lui một bước, hai mắt tĩnh đến cực hạn. Ngay sau đó, hắn vọt tới trước mặt Phan Linh Tước, một phen xách lấy cổ áo gã: “Ngươi sao lại biết 《 Hải phách chân kinh 》!”

Kéo tay Lâm Thịnh Chi xuống, Phan Linh Tước vuốt vạt áo, không chút để ý nói: “Chẳng lẽ chỉ cho phép một mình minh chủ biết 《 Hải phách chân kinh 》 sao?”

Nhìn chằm chằm Phan Linh Tước, nắm tay Lâm Thịnh Chi trở nên trắng, ồ ồ sát khí tràn ra bên ngoài. Phan Linh Tước tựa hồ không có nhận thấy chính mình nguy hiểm, cũng tựa hồ là không sợ Hải phách chân kinh của Lâm Thịnh Chi, gã nâng lên một làn tóc khẽ vuốt, mắt không nâng nói: “Bốn mươi năm trước, Quỷ Khốc Tiếu họa loạn giang hồ, cơ hồ sát tuyệt võ lâm, trong đó bao gồm gia gia của ta. Vì trừ bỏ Quỷ Khốc Tiếu, Tước trang phái ra tất cả điểu tìm kiếm tung tích Quỷ Khốc Tiếu, cũng vì chuyện này, Thiếu Lâm tự cùng Nhiếp gia mới có thể tìm được Quỷ Khốc Tiếu, tiến tới trừ bỏ hắn. Bất quá khi bọn họ vây công Quỷ Khốc Tiếu, bầy điểu của Tước trang mang về mấy tờ giấy.”

Nghe đến đó, Lâm Thịnh Chi đã không thể nhẫn: “Ngươi có 《 Hải phách chân kinh 》?!”

Phan Linh Tước không có trả lời, mà là đột nhiên một phen chế trụ cổ tay Lâm Thịnh Chi, Lâm Thịnh Chi phản thủ giãy khỏi, Phan Linh Tước từ trên tháp vung lên song chưởng đánh về phía Lâm Thịnh Chi, trong mắt Lâm Thịnh Chi nổi lên sát khí, hai người liền như thế đánh lên.

“Oanh oanh” hai tiếng, trang sách trong thư phòng Lâm Thịnh Chi tung bay, hai người đứng ở nơi đó, một người trong mắt lộ ra khiếp sợ, một người trên mặt mang theo tươi cười. Không thèm quan tâm thư phòng mình bị hủy, Lâm Thịnh Chi từng bước đi tới trước người Phan Linh Tước, thô thanh thấp hỏi: “Ngươi cũng luyện Hải phách chân kinh?”

Quét bụi hai tay áo, Phan Linh Tước nói: “Lâm minh chủ có thể luyện, ta đương nhiên cũng có thể luyện. Bất quá thoạt nhìn Lâm minh chủ cũng giống như ta, luyện chính là một bộ phận của Hải phách chân kinh, hoặc là nói chỉ một bộ phận nhỏ nhất.”

Lâm Thịnh Chi hai mắt mạo quang, Phan Linh Tước có bản thiếu của《 Hải phách chân kinh 》!

“Minh chủ, chúng ta đến làm trao đổi như thế nào?” Phan Linh Tước tiến đến bên tai Lâm Thịnh Chi nói: “Tàn trang của Hải phách chân kinh trên tay ta sẽ không ít hơn so với minh chủ. Minh chủ muốn Hải phách chân kinh vì muốn nhất thống võ lâm, mà ta, là vì mỹ nhân. Ngươi và ta liên thủ, thiên hạ võ lâm còn không thu hết trong túi? Minh chủ muốn Nhiếp gia đao, cũng là vì Hải phách chân kinh đi, ta có thể thề, bộ phận kia của Nhiếp gia đao, ta không cần.”

Lâm Thịnh Chi không có lập tức cấp ra câu trả lời, hắn không tin Phan Linh Tước sẽ từ bỏ bản chính của Hải phách chân kinh, nhưng điều kiện Phan Linh Tước đưa ra lại quá mức mê người. Phan Linh Tước thối lui, ở trên tháp ngồi xuống: “Minh chủ muốn nhất thống võ lâm, bên người có thể nào không có giúp đỡ? Ta nghĩ đến minh chủ cần nhất là ta. Sau này, minh chủ chưởng quản võ lâm, Tước trang thành võ lâm đệ nhất gia, ai còn dám không nghe minh chủ ? Ta cho dù được một bộ phận tàn trang trên tay minh chủ cũng không phải đối thủ của ngài, minh chủ chẳng lẽ không yên tâm sao?”

Nếu bàn về võ công, Phan Linh Tước quả thật không phải đối thủ Lâm Thịnh Chi. Nhìn Phan Linh Tước suy nghĩ thật lâu sau, Lâm Thịnh Chi đi đến trước mặt gã cúi đầu nhìn gã nói: “Ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng ngươi sẽ không phản bội ta? Hải phách chân kinh cũng không phải là võ học bình thường, một khi luyện, liền muốn được đến toàn bản.”

Phan Linh Tước nở nụ cười: “Minh chủ muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?”

“Ta nghe nói quý trang có một gốc kỳ thảo ngàn năm, mỗi mười năm sẽ kết một quả, sau khi dùng không chỉ kéo dài tuổi thọ, đối với người luyện võ còn có lợi rất lớn. Không biết Phan trang chủ có nguyện bỏ những thứ yêu thích hay không?”

Phan Linh Tước sửng sốt, tiếp theo gã cười to nói: “Minh chủ thích, ta cho là được, bất quá là một gốc cây, so với mỹ nhân của ta, còn không đủ để làm ta lưu luyến.”

Lâm Thịnh Chi cũng là âm trắc trắc nói: “Ta nghe nói Chu thảo kia là vật cứu mạng của Phan lão gia tử, Phan trang chủ thật sự chịu bỏ những thứ yêu thích?”

Phan Linh Tước vẫn là cười , không thèm quan tâm nói: “Lão gia tử này mấy năm nay không chỉ không làm được chuyện, còn nơi nơi liên lụy người, sớm chết sớm đầu thai, lão sẽ đồng ý.”

Lâm Thịnh Chi cười lạnh: “Ta đây sẽ chờChukỳ dược kia của Phan trang chủ.”

“Ít ngày nữa liền đưa lên cho minh chủ.”

Lâm Thịnh Chi lại nói: “Còn có một chuyện hy vọng Phan trang chủ có thể mau chóng làm tốt, không quá vài ngày sẽ qua năm mới , nhi tử của ta cũng nên trở lại đi.”

Phan Linh Tước sắc mặt không thay đổi nói: “Nhất định không làm minh chủ thất vọng.”

“Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của Phan trang chủ.”

Phan Linh Tước đứng lên: “Ngày mai ta hồi phủ, lệnh tử bên kia ta sẽ thúc giục bọn họ khẩn cấp.”

“Đêm nay ta ở trong phủ thiết yến, chuyên môn vì Phan trang chủ từ Ca Linh phường mời tới hai vị tướng công, mong rằng Phan trang chủ có thể thích.” Lâm Thịnh Chi bình tĩnh nói, Phan Linh Tước cười to: “Minh chủ quả nhiên hiểu ta.”

Lâm Thịnh Chi trong lòng khinh thường, có xinh đẹp mấy cũng là nam nhân, có cái gì có thể ngoạn. (lầm)

Từ thư phòng đi ra, Phan Linh Tước triệu đến một vị tâm phúc của mình, thì thầm: “Lập tức đi tìm hài tử kia, mặc kệ sống hay chết. Nếu sống, đánh ngất nó, tuyệt không thể làm cho Lâm Thịnh Chi biết sự kiện kia.”

“Vâng!”

Nhìn tâm phúc rời đi, trong mắt Phan Linh Tước hiện lên âm hiểm.

……………………..

Sau khi vãn yến trôi qua, Phan Linh Tước mỗi tay ôm một vị tướng công trở về phòng mình, mấy tiểu điểu đợi sau khi gã tiến vào liền bay lên, lại dừng ở trên bệ cửa sổ. Hướng lên trên giường nằm xuống, Phan Linh Tước trêu đùa nói: “Thoát y, hầu hạ gia.” Hai vị tướng công kia được trang điểm cực kì yêu diễm, cởi xiêm y trần trụi lên giường, vì Phan Linh Tước cởi y phục.

Sau khi khố gã được cởi bỏ, gã một phen xả qua một vị tướng công trong đó xoay người đặt ở dưới thân, trực tiếp gấp lên hai chân đối phương, nắm lấy dục vọng của mình xông thẳng vào. Tướng công kia trước khi đến đã sớm làm trơn, thân mình quen cùng nam nhân hoan hảo dễ dàng liền tiếp nhận dương v*t Phan Linh Tước. Một vị tướng công khác lại nhuyễn nằm ở bên cạnh người Phan Linh Tước, cùng gã hôn môi.

Phan Linh Tước mị mắt ở trong cơ thể vị tướng công kia ra vào, tiếp đó ấn hạ một vị tướng công khác làm cho hắn nằm úp sấp , một tay tham nhập giữa khe của hắn. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu dâm mỹ liên tiếp, động tác trừu sáp của Phan Linh Tước cũng càng lúc càng nhanh.

Ba người ở trên giường ép buộc đến nửa đêm, Phan Linh Tước mới xem như thoả mãn . Làm cho người ta tiễn bước hai vị tướng công đã hôn mê kia, lại thay đổi sàng đan, Phan Linh Tước lúc này mới đi ngủ. Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng Hải đông thanh kêu to, gã nháy mắt bừng tỉnh, nắm qua xiêm y nhanh chóng xuống giường.

“Người tới!”

Hô to một tiếng, Phan Linh Tước đang mặc quần áo động tác mạnh mẽ dừng lại, sao không ai đáp lại? Cực nhanh từ dưới gối đầu lấy ra chủy thủ, Phan Linh Tước để chân trần chậm rãi đi thong thả tới cửa.

“Phanh!”

Phan Linh Tước rất nhanh quay đầu, chỉ thấy cửa sổ mở, gió lạnh gào thét mà vào, bầy điểu bên trong bay ra ngoài. Trong phòng tối đen một mảnh, Phan Linh Tước ngừng thở, nắm chặt chủy thủ chậm rãi đi hướng về bên cửa sổ. Đi vào bên cạnh bàn, tìm ra đá đánh lửa, gã thám thính mọi nơi trong chốc lát, không có thanh âm khác thường. Lập tức đóng cửa sổ, Phan Linh Tước rất nhanh châm nến.

“Ong ong ong…”

Một con bạch phong không hề báo động trước xuất hiện ở trước mắt Phan Linh Tước, gã cảm thấy kinh ngạc, con ong này vào khi nào? ! Chủy thủ trong tay hiện lên, con bạch phong kia tựa hồ biết Phan Linh Tước muốn giết nó, ở nháy mắt gã nâng tay, nó liền dừng ở trên bàn, chủy thủ vung lên khoảng không . Phan Linh Tước quá sợ hãi, môi giật giật, lại phát hiện nguyên bản điểu ở trong phòng đều bay ra ngoài.

“Hô!”

Ánh nến tắt lụi, Phan Linh Tước xoay người chém ra chủy thủ, gã chỉ nhìn thấy một đạo bóng dáng màu đen cao cao nhảy lên, ngay tiếp theo, trên mặt của gã liền truyền đến đau nhức.

“A!”

Chủy thủ đánh rơi trên đất, Phan Linh Tước một tay che mặt, một tay lấy ra cây tiếu. Ưng tiếu vang lên, tránh đi thêm một kích của đối phương, Phan Linh Tước nắm lên ghế hướng đối phương ném tới. Bóng đen phóng lên lấy tốc độ quỷ dị nhảy lên ghế, hướng tới Phan Linh Tước lại là một cái tát. Phan Linh Tước đã hoàn toàn tỉnh rượu, Hải phách chân kinh trong cơ thể nháy mắt bùng nổ. Ngay mặt đánh úp lại bóng đen bị gã đá bay đi ra ngoài. Sờ qua chủy thủ, chân Phan Linh Tước vừa nâng lên, bên tai vang lên tiếng ong ong, cổ một trận đau đớn.

Chính là lúc này, bóng đen lấy tốc độ không nên có nhảy lên, hắn từ đỉnh đầu Phan Linh Tước lướt qua, trước khi chủy thủ Phan Linh Tước huy đến liền nắm lên bạch phong đánh vỡ cửa sổ chạy. Phan Linh Tước lắc mình đuổi theo, thân hình vừa bay lên, khóe mắt của gã phiêu đến thứ trên mặt đất. Bộ pháp đuổi theo mạnh mẽ dừng lại, gã biểu hiện khiếp sợ, sau đó nộ không thể át trừng mắt nhìn Hải đông thanh đầy người là huyết.

“A a a! ! ! Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn!” Bổ nhào vào trước mặt Hải đông thanh, Phan Linh Tước ôm lấy con chim không còn hơi thở, tê thanh kêu to. Đầu con chim mất tự nhiên trật qua, trên cổ có một lỗ thủng huyết thật to.

“Là ai! Là ai! Bảo bối nhi, bảo bối nhi, là ai giết bảo bối nhi của ta! A a a! Ta không buông tha hắn! Ta không buông tha hắn!”

Hạ nhân lâm phủ đã ngủ bị tiếng tê kêu đáng sợ của Phan Linh Tước làm bừng tỉnh, nhưng Phan Linh Tước mất đi con chim yêu nhất còn chưa phải gặp đả kích trầm trọng nhất. Đến khi Lâm Thịnh Chi phủ miên bào vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy một vị nam tử người không ra người, quỷ không ra quỷ, trên mặt lưu hắc huyết tanh hôi ôm một Hải đông thanh đã chết đi cuồng khiếu liên tục. Hắn không thể đem người này cùng Phan Linh Tước lúc vãn yến liên hệ cùng một chỗ.

…………..

Phàm cốc, Phàm Cốt hướng tới bốn vị đồ đệ vừa mới tới giận dữ: “Ta muốn làm thịt tên súc sinh kia! Ta muốn làm thịt tên súc sinh kia! Dám khi dễ đồ đệ của ta, ta muốn đem hắn làm thành dược nhân!”

“Sư phó, ngài trước xin bớt giận.” Đại đồ đệ Mã Văn Đào đưa lên một ly trà.

Phàm Cốt giận trừng mắt: “Ta sao có thể nguôi giận! Tên súc sinh kia thiếu chút nữa giết A Mao! Tiểu đồ nhi của ta bây giờ còn chưa có tìm được! Ta sao có thể nguôi giận!”

“Sư phó, A Đột ra mặt nhất định có thể tìm được tiểu sư đệ. Hiện tại chỉ chờ A Đột truyền về tin tức. Ta cam đoan, nhất định không buông tha cái tên làm bị thương A Mao.” Nhị đồ đệ Giang Hạ đưa lên một mâm hoa quả đã gọt xong, hoa quả là tam đồ đệ Lưu Sưởng Tu mang đến từ xa.

Phàm Cốt lông mày dựng thẳng: “Chờ A Đột truyền về tin tức, tóc ta đã bạc!” (nói cũng như ko = =|||)

Tứ đồ đệ Trang Đông Dương nhanh chân nói: “Sư phó, chúng ta đều dẫn theo người đến, sư phó cho chúng ta bức họa tiểu sư đệ, chúng ta lập tức đi tìm.”

Râu Phàm Cốt run lên: “Họa cái gì tướng! Tiểu sư đệ các ngươi kêu Tiểu Bảo, nửa khuôn mặt là hắc , cái đầu gầy teo nho nhỏ, nói chuyện nhuyễn nhuyễn điềm điềm, gặp người liền cười, khóe miệng có hai cái đồng tiền, đùi phải bị tật , nói chuyện không thuận lợi.” (= =|||||||)

Bốn vị đồ đệ lập tức trăm miệng một lời: “Chúng ta phân công nhau đi tìm tiểu sư đệ!”

Nghe được bốn vị đồ đệ nói như thế, tức khí của Phàm Cốt mới xem như tiêu xuống một chút. Lúc này một vị A Đột đi đến, chỉa chỉa phòng A Mao cách vách, Phàm Cốt nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài, bốn vị đồ đệ cũng không dám chần chờ.

Vừa thấy sư phó, A Mao bị thương nặng trong người cường chống đỡ muốn đứng lên, bốn vị sư huynh nhanh hơn sư phó một bước tiến lên đem hắn đè trở về.

“A Mao, thương thế của ngươi rất nặng, trăm ngàn không thể lộn xộn.”

A Mao dùng sức lắc đầu, ánh mắt vội vàng. Hắn mới từ Quỷ môn quan nhặt về một cái mệnh cho dù trên mặt che kín hắc mao, vẫn khó nén tái nhợt. Phàm Cốt ở bên giường ngồi xuống: “A Mao, sư phó cùng các sư huynh nhất định có thể tìm về A Bảo, ngươi an tâm dưỡng thương. Dưỡng tốt hơn sư phó mới có thể mang ngươi đi đón A Bảo trở về.”

A Mao vẫn là lắc đầu, tay chân vụng về kéo qua tay sư phó, chậm rãi viết xuống: Người nọ thiện dùng điểu, điểu sẽ tìm được A Bảo.

“Điểu?” Phàm Cốt đã quá lâu không đi ra ngoài liền nhìn về phía bốn vị đồ đệ, hỏi. Trong đó ba vị đồ đệ cũng không ở giang hồ cũng là vẻ mặt khó hiểu, Trang Đông Dương ngẩn người, không xác định nói: “Là Tước trang sao? Ta nghe người ta nói qua Trung nguyên võ lâm Tước trang thực am hiểu dùng điểu.”

“Tước trang? Phan Linh Tước?” Một người ở cửa kinh hô. Mấy người quay đầu, Trang Đông Dương lập tức đi qua, đỡ người nọ tiến vào.

“Nhiếp Chính, ngươi biết?” Nghĩ tới một sự kiện Phàm Cốt bổ sung: “Lúc Tiểu Bối đưa A Mao trở về hình như là đã làm động tác chim bay.”

Nhiếp Chính chống hai gậy tiến vào vừa nghe, trước mắt biến thành màu đen: “Sư phó, nhất định là Tước trang, chỉ có Tước trang mới có thể dùng điểu. Điểu Tước trang không những giết người, còn thiện truy tung, nhất là Tước trang thiếu trang chủ Phan Linh Tước lại là cao thủ dùng điểu. Gãcó một con điểu giống như ưng, lợi hại vô cùng. Chỉ cần bị con điểu kia đuổi kịp, căn bản trốn không thoát.”

“Bang bang phanh”, A Mao sử xuất toàn lực vỗ ván giường, liều mạng gật đầu, chính là con chim kia! Thấy trạng huống như vậy, đừng nói làNhiếp Chính, dù là Phàm Cốt trước mắt cũng đều biến thành màu đen . Hắn vươn tay, đầu ngón tay phát run rống to: “Tìm được con ma tước (chim sẻ) kia, tìm được A Bảo của ta! Con ma tước chết tiệt, ngươi tốt nhất đừng khi dễ A Bảo của ta, bằng không ta không buông tha ngươi!”

“Sư phó! Đại ca! Ta đã trở về!”

“Sư phó! Đại ca!” Một người xuất hiện ở cửa, phong trần mệt mỏi.

Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính đồng thời ra tiếng: “Tử tiểu tử ( Vô Nguyệt )!”

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.