[Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt

Chương 29: Đi lạc




“Tiểu Bảo, nói đi, xảy ra chuyện gì?” Lam Vô Nguyệt một lần nữa ở bên giường ngồi xuống, tiến đến trước mặt người bị làm cho hoảng sợ, nghiêm mặt, “Một mình tránh ở trên giường sư phó vụng trộm khóc, còn làm bộ không có việc gì cười với ca ca, ngươi cho là ca ca nhìn không ra ngươi đang đau sao? Mặt mũi trắng bệch, còn muốn giấu diếm ?”

“Bảo!” Nhiếp Chính nhíu mi, bọn họ bất quá là ly khai chốc lát, Tiểu Bảo liền trốn đi khóc. A Mao ôm mặt Tiểu Bảo, hoảng hốt không thôi, a Bảo vì sao phải rời đi phòng của hắn? Không dám nghĩ tiếp, trong lòng bàn tay A Mao đều lạnh.

Mà Tiểu Bảo, sau khi kinh hoảng qua đi lại cố gắng giơ lên khóe miệng, áp chế nước mắt. Mi tâm Lam Vô Nguyệt cũng nhíu đến cùng nhau, lòng ngón tay điểm trụ miệng Tiểu Bảo, y lớn tiếng nói: “Tiểu Bảo, ngươi là muốn nhìn các ca ca khó chịu sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rõ ràng muốn khóc, vì cái gì phải miễn cưỡng chính mình cười? Không được nghẹn ở trong lòng, nói, xảy ra chuyện gì?”

Bị Lam Vô Nguyệt nghiêm khắc dọa đến, nước mắt Tiểu Bảo xoát cái bừng lên. Lần này ba người đều hoảng, Lam Vô Nguyệt vội vàng trấn an: “Tiểu Bảo, ca ca không phải hung ngươi, ca ca chính là lo lắng.”

Ủy khuất rốt cuộc áp không được , Tiểu Bảo ô ô khóc lên, lại vẫn là không nói cậu xảy ra chuyện gì. A Mao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hướng Nhiếp Chính, làm cho hắn nghĩ biện pháp, hắn nói không được lúc này chỉ có thể lo lắng.

Nhiếp Chính đem hai trượng phóng tới một bên, nói: “Vô Nguyệt, ngươi cùng A Mao trước đi ra ngoài, ta tới hỏi.”

Lam Vô Nguyệt đứng dậy nâng lên A Mao, A Mao hướng Nhiếp Chính há mồm, làm cho hắn nhất định phải hỏi ra. Nhiếp Chính đối với hai người gật gật đầu, làm cho bọn họ yên tâm. Lam Vô Nguyệt đỡ A Mao đi ra ngoài, Nhiếp Chính lên giường.

Tiểu Bảo hướng vào chăn rụt lui, cúi đầu khóc, không dám nhìn Quỷ ca ca. Nhiếp Chính sờ lên trán Tiểu Bảo, một đầu mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn phát hiện Tiểu Bảo đang phát run, nghĩ đến cậu phát bệnh thân mình đau như vậy còn cười với bọn họ, Nhiếp Chính vừa đau lòng vừa ảo não, ngốc Bảo của hắn. Xốc lên chăn, không cho Tiểu Bảo đem chính mình làm ngộp chết, Nhiếp Chính không hỏi cậu xảy ra chuyện gì, mà là nằm úp sấp xuống, một tay sờ lên mặt Tiểu Bảo, đem cái đầu nhỏ chuyển tới bên mặt mình.

“Ngô…” Bị hôn.

Thân hình nhỏ của người nào đó run càng lợi hại hơn , cậu muốn đẩy ra Quỷ ca ca, vừa vặn phía trên quá đau mà hai tay ngay cả nâng đều nâng không nổi.

Cảm giác được Tiểu Bảo giãy dụa, Nhiếp Chính thối lui, thở dài: “Bảo đã, không thích Quỷ ca ca .”

Không phải, không phải. Tiểu Bảo lắc đầu, khóc càng thương tâm .

Chà lau nước mắt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nghẹn nói: “Nếu không phải, vì sao không muốn cho Quỷ ca ca hôn?”

“Ô…”

Nhiếp Chính lại cúi đầu, môi Tiểu Bảo vì ủy khuất mà nhắm chặt trong cái hôn ôn nhu thân ái của Quỷ ca ca mà dần dần mở ra, nước mắt chảy tới miệng, đắng đắng, chát chát .

Ô… Quỷ ca ca, không cần… Quỷ ca ca, không thích… cậu không cần khó xử ca ca…

Hương vị chua sót càng ngày càng đậm, Nhiếp Chính lại thối lui, ở bên tai Tiểu Bảo thấp giọng hỏi: “Bảo, nói cho ca ca, vì sao khóc? Vì sao phải trốn đi?”

“Ô…”

“Vậy Bảo chính là không thích Quỷ ca ca hôn, Bảo đã quên những ngày cùng Quỷ ca ca sống nương tựa lẫn nhau.”

“Ô…” Tiếng khóc thành lớn, Tiểu Bảo liều mạng lắc đầu, không có quên, không có quên, cậu vĩnh viễn đều sẽ không quên. Cậu thích, thích ca ca hôn, nhưng là… Cậu không cần khó xử ca ca, không cần…

“Nếu không phải, vậy nói cho Quỷ ca ca ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Ô…” Tiểu Bảo khóc không kềm chế được, hơn nửa ngày sau, cậu mới phun ra ba chữ, “Không, khó xử…”

“Khó xử? Khó xử cái gì?”

“Khó xử…” Gắt gao nhắm mắt lại, Tiểu Bảo lại không nói .

Nhiếp Chính nhẹ nhu thân mình phiếm đau của Tiểu Bảo, ngẫm lại nói: “Bảo bị Quỷ ca ca hôn thực khó xử sao? Thực xin lỗi, Quỷ ca ca sau này, không bao giờ hôn Bảo nữa.” Trong lòng rất khó chịu a.

Tiểu Bảo lập tức mở mắt, trong mắt là hoảng hốt vì bị hiểu lầm, nước mắt lại tẩm ướt gối đầu.

“Không phải, không phải…”

“Vậy khó xử cái gì?”

“Ô ô…”

Lời vừa hỏi, Tiểu Bảo lại nhắm hai mắt lại, tiếng khóc rơi vào tai người ngoài phòng. Lam Vô Nguyệt cùng A Mao chờ ở cửa nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì.

“Bảo, nói cho Quỷ ca ca. Chúng ta không phải dễ nói sao? Ngươi phải tin tưởng Quỷ ca ca.”

“Ô… Quỷ, ca, ca… Khó xử…”

“Khó xử cái gì?”

Nhiếp Chính xốc lên chăn nằm vào, Tiểu Bảo cực độ thương tâm nhịn không được hướng vào trong lòng Quỷ ca ca chui. Không cần chán ghét Tiểu Bảo, ca ca… Không cần chán ghét Tiểu Bảo…

Tiểu Bảo chủ động tới gần làm cho Nhiếp Chính thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho Tiểu Bảo thương tâm như thế a? Hắn cầm lấy tay Tiểu Bảo dán ở ngực mình, nói: “Bảo, Quỷ ca ca nơi này rất đau, Bảo vẫn khóc, nơi này liền vẫn đau.”

“Ca ca… Quỷ, ca ca…”

“Nói cho Quỷ ca ca.”

“Ô…”

Đợi hồi lâu đều không có đợi được câu trả lời, thân thể trong lòng bởi vì đau mà hơi run rẩy , khớp hàm Nhiếp Chính nắm thật chặt, lại hôn ở môi Tiểu Bảo.

Đau… Ca ca… Đau quá… Tiểu Bảo đau sắp ngất phát hiện Quỷ ca ca thoát xiêm y và khố mình, khi vuốt ve đến cậu, cậu mạnh thanh tỉnh không ít. Không biết từ đâu ra khí lực, cậu không để ý hai tay đau đớn, đẩy ra Nhiếp Chính. Nhiếp Chính sửng sốt, tâm một trận co rút đau đớn, đau đến hắn một hơi thiếu chút nữa không có nhảy lên.

“Bảo… ?” Thanh âm, phát run.

Tiểu Bảo khóc lắc đầu: “Không, khó xử… Không, khó xử…”

“Khó xử, cái gì?” Là Tiểu Bảo khó xử? Hay là hắn khó xử? Hắn, không khó xử.

“Quỷ, ca ca… Khó xử…”

Tiểu Bảo bị đau đớn xâm chiếm ý thức dưới tình huống không tự biết liền thổ lộ ra chân tình: “Ca ca… Không, thích… Ô… Không, thích, Tiểu Bảo… Không, khó xử… Không, khó xử, ca ca… Xin, xin lỗi, xin, xin lỗi.. Ô… Ca ca… Không cần, chán ghét… Tiểu Bảo… Ô…”

“Bảo? Ngươi đang nói cái gì?” Nhiếp Chính trừng lớn hai mắt, hoài nghi chính mình nghe lầm . Khó xử cậu? Bảo vì sao sẽ có loại ý niệm này trong đầu?

Tiểu Bảo lắc đầu: “Nghe, thấy… Ta, nghe, thấy… Ca ca, không thích… Song tu… Ô… Ta là, hài tử, xấu… Ca ca, không thích…”

Nhiếp Chính kinh ngạc nhìn hài tử trong lòng, trước mắt từng trận choáng váng. Ai nói cho Tiểu Bảo bọn họ nói những lời này ? Bất quá chỉ mới một lát, Tiểu Bảo lại từ đâu nghe tới ?

“Ô… Ca ca… Đau… Đau…” Thể xác và tinh thần Tiểu Bảo đều đang đau đã có chút thần chí không rõ . Người ôm mình chợt ly khai, Tiểu Bảo mở hai mắt mơ hồ, nhìn thấy Quỷ ca ca xuống giường , cánh môi tái nhợt phiếm ra sắc xanh, ca ca đi rồi… Ca ca, không cần cậu …

Chống gậy cực nhanh đi đến cạnh cửa, mở cửa ra, Nhiếp Chính hướng tới hai người vừa lập tức đứng lên nói: “A Mao, Vô Nguyệt, chuyện của Bảo lát nữa ta nói với các ngươi. Nhóc hiện tại vô cùng đau đớn, A Mao, xin lỗi, lúc này ta phải nuốt lời , ngươi chờ ta, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi.”

A Mao theo bản năng lắc đầu, hắn chỉ cần a Bảo không đau.

Cảm kích nhìn A Mao, Nhiếp Chính đóng cửa khập khiễng vội vàng chạy về bên giường. Vừa thấy Tiểu Bảo trên giường khóc thành lệ nhân, hắn biết người này lại hiểu lầm , bất quá hiện tại không phải thời điểm giải thích.

Buông màn, Nhiếp Chính đem hai gậy tùy ý quăng trên đất, đứng ở bên giường thoát xiêm y, hắn lên giường.

“Ô… Không, khó xử… Quỷ, ca ca, không, khó xử…”

“Quỷ ca ca cho tới bây giờ đều không có khó xử qua.”

Đem thân mình lạnh lẽo của Tiểu Bảo ủng vào trong lòng, cẩn thận vươn bả vai cùng tứ chi còn chưa dài hết của hắn, Nhiếp Chính đau lòng hôn lên miệng Tiểu Bảo, miệng chua sót khó nhịn.

Thân mình Tiểu Bảo bị thương nặng hồi lâu, cậu hiện tại lại vô cùng đau đớn, Nhiếp Chính thử vài lần ngay cả đầu ngón tay đều vươn không vào. Hắn ở trên giường tìm tìm, không có tìm được cái loại dược dùng cho Tiểu Bảo, người dưới thân đã đau đến co rút . Nhiếp Chính xốc lên màn, hô to: “A Mao! Ngươi tiến vào một chút!” Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh âm, có người đẩy cửa bước vào. Bất chấp thân thể trần trụi của mình, Nhiếp Chính lo lắng nói: “A Mao, ngươi có biết dược của sư phó ở nơi nào hay không? Ta sẽ làm Bảo bị thương.”

Nhìn thấy thân mình Tiểu Bảo đều phiếm xanh, tâm A Mao suýt nữa đình chỉ nhảy lên. Lam Vô Nguyệt lo lắng sau khi nghĩ nghĩ cũng theo vào, nhìn thấy đại ca trần trụi nằm ở trên người Tiểu Bảo, y lúc này liền ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó, y đã bị tiếng khóc không thích hợp của Tiểu Bảo làm bừng tỉnh.

“Đại ca, Tiểu Bảo tình huống không đúng a!”

Nhiếp Chính cúi đầu nhìn, cảm thấy hoảng sợ, ngẩng đầu liền rống: “Nhanh vào dược lô của sư phó tìm dược! Dược khi Tiểu Bảo song tu cần dùng!”

“Dược?” Lam Vô Nguyệt hoảng thần, xoay người liền phủ ngoại bào. A Mao bị Nhiếp Chính rống tỉnh, nghẹn chừng một hơi liền ra chạy bên ngoài. Nhiếp Chính hôn môi vuốt ve Tiểu Bảo, ghé vào lỗ tai cậu một lần một lần nói “Không khó xử” .

Không đợi quá lâu, Lam Vô Nguyệt là người đầu tiên trở lại, cầm trong tay một lọ dược: “Đại ca! A Mao nói là này!”Tay chân táy máy đổ ra một viên, y đưa cho đại ca. Nhiếp Chính xoay qua thân thể Tiểu Bảo, tham lên hậu huyệt của cậu, Lam Vô Nguyệt mạnh chấn động, hốt hoảng xoay người. Lúc này, A Mao vừa vào, nhìn thấy Nhiếp Chính đang làm gì, hắn không giống Lam Vô Nguyệt xoay người lại, mà là đi đến bên giường, giúp Nhiếp Chính cùng nhau thoa dược cho Tiểu Bảo. (=……=|||||)

Mồ hôi Nhiếp Chính tích trên giường, Tiểu Bảo thật chặt , lại bởi vì đau mà nơi đó trở nên càng siết, viên thuốc có làm sao cũng đẩy không vào. A Mao vươn bàn tay to ở mấy chỗ huyệt đạo trên người Tiểu Bảo nhu ấn, tiếng khóc Tiểu Bảo dần dần biến thấp, Nhiếp Chính bắt lấy một lần cơ hội, đem viên thuốc đẩy vào.

“Không… khó… xử…” Tiểu Bảo hôn mê vẫn nhớ rõ chuyện này.

“Đại ca?” Lam Vô Nguyệt nhịn không được xoay người, chứng kiến cảnh trước mắt làm rung động tâm của y.

Một ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi ở trong cơ thể Tiểu Bảo cẩn thận co rúm, Nhiếp Chính khàn khàn nói: “Bảo có thể nghe được lời nói trước đó của chúng ta, cậu nhóc nghĩ đến, chúng ta không muốn cùng nhóc song tu, nghĩ đến nhóc khó xử chúng ta. Cho nên mới trốn về chỗ sư phó, nhẫn đau cười với chúng ta, nhóc không cần lại khó xử chúng ta.”

” Lời nói trước đó của chúng ta?” Lam Vô Nguyệt cố gắng hồi tưởng, nhưng có làm sao cũng nghĩ không ra bọn họ có nói qua một câu “Khó xử”.

“Chờ Bảo tỉnh nói với nhóc rõ ràng đi.” Nhiếp Chính nhìn về phía A Mao quỳ gối bên giường ánh mắt ướt át, rút tay ra, “A Mao, ngươi tới đi.”

Không. A Mao ngẩng đầu, lắc lắc đầu, chậm rãi đứng lên. Hắn lau mắt, vỗ vỗ bả vai Nhiếp Chính, tiếp đó xoay người rời đi. Lam Vô Nguyệt rất nhanh nói: “Đại ca, ta đi ra ngoài, trước giải đau cho Tiểu Bảo nói sau.”

Cửa đóng lại, Nhiếp Chính xuất thần một lát, sau đó lặng yên hôn lên hai mắt đẫm lệ của Tiểu Bảo, ngón tay lại chậm rãi cắm vào trong cơ thể nhóc. Hạ thân của hắn mềm nhũn, lúc này với hắn mà nói quả thật là khó xử. Hắn thích Tiểu Bảo nhu nhuyễn nói với hắn “Quỷ ca ca, song tu”, thích Tiểu Bảo chủ động thoát xiêm y của hắn, toàn tâm tín nhiệm giao ra bản thân. Bảo của hắn, kỳ thật rất dễ dàng bị thương tổn, bị các ca ca của nhóc thương tổn.

……………….

Lam Vô Nguyệt cùng A Mao ngồi trên thạch đôn ở cửa. A Mao sẽ không nói, Lam Vô Nguyệt lại là không muốn nói chuyện, trong óc luôn hiện lên một màn vừa mới nhìn đến. Phòng trong tiếng khóc đã ngừng một thời gian , cũng không có thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập truyền ra, Lam Vô Nguyệt không biết đại ca có đang cùng Tiểu Bảo song tu hay không. Tim nhảy nhanh vài cái, y phun ra một hơi.

Cửa một gian nhà gỗ chợt mở, một người nhu nhu sau gáy đi ra, nhìn thấy hai người ngồi ở cửa nhà gỗ của sư phó, hắn khó hiểu hỏi: “Vô Nguyệt, cổ của ta sao lại đau như thế? Các ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?”

“Nhị ca, ngươi tỉnh , tốt lắm chưa?” Xem ra nhị ca là thanh tỉnh .

“Ta không sao a. Chính là cổ đau.” Diệp Địch đi tới tiện đường nhìn nhà gỗ của A Mao, cửa gỗ mở lớn, trên giường không có người. Hắn hỏi: “Cục cưng đâu? Đại ca đâu?”

Lam Vô Nguyệt ngửa đầu nhìn nhị ca vẫn hiển vẻ mặt ngốc si, không có do dự nói: “Đại ca cùng Tiểu Bảo ở trong phòng sư phó song tu.” Tay Diệp Địch đang nhu cổ dừng lại .

Lam Vô Nguyệt vỗ vỗ thạch đôn bên người: “Nhị ca, ngươi lại đây, ta có lời nói với ngươi, ngươi đừng vội.”

Diệp Địch rõ ràng bị câu nói vừa rồi của Lam Vô Nguyệt chấn đến hồn phách xuất khiếu, hắn lăng lăng đi đến bên người Lam Vô Nguyệt ngồi xuống, ánh mắt dại ra.

“Nhị ca, Tiểu Bảo phát bệnh , lúc phát bệnh thân mình sẽ rất đau, song tu không những giải được cơn đau của cậu nhóc, còn có thể làm cho nhóc không hề phát bệnh. Nếu không song tu, dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo càng tích càng nhiều, số lần phát bệnh sẽ càng ngày càng thường xuyên, thời gian đau cũng sẽ càng ngày càng dài. Trước khi Tiểu Bảo bị Phan Linh Tước bắt đi cũng đã cùng đại ca song tu , sau đến nhóc xảy ra chuyện, song tu cũng liền chặt đứt, lúc này mới sẽ lại phát bệnh.”

Diệp Địch thấp đầu, cũng không biết nghe lọt hay không, không hề phản ứng.

Lam Vô Nguyệt một tay ôm vai nhị ca, dùng sức: “Nhị ca, ngươi vừa mới phát hồ đồ , A Mao sợ ngươi bị thương, cho nên đánh hôn mê ngươi. Còn có, Tiểu Bảo cũng không phải chỉ có đại ca mới có thể chạm vào, chính là Tiểu Bảo lúc này tình huống đặc thù, nhóc đối với chúng ta có chút hiểu lầm, dưới cân nhắc đại ca cùng Tiểu Bảo song tu là thích hợp nhất, cho nên…” y không hy vọng trong lòng nhị ca không được tự nhiên.

Diệp Địch rụt lui cổ, há mồm, hơn nữa ngày sau, hắn nghẹn lời hỏi: “Đại ca… Có phải… trách ta hay không?”

“Đương nhiên không phải.” Lam Vô Nguyệt trấn an nói: “Đại ca nguyên vốn là muốn cho A Mao đi , chính là xảy ra chút trạng huống. Ân, Tiểu Bảo giống như đã cho chúng ta không muốn cùng nhóc song tu, cậu nhóc thực thương tâm, một mình tránh ở trong phòng sư phó khóc. Ta không biết khuyên người, chỉ có thể để đại ca ra mặt .”

Diệp Địch thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là bất an. Đối với cục cưng làm chuyện như vậy, cho dù cục cưng không trách hắn, hắn cũng là không bằng cầm thú.

Người ở cửa tĩnh tọa biến thành ba tên, hoài các tâm tư.

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.