Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh

Chương 46: Sinh đứa nhỏ




Triệu Thu Nương đã dẫn hơn mười võ sĩ Nội vệ chạy đến phủ Lý Trân trước một bước, tạm thời tập trung người trong phủ đến một gian phòng ở hậu viện, Triệu Thu Nương gọi một nữ võ sĩ Nội vệ trong phủ đến hỏi tình hình.

Để đảm bảo sự an toàn của người nhà Lý Trân, Thượng Quan Uyển Nhi đặc biệt an bài hai tên võ sĩ Nội vệ ở lại trong phủ Lý Trân, hai gã đều là ẩn vệ, một người ban đầu là tửu bảo của tửu quán Tả Ngạn, tên là Lương Hưng, hiện tại trong phủ Lý Trân làm tên đánh xe, một người khác là nữ tử, tên là Hàn Quyên Nhi, vốn là một trong những nữ đệ tử ghi danh của Công Tôn đại nương, xuất thân nghèo hèn, hiện tại là cận vệ bên người Lý Tuyền.

Lúc này, Lý Trân chạy nhanh từ ngoài phủ đến, Triệu Thu Nương vội vàng dẫn theo Hàn Quyên Nhi ra đón:
- Phát sinh chuyện gì?
Lý Trân vội hỏi.

Triệu Thu Nương nói với Hàn Quyên Nhi:
- Quyên Nhi, nói với Thống lĩnh đi.

Hàn Quyên Nhi tuổi chừng trên dưới mười lăm mười sáu, làn da thô đen, dáng ngươi lộ ra chút mập lùn, nhìn tựa như một nha đầu nhóm lửa, mẫu thân cô là quản lý vũ cơ, lúc Hàn Quyên Nhi sáu tuổi bệnh mà mất, cô trở thành cô nhi.

Hàn Quyên Nhi may mắn gặp Công Tôn đại nương, được bà nuôi dưỡng, làm nha đầu trong phòng thuốc của Công Tôn đại nương, am hiểu kiếm pháp và phối dược, sau lại được Triệu Thu Nương chiêu mộ vào Nội vệ, lúc ở Dương Châu, thuốc tê đặc thù Tửu Chí sử dụng là do cô tự tay phối chế.

Hàn Quyên Nhi thi lễ với Lý Trân nói:
- Khi thuộc hạ cùng với phu nhân đi tới hậu viện, nghe thấy trong viện của công tử có động tĩnh, khi thuộc hạ bố trí ổn thỏa phu nhân rồi đi vào trong viện, phát hiện ba hắc y nhân, bọn họ võ nghệ đều vô cùng cao cường, nhưng bọn họ cũng không ham chiến, nhanh chóng trèo tường trốn thoát, bọn họ dường như đang tìm kiếm gì đó.

Lý Trân lập tức hiểu được, hắn xoay người đi vào trong viện của mình, cửa sân đứng vài tên Nội vệ võ sĩ, phong tỏa viện tử của hắn lại, không cho bất cứ người nào đi vào. Lý Trân mặt không chút cảm xúc bước nhanh vào viện của mình.

Lý Trân không có nha hoàn hầu hạ bên người, viện tử của hắn cũng không cho ai tùy ý tiến vào, chỉ có đại tỷ Lý Tuyền thi thoảng đi vào giúp hắn thu dọn một chút. Trong viện có bốn gian phòng, hai gian phòng khách, phòng ngủ và thư phòng của hắn. Lúc này bốn gian phòng đều trở nên lộn xộn, đồ đạc đều đảo loạn, trong thư phòng khắp nơi là giấy vụn, đệm trong phòng ngủ và phòng khách đều bị lưỡi dao sắc bén cắt, các sợi bông rơi đầy trên mặt đất.

Tủ sắt lớn mà Lý Trân dùng để cất tiền bị bổ đôi ra, tiền đồng lăn đầy mặt đất, nhưng đối phương dường như đối với tiền bạc không có hứng thú, năm sáu rương đựng kim tệ cũng không bị lấy đi, chỉ có điều nắp rương bị mở ra, trong rương kim quang của kim tệ long lánh, kể cả cái chặn giấy bằng ngọc do Võ Tắc Thiên ban thưởng và tước ấn của hắn trong tủ cũng không tổn hao gì, mục tiêu của đối phương cực kỳ rõ ràng.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lý Trân quay đầu lại chỉ thấy Địch Yến đang đi đến, nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất làm mày nàng cũng nhíu lại thành đoàn, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Trân, thấp giọng hỏi:
- Là ai làm vậy?

Lý Trân trầm giọng nói:
- Không phải Lai Tuấn Thần thì là Võ Tam Tư, chỉ có hai người bọn họ có hiềm nghi lớn nhất.

- Bọn họ đã lấy được chưa?
Địch Yến lại hỏi.

Lý Trân liếc qua góc tường của thư phòng, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nói:
- Đóng cửa lại.

Địch Yến đóng cửa lại, Lý Trân rút dao găm ra, bước nhanh tới góc tường, hắn sờ sờ vào viên gạch, dùng dao găm nhẹ nhàng nạy ra, rút một mảnh gạch ra, hắn đem viên gạch đặt lên bàn, Địch Yến lúc này mới phát hiện, viên gạch không có lõi, Lý Trân từ trong viên gạch lấy ra một mảnh vải dầu vừa dài vừa mỏng, chậm rãi mở mảnh vải dầu ra, bên trong là một đôi ngọc bội và một quyển trục nhỏ.

Ngọc bội là lúc trước Thượng Quan Uyển Nhi bảo Tạ Ảnh đưa làm lễ vật cho hắn, Lý Trân rất coi trọng nó, vẫn coi là vật trân quý, còn quyển trục là bản sao danh sách minh ước, đồ vật mà đối phương cần tìm chính là nó, thư tín đều trả lại cho nguyên chủ, bốn phong thư cuối cùng sáng hôm nay hắn cũng đã trả lại cho Thái Bình công chúa.

Lý Trân nhặt quyển trục lên mở ra nhìn nhìn, trên thực tế, hắn cũng đã nhớ kỹ toàn bộ tên, có nó hay không cũng không sao cả, hắn lấy ra đá lửa và chất dẫn trên bàn, gõ hai cái, ngọn lửa từ tay hắn nhóm lên, Lý Trân đốt quyển trục đi, chỉ trong chốc lát, quyển trục đã bị đốt thành tro, chỉ còn lại một cái mộc trục.

Địch Yến cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Huynh thật không nên lưu nó lại, may mắn được Hàn sư tỷ đúng lúc phát hiện, nếu không viên gạch này bị bọn họ tìm được, hậu họa vô cùng rồi.

- Có qua mà không có lại là vô lễ rồi.

Lý Trân lạnh lùng nói:
- Y một khi đã “trọng nghĩa” như vậy, ta sao lại không trả lại cho y một cái ân tình.

- Huynh chuẩn bị làm như thế nào?
Địch Yến thấp giọng hỏi hắn.

Lý Trân đã tỉnh táo lại, hắn trầm tư chốc lát nói:
- Ta cũng cần chuẩn bị một chút, lúc này không vội.

Ở trong Trạch Thiện phường tại nam thành phía tây, có một tửu quán quy mô bậc trung, tên là Sa Châu tửu tự, nghe nói tửu quán này là Đôn Hoàng thế gia Sách thị mở, chuyên môn kinh doanh món ăn Tây Vực, kinh doanh rất khá, mỗi ngày khách hàng đầy cửa, đem đến cho tửu điểm tài nguyên liên tục không dứt.

Lúc này trong tửu quán, ở một nhã gian tầng hai, Sách Văn đang mời bạn tốt ngày xưa Lý Bàn dùng cơm, Lý Bàn là con trai trưởng của Đôn Hoàng Lý thị, mấy năm trước giống như Sách Văn, ở Đôn Hoàng phô trương, đem oai của Lý thị gia tộc ra dọa người, bị người ở Đôn Hoàng gọi là “Bàn Dương công tử”, ý là sừng trên đầu y quá bắt mắt rồi.

Tuy nhiên, càng lớn Lý Bàn càng trở nên thành thục hơn rất nhiều, sự kiêu ngạo trên người y ngày xưa hoàn toàn đã biến mất, trái lại, y trở nên khiêm tốn kiềm chế, ở Lạc Dương y chưa bao giờ nhắc đến gia thế của mình, thậm chí Nội vệ võ sĩ bọn họ cũng không biết quan hệ của y và Lý Trân, chỉ cho là bọn họ cùng quê.

Vốn Lý Bàn và Trương Lê cùng đi Lạc Dương tham gia võ cử, Trương Lê thi qua võ cử, nhưng y lại thi rớt, tuy nhiên được Trương Lê cực lực đề cử, Lý Bàn cũng gia nhập Nội vệ. Lý Trân không tính toán hiềm khích ngày xưa, đối với y trọng dụng, giống như Tửu Chí đảm nhiệm chức phó úy, từ hôm qua, y chính thức được Binh bộ đặc biệt bổ nhiệm chức giáo úy.

- Nghe nói Bàn huynh chuẩn bị sang năm lại tham gia võ cử?
Sách Văn rót một chén rượu cho Lý Bàn cười hỏi.

Lý Bàn nâng chén rượu lên cười nói:
- Ngươi là nghe từ Trịnh Lâm đó sao.

Trịnh Lâm cũng là con cháu của Đôn Hoàng đại thế gia Trịnh thị, cùng với Sách Văn, Lý Bàn quan hệ đều rất tốt, trước mắt ở Lạc Dương kinh doanh thuộc da, lăn lộn cũng rất không tồi.

Sách Văn mỉm cười:
- Ngươi đừng trách y nói lộ ra miệng, y là uống say mới bị ta moi ra.

- Kỳ thật cũng không sao, rất nhiều người đều biết.

Lý Bàn thở dài:
- Dù sao không phải xuất thân chính quy, chức Giáo Úy này làm không có nắm chắc, cũng rất khó thăng quan tiếp, giống Đậu Tiên Vân, làm chức Trung Lang tướng mười mấy năm, năm nay võ cử cao trung cấp ba, kết quả được thăng làm tướng quân, ta cũng vì tiền đồ mà cân nhắc thôi.

- Có Lý Trân bảo kê ngươi, ta cảm thấy vấn đề thăng quan không lớn.
Sách Văn dò hỏi.

Lý Bàn lắc lắc đầu, ánh mắt hiện lên một chút ảm đạm nói:
- Người mà Lý Trân chân chính tín nhiệm chỉ có Tửu mập, kể cả Trương Lê cũng chỉ vì cảm kích phụ thân y, đối với ta thì chỉ do mặt mũi tộc nhân của ta, ta biết rằng hắn vẫn ghi hận phụ thân ta.

Sách Văn chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, hắn chính là một người có thù tất báo, lúc trước là do ta và hắn lúc đấu kiếm động chút tay chân, hắn lại vẫn đối với ta hận thấu xương, lần trước ở Phòng Châu huynh đệ của ta đều thiếu chút nữa bị hắn giết rồi.

Lý Bàn cười khổ một tiếng, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch:
- Ta cảm thấy hay là về Đôn Hoàng thì tốt hơn, làm việc dưới tay hắn bên ngoài thì mở mày mở mặt, bên trong thì khinh thường, thật làm ta thấy khó chịu.

Sách Văn cảm thấy thời cơ đã đến, gã hạ giọng nói với Lý Bàn:
- Ngươi nghe ta nói, Thánh Thượng phong thưởng cho hắn chỉ vì ổn định hắn, trên thực tế Thánh Thượng đã hạ mật chỉ, mệnh lệnh cho Lai Trung Thừa âm thầm điều tra toàn bộ hành động của hắn ở Dương Châu, hắn rất có thể dính vào trong án Lý Nguyên Gia tạo phản mưu nghịch, ta nhớ đến giao tình trước đây, mới có ý nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng bị hắn liên lụy.

Lý Bàn giật mình kinh hãi:
- Lời ấy của ngươi là thật sao?

- Ta đương nhiên sẽ không lừa ngươi, hắn lén lút giấu đi vài chứng cớ quan trọng, khiến Thánh Thượng tức giận, nhưng vì dính đến Tương Vương và Lư Lăng Vương cho nên Thánh Thượng mới không có biểu hiện ra ngoài, thật ra ngươi cũng nên biết rằng, danh sách minh ước của Hưng Đường Hội, thư tín qua lại của hoàng tộc và Lý Nguyên Gia, còn có kim bài Hưng Đường Hội của Lý Nguyên Gia không phải đều trong tay hắn sao?

Nói xong, Sách Văn tỉ mỉ nhìn biểu tình biến hóa của Lý Bàn, mục đích thật sự là lôi kéo Lý Bàn, từ trong miệng Lý Bàn moi ra tung tích của ba món vật phẩm kia.

Lý Bàn trầm tư trong chốc lát nói:
- Hắn sau khi trở về quả thật hành tung có chút quỷ dị, ta nghe nói hình như có một bảo tàng bí mật nào đó.

- Ở nơi nào?
Sách Văn khẩn trương hỏi.

Lý Bàn lắc đầu:
- Loại chuyện này hắn đương nhiên sẽ không nói, hắn chỉ có một lần uống nhiều rượu, có nhắc qua với Tửu mập một lần.

- Vậy Tửu mập có biết không?

Lý Bàn vẫn lắc đầu một cái:
- Y cũng không biết, tên gia hỏa kia luôn không giấu được bí mật, nếu như y biết nhất định sẽ nói ra.

Nói đến đây, Lý Bàn bỗng nhiên cảnh giác liếc mắt nhìn Sách Văn một cái:
- Ta nói cho ngươi biết, loại chuyện này chỉ có huynh đệ chúng ta tùy ý nói một chút, nhưng dù sao cũng không thể truyền ra, nếu không ta cũng không thể gánh nổi.

Sách Văn hí mắt mỉm cười:
- Đương nhiên, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi, kỳ thật không có quan hệ gì với ta.

- Thôi không nói nữa, uống rượu.

- Uống.

Hai người nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, đều ngầm hiểu ý nhau, cười lớn.

Sau nửa canh giờ, Lý Bàn xuất hiện trong quan phòng Lý Trân, cười nói với Lý Trân:
- Tên gia hỏa kia vẫn ngu ngốc như hồi xưa, ta nói với gã vài câu oán giận, gã liền tin là thật rồi, nhìn ra được gã muốn liều mạng lôi kéo ta, muốn từ chỗ ta mở ra một lỗ hổng.

Lý Trân kẽ cười nói:
- Vậy ngươi nói cho gã biết, ta có một bảo tàng bí mật khác sao?

- Ta nói, gã cảm thấy vô cùng hứng thú, đoán chừng gã nghĩ đến mấy thứ đồ kia đang ở trong bảo tàng bí mật, ta nghĩ gã nhất định vội vã báo cáo với Lai Tuấn Thần.

Lý Trân trầm tư một lát nói:
- Lai Tuấn Thần là một người cực kỳ khôn khéo, gã chưa chắc sẽ tin tưởng ta có một chỗ gọi là bảo tàng bí mật.

Lý Trân lại nhịn không được nói:
- Nói không chừng ta cũng thực sự phải làm một cái bảo tàng bí mật như vậy, đem tiền bạc đều giấu đi, giống y như Vi Đoàn Nhi lúc trước vậy.

Lý Bàn không nói gì, y không nghĩ rằng Lý Trân đối với mình tín nhiệm như vậy, vô tư như thế, trong lòng y đặc biệt cảm động nhưng tình cảm nội tâm của y ở trên mặt không có biểu lộ gì cả, chỉ yên lặng gật gật đầu.

Đúng như Lý Bàn phán đoán, Sách Văn từ tửu quán bước ra, liền vội vàng chạy đến phủ đệ của Lai Tuấn Thần. Sách Văn được Lai Tuấn Thần trọng dụng, với năng lực của gã không có quan hệ gì cả, mà là Sách gia đặt cược lớn trên người Lai Tuấn Thần, hứa trong mười năm mỗi năm đều đưa Lai Tuấn Thần kinh phí một vạn quan tiền, hơn nữa đã đưa hai vạn quan tiền.

Chính là nhìn vào phần tiền đó, Lai Tuấn Thần mới đề bạt huynh đệ Sách thị, hơn nữa đã hứa hẹn với Sách Văn, chỉ cần gã lật đổ được Hưng Đường Hội và Lý Trân, thì sẽ cho Sách Văn tiếp nhận vị trí hiện tại của Lý Trân.

Sách Văn trong lòng tràn đầy chờ mong, cũng cực kỳ ra sức, gã ở ngoài thư phòng của Lai Tuấn Thần lo lắng đi qua đi lại, lúc này, một tên thị vệ tiến lên phía trước nói:
- Trung thừa kêu ngươi vào, mời đi theo ta.

Sách Văn tinh thần rung lên, liền vội vàng theo thị vệ đi vào thư phòng của Lai Tuấn Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.