Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh

Chương 33: Chuyện cũ của mộ khanh




- Âm ba công kích.

Tâm thần Lâm Phong chấn động dữ dội, thanh kiếm trong tay đã không thể đánh đâu thắng đó, phá hủy tất cả nữa.

Hơn nữa âm thanh cuồng bạo này khiến cho động tác trong tay Lâm Phong hơi dừng lại, mà một kích tất sát dung hợp rất nhiều ý cảnh kia sao có thể cho phép dừng lại chỉ trong giây lát ngắn ngủi đó.

Huống hồ Lâm Phong lại đang đối mặt với Hắc Ma vẫn còn hùng mạnh, sử dụng bí pháp tăng lên Linh Vũ cảnh tầng bảy.

- Giết!

Ma văn trên người Hắc Ma điên cuồng chuyển động, thân thể y phóng ra năng lượng hủy diệt khủng bố.

Rầm!

Không gian đột nhiên rung lên, kiếm của Lâm Phong đâm vào da của Hắc Ma, nhưng chỉ để lại chút dấu vết nhợt nhạt. Mà thân thể Lâm Phong thì bị cỗ cuồng bao kia đánh bay ra ngoài.

Lâm Phong ngã bịch xuống đất, máu tươi phun ra từ trong miệng.

Không gian lại trở nên yên lặng như tờ, thua rồi, trận này Lâm Phong vẫn thua sao?

Là thực lực Lâm Phong không bằng Hắc Ma? Hiển nhiên không phải là như vậy, dù Hắc Ma có thực lực mạnh như vậy vẫn suýt nữa bị Lâm Phong giết chết, nếu không phải Vũ Cừu gầm lên thì e là lúc này Hắc Ma đã chết rồi. Giống như Lâm Phong đã nói, khi Hắc Ma khiếp nhược do dự, không còn khí thế thẳng tiến không lùi thì y đã thua rồi.

Hắc Ma không bằng Lâm Phong.

Nhưng Vũ Cừu lại ra tay làm ảnh hưởng đến kết cục của cuộc chiến, khiến cho một trận khiêu chiến vô cùng phấn khích lại bao phủ bởi sự bất công, nhưng ai dám nói vị Tam gia của Vũ gia kia chứ.

Cũng chính như Vũ Cừu đã nói, đắc tội Vũ gia y, cho dù là Thiên Nhất học viện thì y cũng dám diệt, đừng nói là một tên đệ tử của Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong chậm rãi ngẫng đầu nhìn lên khán đài, nhìn thẳng Vũ Cừu với ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

- Thật không biết xấu hổ!

Sát khí tràn ngập trong mắt Lâm Phong, nhưng hắn biết với Vũ Cừu thì hắn chẳng là cái gì cả, nếu đi giết Vũ Cừu thì chả khác gì đi tìm chết.

Thế giới cường giả vi tôn chính là như vậy, chẳng có liêm sỉ gì cả, thực lực ta mạnh là ta muốn thế nào thì làm thế đó, ai dám nói câu nào.

Mộng Tình trở về bên cạnh Lâm Phong, nâng hắn dậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia cũng vang theo vẻ lạnh lùng, mở miệng nói:

- Ngươi có sao không?

- Không sao.

Lâm Phong lau vệt máu ở khóe miệng đi, lại một lần nữa đứng dậy, lưng vẫn thẳng như trước.

- Một thanh niên thật kiêu ngạo.

Mọi người thấy Lâm Phong đứng thẳng như vậy thì trong lòng bỗng sinh ra kính nể.

Những gì Lâm Phong thể hiện hôm nay khiến bọn họ rất chấn động, với tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm mà khiến cho Hắc Ma, một trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, phải dùng toàn lực, thậm chí là dựa vào bí pháp dung hợp hắc liên để tăng thực lực lên Linh Vũ cảnh tầng bảy. Mà khi Mộng Tình muốn ra tay, Lâm Phong lại ngăn lại, nam nhi tiếc gì một trận chiến, nếu thua thì thà chết còn hơn.

Ngay khi mọi người cho là Lâm Phong chắc chắn thua, hắn lại đột phá, chiến ý hừng hực khiến thực lực hắn đột phá lên Linh Vũ cảnh tầng sáu, dùng tư thế tuyệt cường đâm ra một kích tất sát. Tuy công kích này lại không có kết quả vì bị Vũ Cừu phá ngang, nhưng Lâm Phong đã dùng thực lực của mình, dùng sự kiên trì của mình khiến mọi người phải tôn trọng.

Dù thua nhưng Lâm Phong vẫn ngạo nghễ đứng sừng sững nơi đó.

Hắc Ma nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy phức tạp, lúc này y đã không có loại ngạo nghễ không ai sánh nổi nữa.

Y đương nhiên biết rõ trận chiến này y đã thua, nếu Vũ Cừu không ra tay thì kiếm của Lâm Phong đã đâm thẳng vào tim y, lấy đi tính mạng của y.

Nhưng Lâm Phong không nhìn y mà nhìn chằm chằm Vũ Cừu, giống như trong mắt Lâm Phong đã không còn Hắc Ma nữa, điều này khiến Hắc Ma lại sinh ra chút tự giễu mình trong lòng.

Cả không gian đều im lặng, áp lực khiến người ta thấy cả người không thoải mái chút nào.

Lúc này, một tiếng cười khẽ đánh vỡ không gian yên lặng này. Nhị hoàng tử nhìn mấy người trên chiến đài, mở miệng nói:

- Hai vị đều có thực lực mạnh, thiên phú dị bẩm, bất cứ ai chết đều là tổn thất cho Thiên Nhất học viện này, cũng là tổn thất cho Tuyết Nguyệt ta. Long phó viện trưởng, trận chiến này dừng ở đây thôi.

Đoàn Vô Nhai chỉ muốn ngăn cản trận chiến không cho nó tiếp tục nữa chứ không hề trách cứ Vũ Cừu vì đã can thiệp, giống như ở bất cứ tình huống nào y đều không hề sợ hãi như vậy, không ai biết y đang nghĩ gì trong lòng.

Long Đỉnh liếc Đoàn Vô Nhai một cái, trong ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc, sau đó ông ta liếc nhìn người của Vũ gia và Nhiếp gia, trong lòng như hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói:

- Trận chiến này dừng tại đây.

Người của Nhiếp gia không nói gì thêm, dừng ở đây cũng tốt, dù Hắc Ma có thắng cũng không vẻ vang gì. Nếu nhân lúc Lâm Phong bị thương mà giết chết Lâm Phong thì sẽ bị người ta lên án, xem thường, Hắc Ma cũng không ngóc đầu lên được.

- Ha ha, nếu là sinh tử chiến thì sao có thể chấm dứt giữa đường như vậy, đệ tử Thiên Nhất học viện sẽ không nhát chết thế chứ.

Vũ Cừu cười lạnh một tiếng, liếc Long Đỉnh một cái rồi thản nhiên nói. Mọi người đều sửng sốt, Vũ Cừu muốn đẩy Lâm Phong vào chỗ chết.

Hơn nữa y còn cố ý nói đệ tử Thiên Nhất học viện không nên nhát chết như vậy là để chặn miệng Long Đỉnh lại, thật ác độc.

Lâm Phong đắc tội y nên y tìm mọi cách làm khó, muốn lấy mạng Lâm Phong, dù là Nhị hoàng tử điện hạ, y cũng không hề nể mặt.

Vũ Cừu, người của Vũ giả quả nhiên ngông cuồng bá đạo.

Long Đỉnh nhìn chằm chằm Vũ Cừu, muốn nói gì đó. Nhưng ông ta chưa kịp mở miệng thì một tiếng nói lạnh nhạt đã vang lên.

- Người của Thiên Nhất học viện đương nhiên không phải hạng nhát chết, ngươi mới là như vậy, giống cả Vũ gia nhà ngươi.

Người nói đương nhiên là Lâm Phong, chỉ thấy hắn vẫn lạnh lùng nhìn Vũ Cừu. Mọi người thầm than một tiếng, kẻ này đúng là điên rồi, lại còn dám đắc tội Vũ Cừu, chẳng lẽ không muốn sống nữa.

Bọn họ lại không nghĩ rằng Vũ Cừu đã muốn lấy mạng Lâm Phong rồi thì dù Lâm Phong có nói gì thì cũng đâu thay đổi được gì.

- Kẻ sắp chết mà cũng dám cuồng ngôn.

Vũ Cừu hơi nheo mắt lại, sát khí tỏa ra trong ánh mắt phóng thẳng tới Lâm Phong:

- Vũ gia ta khi nào thì có loại nhát chết, ngươi có tư cách gì mà nói tới.

- Ta không có tư cách?

Lâm Phong cười lạnh, đi lên trước một bước, nói:

- Ta lại muốn hỏi ngươi, thực lực Vũ gia ngươi thế nào, thanh niên Vũ gia thì ra sao?

- Thế lực Vũ gia ta rung chuyển Hoàng thành, có thể dễ dàng tiêu diệt Thiên Nhất học viện ngươi, ngươi nói xem thực lực Vũ gia ta là như thế nào?

Vũ Cừu trào phúng:

- Mà thanh niên Vũ gia ta đương nhiên đều là long phượng trong loài người rồi.

- Long phượng trong loài người? Thật không biết xấu hổ, một đám cặn bã mà cũng xưng là long phượng.

Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng, khiến Vũ Cừu híp mắt lại trông thật lợi hại, nhưng Lâm Phong chẳng thèm quan tâm mà chỉ vào hai gã thanh niên đứng cạnh Vũ Cừu kia, nói:

- Hai người bọn chúng tuổi lớn hơn ta, giờ Lâm Phong ta ước chiến chúng, sinh tử chiến, long phượng trong chốn người của Vũ gia các ngươi có dám ứng chiến hay không?

Hai tên thanh niên bên cạnh Vũ Cừu đều ngẩn ra, nhìn chằm chằm lấy Lâm Phong, kẻ này lại dám khiếu khích như thế. Nhưng thực lực hai tên thanh niên này đúng là không bằng Lâm Phong, thấy Hắc Ma suýt nữa thì bị Lâm Phong giết chết thì sao dám ứng chiến.

Vũ Cừu không ngờ Lâm Phong lại bày ra trò đó, chớp mắt một cái, lập tức cười lạnh:

- Người của Vũ gia ta há có thể để ngươi tùy ý khiêu chiến.

- Đồ nhát gan.

Vũ Cừu còn chưa nói xong, Lâm Phong đã lạnh lùng nói:

- Không dám thì là không dám, sao phải lừa mình dối người như thế, còn ra vẻ đường hoàng; long phượng trong chốn người gì chứ, chẳng qua chỉ là cặn bã mà thôi. Một tên lần trước bị ta đập cho một trận ở Tù đấu trường, không biết là thương thế đã khỏi chưa. Mà tên kia cũng bị ta nhục nhã, chẳng qua bản thân là phế vật không có tư cách tìm ta báo thù nên mới tìm trưởng bối. Kẻ như vậy mà là long phượng trong loài người, thật là buồn cười đến cực điểm.

Mọi người đều bất ngờ khi nghe những lời này, thì ra Lâm Phong lại từng hạ nhục hai tên thanh niên của Vũ gia kia, hèn chi Vũ Cừu lại muốn đối phó Lâm Phong đến vậy.

Lại nghe Lâm Phong tiếp tục nói:

- Nhưng ta thấy trưởng bối Vũ gia ngươi cũng có thể đoán đám vãn bối là dạng người thế nào, bởi vậy ta cũng không thấy bất ngờ gì. Đã nhát gan thì thôi, lại còn vô liêm sỉ, mặt mũi đã mất hết rồi mà còn tự cho là đúng, dương dương tự đắc. Ta muốn hỏi một câu, có phải người Vũ gia các ngươi đều không biết xấu hổ như vậy không?

Mọi người đều hoảng hốt, sợ hãi thay cho Lâm Phong. Mà Vũ Cừu thì nhìn chằm chằm Lâm Phong với sát ý càng lúc càng dầy.

- Một gia tộc hèn nhát lại không biết xấu hổ, ra tay đánh lén nhưng cả thừa nhận cũng không dám, rõ ràng là đê tiện vô sỉ lại còn dương dương tự đắc ngồi trên khán đài, không biết mặt ngươi có phải là mọc ở mông hay không mà lại dày đến thế.

Lâm Phong dường như không biết sợ hãi là cái gì, vẫn tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.