Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại

Chương 57: Hoàn toàn văn




Lâu Thất đã chẳng còn được mấy phần trông cậy vào Hiên Viên Chế nữa rồi, dù trong lòng hắn có đại nghĩa, lấy dân làm chủ,lấy thiên hạ làm chủ, nguyện hi sinh bản thân, theo lý mà nói thì đó hẳn là chính nghĩa, nhưng đối với nàng thì cuối cùng họ cũng không phải là người cùng một đường.

Bởi theo như nàng thấy, bảo vệ quốc gia, thì nhà đứng trước nước. Đừng bàn chuyện đại nghĩa gì gì với nàng, nếu như cháu gái của nàng bị mắng chửi là yêu nghiệt, chỉ cần không hại người nhà, như vậy dù có không thể che chở, thì mình tuyệt cũng không làm nó tổn thương.

Huống hồ, trong lòng mà không có tình thương thì có thể đi đến đâu chứ?

Nhưng đối với ông nội của Trầm Sát, Thái thượng hoàng của vương triều Trầm thị, nàng nguyện tin rằng ông là một người yêu gia đình, yêu con cháu. Bởi vì sau khi con trai, con dâu, cháu trai mất tích, ông vẫn dốc hết sức chống đỡ vương triều Trầm thị, nhưng trong hoàn cảnh đó lại vẫn phái năm vạn Thần Quỷ quân đi tìm Trầm Sát, nếu như trong lòng chỉ có quốc gia, chỉ có thiên hạ, ông nên giữ lại Thần Quỷ quân bình thiên hạ mới đúng. Phải biết rằng, ở thời điểm đó,có năm vạn Thần Quỷ quân như vậy, đối với ông mà nói thì đó là sự chống đỡ lớn mạnh vô cùng.

Từ điểm này, Lâu Thất kính phục ông của Trầm Sát vô cùng, dù Trầm Sát trước giờ vẫn chưa từng nói, nhưng nàng tin hắn cũng vậy. Cho nên khi nghe thấy Mạc Vấn nói tới chuyện này, hắn mới có phản ứng như vậy.

Lâu Thất vỗ vỗ bả vai Trầm Sát, ý bảo hắn không nên quá lo lắng.

"Giờ không phải là lúc để hỏi kỹ càng, chờ rời khỏi nơi này, mong Mạc đại hiệp nói rõ tình hình của vương triều Trầm thị với chúng ta, không giấu gì ngươi, chúng ta cũng là người của vương triều Trầm thị, chỉ vì vài chuyện ngày nhỏ mà phải rời khỏi quê hương."

Vợ chồng Mạc Vấn nghe Lâu Thất nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thật may quá, không phải kẻ thù thì tốt rồi!

"Nói như vậy, chúng ta vẫn là người cùng một nước." Mạc phu nhân đúng lúc muốn biểu hiện ý định thân thiết của bà

Lâu Thất gật đầu, nhìn về phía Mật lão.

Mật lão cười khổ: "Thất công tử không cần phòng bị lão, lão mặc dù tự biết mình không phải người tốt lành gì, nhưng chí ít vẫn hiểu rõ đúng sai."

"Ta cũng chẳng cần phòng bị, bổn công tử chỉ xem xem có cần phải giết thêm một người nữa hay không thôi." Lâu Thất thẳng thắn nhún vai một cái.

Mật lão: "..."

Cầu cho lão cao thủ trong lòng đối diện với bóng ma!

Bây giờ điều quan trọng là làm thế nào để thoát ra và quay lại? Lúc bọn họ đến đây căn bản không nhìn thấy đường khác, tiến lên phía trước sao? Chẳng lẽ thật sự phải nhảy xuống, rồi lại đưa tới nhiều sương đen hơn sao?

Lúc này mọi người đều không có chút manh mối nào. Sương đen vẫn đang vây lượn xung quanh bọn họ, không tới gần, cũng chẳng tản ra. Mật lão nhìn hồ ly trong ngực Trần Thập, muốn nói lại thôi.

Lâu Thất không chờ lão mở miệng liền nói: "Đây không phải là sương đen, mà là một loại phi trùng, nói trắng ra thì nó là họ hàng của muỗi ăn xương, Sát, có nhớ muỗi ăn xương không?"

Trầm Sát gật đầu.

Lúc đó Lâu Thất bị hắn đem về Cửu Tiêu Điện, có người ban đêm tập kích, chính là dùng muỗi ăn xương đó. "Tiểu hồ ly có thể đối phó với nó?" Lão vừa nãy lại nhìn thấy một chiêu kia của tiểu hồ ly.

Lâu Thất lắc đầu, "U U chỉ có thể chấn nhiếp một lúc, để thực sự xua đuổi thì không được, với lại như vậy sẽ làm tiêu hao sinh lực của U U." Không nhìn thấy giờ nó đang ấm ức hay sao?

"Trước tiên tìm đường đã, có đường nói chuyện cũng dễ." Trầm Sát quét mắt qua đám phi trùng bay màu đen. Tuy đám phi trùng này rất quỷ dị, nội lực không xua chúng đi được, nhưng chỉ cần có lối, tìm cơ hội thoát khỏi cũng chẳng phải là chuyện bất khả thi.

Mọi người nhìn xung quanh, cuối cùng tầm nhìn của họ cùng đặt ở ngọn núi đối diện. Nhảy xuống dưới là điều không thể rồi, chỉ có thể tới ngọn núi đối diện, may ra còn có đường có thể đi.

Nhưng mà hai ngọn núi cách nhau khá xa, khinh công dù có tốt cũng không thể nhảy vọt qua.

Ấn Dao Phong nhịn không được nói: "Nếu như có Đại Bạch ở đây thì tốt biết mấy."

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Lâu Thất liền lóe lên.

"Có rồi." Mọi người lập tức nhìn nàng.

Trầm Sát nhíu mày, chầm rãi nói: "Ngự điểu?"

Quả đúng là có thần giao cách cảm! Lâu Thất không nhịn được muốn ôm tay hắn mà hôn lên, nhưng nghĩ tới mình vẫn đang mặc nam trang, chỉ có thể nén lại.

Vợ chồng Mạc Vấn và Mạc lão ngờ nghệch nhìn bọn họ, ngự điểu, có ý gì chứ? Chẳng lẽ đúng là như hai vợ chồng nghĩ sao?

Trên thực tế, đúng là họ nghĩ như vậy!

Lâu Thất đưa tay để lên môi, phát ra vài tiếng gọi chim ưng.

"Thất công tử làm sao có thể phát ra được tiếng giống ý như tiếng ưng kêu đến vậy?" Mạc phu nhân giương mắt nhìn.

Thu Khánh Tiên nói: "Thất công tử của chúng ta không có gì là không biết cả! "

Bọn họ đều nhìn nàng với cặp mắt kính nể cùng ngưỡng mộ.

Trong núi chưa chắc đã có ưng, nhưng mà thanh âm Lâu Thất phát ra là một loại uy áp thuộc về vua của bách điểu, hơn nữa, nàng sớm đã mơ hồ nghe thấy trong núi có tiếng chim hót, Thánh Tiên Sơn này không chỗ nào là không có nguy hiểm, môi trường ác liệt như vậy ở một phương diện khác mà nói cũng là linh địa nuôi dưỡng nên những giống loài cường hãn, độc trùng hoành hành, chim muông chắc hẳn cũng không kém cạnh.

Quả nhiên, không đến một lúc sau liền có vài con chim lớn từ sau ngọn núi phía bên kia sải cánh bay tới, xem ra là chim cắt vừa mới trưởng thành, cánh kéo ra cũng dài đến một cánh tay.

"U U!" U U từ trong ngực Trần Thập nhảy lên vai hắn, đặc biệt oai phong hướng mấy con chim lớn kia kêu vài tiếng, rõ ràng xem ra là đang giúp Lâu Thất trợ oai, chuẩn bị giúp nàng ngự điểu.

Trần Thập nhịn không được mà vuốt đầu nó.

Mật lão sững sờ nói: "Nhưng mà...cõng không nổi người nhỉ?"

Dù đây là những con chim khổng lồ, nhưng cũng khó mà đủ sức để chở được một người bay qua.

Lâu Thất quét mắt qua: "Ai nói với lão là muốn chở người?"

Lâu Thất đưa cánh tay, kêu vài tiếng, một con chim cắt đậu trên tay nàng, nàng cười một tiếng, tay còn lại tạo ra một tiếng, thì thầm vài âm, chẳng ai nghe ra được nàng đang nói gì. Nhưng rất nhanh, con chim cắt đó đã bay đi, lượn quanh vài vòng cùng với những con khác.

Vợ chồng Mạc Vấn và Mật lão mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, Trầm Sát đã tiến lên, hắc sát ma trảo hắc ám khí quét tới, khiến đám phi trùng màu đen né ra tạo thành một lỗ hổng, sau đó phất tay gọi Hỏa, "Hỏa, ngưới đi trước."

"Vâng."

"Hỏa Vệ làm được không?" Lâu Thất mỉm cười liếc hắn.

Hỏa hơi khựng lại, "Thuộc hạ sẽ tận lực không làm mất mặt."

Hắn giang hai cánh tay, thả người nhảy tới phía trước, thân thể như chim ưng mà bay lên, đúng lúc ngăn lực, chân điểm nhẹ lên lưng một con chim cắt, mượn lực lại bay lên.

Lên xuống vài lần như vậy, hắn đã nhẹ nhàng sang tới ngọn núi đối diện.

Vợ chồng Mạc Vấn và Mật lão nhìn đến ngẩn người, dù bọn họ võ công tu vi đều cực cao, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến khing công còn có thể dùng như vậy!

Trong lòng bọn họ có như ngàn con ngựa chạy qua, kích động đến mức nhảy cả lên, chỉ có thể nói một tiếng, thích con mẹ nó thật đấy!

"Các ngươi có thể không?" Lâu Thất lại nhìn mấy người Ấn Dao Phong, bọn họ liền gật đầu. Sao có thể khiến Đế Hậu mất mặt được chứ? Vốn khinh công của bọn họ cũng chẳng tồi, có chỗ mượn lực thì thực ra cũng không phải là chuyện quá khó, điều thử thách ở đây chính là là sự can đảm. Cuối cùng nếu lỡ mà rơi xuống kia thì nhẹ nhất cũng là gãy tay gãy chân thôi.

"Ngươi đứng trước ta." Trần Thập nói với Thu Khánh Tiên.

Thu Khánh Tiên gật đầu mạnh một cái.

Hai người lần lượt đi qua, nửa đường Thu Khánh Tiên trượt chân một cái, Trần Thập lập tức tiến lên kéo cô, cũng coi là hữu kinh vô hiểm, tiếp theo Lâu Tín và Ấn Dao Phong cũng thuận lợi mà đi qua.

"U u."

U U đột nhiên kêu lên hai tiếng, lúc Trần Thập muốn sang bên kia nó liền leo lên vai Lâu Thất, nhưng lúc này đột nhiên toàn thân nó căng cứng, kêu lên.

Đồng thời, đám phi trùng màu đen hình như cũng bị kinh hách, vậy mà lại bay nhanh xuống núi, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.

Lâu Thết nhìn mấy con chim cắt bị loạn thế trận, vẻ mặt căng thẳng: "Mau đi qua!"

Trầm Sát trong lúc nàng lên tiếng đã nắm chặt tay nàng, thả người nhảy một cái, thoáng cái đã đem nàng bay xa, ở giữa chỉ mượn lực có một lần.

Mật lão ba người cũng phát giác ra có gì đó không đúng, theo sát phía sau.

Ba người vừa mới nguy hiểm mà sang đến ngọn núi bên kia, quay đầu liền thấy ở giữa ngọn núi nhỏ kia đột nhiện bị một cái đuôi quét tới, toàn bộ đỉnh núi đều bị nứt ra, ầm ầm rơi xuống.

Có một con thú màu đen ngẩng đầu, nhìn sang bên này, hai mắt giống như đèn lồng màu xanh.

"Đi mau." Trầm Sát ngưng giọng nói, đưa Lâu Thất chạy tới ngọn núi bên kia.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cảnh sắc trước mắt lại thay đổi, lại là sơn cốc thác nước, hồ nước trong như gương. Trên mặt hồ là một chiếc thuyền lá nhỏ đang nhẹ lướt, trên thuyền có hai nam nhân mặc thanh y, đang chầm chậm lau kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.