Con Số Quân Đoàn Tái Tụ Hoàn Châu

Quyển 4 - Chương 41




Trương đại quan nhân cũng không ngờ cô ta dứt khoát như vậy, liền nhảy xuống theo cô ta. Rất nhanh liền đuổi kịp Tang Bối Bối, Tang Bối Bối bởi vì thân thể có nhiều chỗ bị thương, tốc độ bơi trong nước của cô ta rõ ràng bị ảnh hưởng, trong tay cô ta cầm một cây gây phát sáng, Trương Dương bơi tới, nắm lấy tay cô ta, để tránh cô ta bị dòng nước đẩy đi nơi khác. Vừa bơi ra được một đoạn thì Tang Bối Bối liền bắt đầu cảm thấy khó thở, cô ta vốn định di động về phía trước thì lại bị Trương Dương túm lại, mượn ánh sáng trắng xanh, nhìn thấy Trương Dương chỉ chỉ vào cái miệng đang chu lên của hắn.

Tang Bối Bối lắc đầu, kiên trì tiếp tục bơi về phía trước, nhưng loại cảm giác ngạt thở càng lúc càng cường liệt, nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Trương Dương ở dưới nước, cô ta hung hăng trừng mắt, vẫn muốn tiếp tục kiên trì, nhưng sự nhẫn nại của cô ta lập tức đạt tới cực hạn, Tang Bối Bối đột nhiên xông đến Trương Dương, ôm lấy cổ hắn, môi dán sát vào môi hắn. Trương đại quan nhân đưa không khí trong miệng truyền vào trong miệng Tang Bối Bối, tuy rằng là đang ở dưới nước, nhưng hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng khuynh hướng cảm xúc của môi nhau, loại cảm giác này khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, ánh mắt Tang Bối Bối trở nên ôn nhu, sau khi cảm giác ngạt thở vơi đi, cô ta lập tức đẩy Trương Dương ra, chỗ môi hai người vừa tách ra nổi lên một chuỗi bọt.

Trương đại quan nhân cười xấu, trong lòng thầm nghĩ hôm nay anh đây bị em cưỡng hôn rồi.

Tang Bối Bối mặt nóng lên, cũng may trước mắt hai người đang ở dưới nước, cô ta tiếp tục bơi về phía trước, Trương đại quan nhân theo sát phía sau cô ta, bơi được một đoạn, Tang Bối Bối lại bơi tới bên cạnh hắn, Trương đại quan nhân lợi dụng phương thức miệng đối miệng này chuyển vận dưỡng khí cho Tang Bối Bối, sau khi lập lại hơn mười lần, hai người cuối cùng cũng thành công bơi ra bên ngoài, trên đột nhiên trở nên sáng ngời, nhưng Tang Bối Bối đã dùng hết hơi rồi.

Cô ta bơi tới bên cạnh Trương Dương, ôm lấy mặt hắn, Trương đại quan nhân ôm lấy eo nhỏ của cô ta, miệng dí lên môi Tang Bối Bối, hai người môi kề môi, Trương Dương đưa không khí trong miệng qua, thân thể của hai người mượn sức nước nổi lên trên, Trương Dương nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như nước của Tang Bối Bối.

Bọn họ đã trồi lên mặt nước, nhưng môi vẫn chưa tách ra, Trương Dương cảm thấy cái lưỡi mềm mại của Tang Bối Bối đang chui vào trong miệng mình, hắn hôn Tang Bối Bối, tay bắt đầu di động trên người Tang Bối Bối.

"Ư..." Mũi Tang Bối Bối phập phồng, chính là Trương Dương không cẩn thận chạm vào vết thương trên ngực cô ta.

Tiếng rên này đã kéo hai người về hiện thực, trời lúc này đang đổ mưa to, cả mặt sông bao phủ trong làn mưa bụi, Tang Bối Bối mặt đỏ tía tai, cô ta đẩy Trương Dương ra, thở hắt nói: "cuối cùng cũng ra được rồi!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm cô ra rồi nhưng tôi thì chưa ra. Tang Bối Bối đã bò lên bờ sông trước, phát hiện Trương Dương vẫn chưa đi theo, quay người lại thì thấy thằng ôn này vẫn ở dưới nước.

Tang Bối Bối vẫy vẫy tay với hắn.

Trương đại quan nhân làm ngơ, Tang Bối Bối còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, đi tới kéo tay hắn lên bờ, lúc này mới phát hiện cái chỗ đó của thằng ôn này nhô lên như cái lều, chẳng trách hắn lại không muốn rơi khỏi mặt nước, Tang Bối Bối đương nhiên minh bạch đây là chuyện gì, có chút xấu hổ vô cùng, Trương đại quan nhân thì đánh trống lảng nói: "Quá khẩn trương!"

Tang Bối Bối hỏi ngược lại: "Khi Nam nhân khẩn trương đều như vậy à?"

Trương đại quan nhân mặt dày nói: "Đó nam nhân có công năng bình thường!"

Tang Bối Bối đã sớm lĩnh giáo qua sự vô sỉ của thằng ôn này, biết vào những lúc như thế này tốt nhất đừng tiếp tục tham thảo sâu với hắn, cô ta lau nước mưa trên mặt, nói: "Gần đó có thể có người của Chương Bích Quân mai phục."

Trương Dương nói: "Sự chú ý của Bọn họ đều tập trung ở Hương Sơn biệt viện, chắc sẽ không nghĩ đến chúng ta đã trốn ra rồi đâu." Hắn rất quen thuộc với đường của nơi này, dẫn Tang Bối Bối dọc theo sông nhỏ đi xuống. Tang Bối Bối đi chưa được mấy bước thì không chịu nổi nữa, trải qua trận ác chiến ngày hôm qua, hơn nữa vừa rồi bơi xa như vậy của cô ta thể lực của cô ta cơ hồ đã dùng hết, Trương Dương cõng cô ta lên, đội mưa tiếp tục xuống núi.

Đúng như Trương Dương nói, mục tiêu giám sát trọng điểm của người của Chương Bích Quân là Hương Sơn biệt viện, bọn họ cũng không ngờ dưới Hương Sơn còn có một cái thông đạo.

Chương Bích Quân vào tám giờ sáng thì nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương đại quan nhân ngữ khí tràn ngập trào phúng: "Chương cục, nghe nói cô đang tìm tôi khắp nơi hả."

Chương Bích Quân hơi ngẩn ra, căn cứ vào tin tức mà cô ta đang nắm giữ, Trương Dương hiện tại chắc đang ở Hương Sơn biệt viện, Tang Bối Bối cũng ở đó, xem ra Trương Dương cuối cùng cũng không chịu được, chủ động gọi điện thoại cho cô ta.

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh đã đưa Tang Bối Bối đi đâu rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi làm sao mà biết được? Nghe nói người của cô tối hôm qua lục soát nhà của tôi, còn mạo phạm mẹ nuôi của tôi, hôm nay tôi tìm cô là để đòi công đạo đây."

Chương Bích Quân nói: "Được, vậy chúng ta gặp nhau."

Trương Dương nói: "Tôi phải đi học, không có thời gian gặp cô. Đúng rồi, cái đĩa đó hay lắm." Nói xong hắn liền gác máy.

Cú điện thoại này của Trương Dương khiến Chương Bích Quân có chút hồ đồ, cô ta lập tức gọi cho Lưu Mục Dã: "Tình huống thế nào rồi?"

Lưu Mục Dã nói: "Chương cục, chúng tôi ở đây giám thị cả một đêm, không ai ra cả, hiện tại trời mưa rất to, chúng tôi phải canh tới lúc nào đây?"

Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Anh có thể xác định Trương Dương vẫn đang ở bên trong không?"

Lưu Mục Dã lớn tiếng nói: "Xác định, tôi có thể xác định, chúng tôi nghiêm mật theo dõi cả tòa nhà này, mọi người cả một đêm không ngủ, ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được."

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương nói hắn đang ở trường đảng!"

"Cái gì, Không thể! Căn bản không thể!"

Trương Dương tắm rửa rồi thay bộ quần áo khô ráo, Tang Bối Bối đã thay thuốc, mặc áo tắm trắng ngồi ở đầu giường.

Trương Dương nói: "Tôi phải đi học rồi."

Tang Bối Bối nói: "Anh chủ động tiết lộ chuyện cái đĩa cho Chương Bích Quân, không sợ cô ta tìm anh gây phiền toái ư?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ cô ta à?"

Tang Bối Bối không biết lòng tin của Trương Dương rốt cuộc là đến từ đâu, có điều nhìn thấy bộ dạng tràn đầy lòng tin của hắn, lại nghĩ tới một thân võ công xuất thần nhập hóa của Trương Dương, có lẽ hắn thực sự có phương pháp đối phó với Chương Bích Quân, tuy rằng là vậy, Tang Bối Bối dặn dò dặn dò: "Anh phải cẩn thận, Chương Bích Quân chuyện gì cũng dám làm đấy."

Sự lo lắng của Tang Bối Bối không phải là dư thừa, khi Trương Dương tới trường đảng thì liền có người đến người đến.

Sau khi Trương Dương ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Chương Bích Quân đang đứng trong sân thể dục.

Trương Dương cười cười, chậm rãi đi tới: "Chương cục, không ngờ cô lại đến đây tìm tôi, nhất định có việc gấp rồi!"

Chương Bích Quân nhìn này thằng nhóc đáng ghét này, vẻ mặt của cô ta vẫn thản nhiên, che giấu sự yêu ghét trong lòng rất tốt: "Theo tôi một chuyên!"

Trương Dương nói: "Nếu tôi nói không?"

Chương Bích Quân nói: "Được mời và bị dẫn đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, anh thông minh như vậy chắc có thể phân biệt rõ. Vì tiền đồ của anh, tốt nhất đừng kinh động tới phía nhà trường."

Trương Dương nói: "Tôi hình như không làm sai chuyện gì cả.”

Chương Bích Quân nói: "Rất ít người nguyện ý chủ động thừa nhận mình đã làm chuyện xấu, tôi muốn tìm chỗ nói chuyện với anh."

Trương Dương nói: "Đi đâu?"

Chương Bích Quân nói: "Tổng bộ!"

Trương Dương nói: "Tôi và các người sớm đã không còn liên quan gì cả."

Chương Bích Quân ý vị thâm trường nói: "Tôi vốn cũng hy vọng là vậy, nhưng sự thật chứng minh anh đã khiến tôi thất vọng rồi."

Trương Dương bật cười: "Chương cục, thật ra tôi buổi sáng còn có một cuộc hẹn, có thể để muộn chút được không?"

Chương Bích Quân nói: "Không thể!"

Lần này Chương Bích Quân quả nhiên đưa Trương Dương về tổng bộ, có chuyện cũng không nằm ngoài ý liệu của Trương Dương, cái đang đợi hắn là vô số tội trạng, Chương Bích Quân nói: "Anh giấu Tang Bối Bối ở đâu?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi chưa từng gặp cô ta!"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, Tang Bối Bối phản bội quốc gia, bán đứng tổ chức, cái này cũng không phải là trò đùa đâu."

Trương Dương cười nói: "Cô nói như vậy thì tôi cho dù có gặp cô ta cũng chẳng dám nhận, cô nói tôi giấu cô ta, nếu tôi thừa nhận, há chẳng phải là tôi cũng thành phản bội quốc gia ư?"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi luôn nghĩ anh là người thông minh, nhưng hôm nay mới phát hiện anh căn bản chính là kẻ không thức thời vụ."

Trương Dương cười nói: "Cô hiện tại cũng hiểu chút ít về tôi rồi đấy, tôi đang yên lành học ở trường đảng thì cô kéo tôi tới đây, chính là để bắt tôi thừa nhận phản quốc, cô tưởng tôi là thằng ngu à?"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, sự khoan nhượng của tôi cũng có mức độ thôi, rất nhiều người có thể chứng minh và Tang Bối Bối đã liên thủ tập kích căn cứ huấn luyện bí mật của tổ chức, sát hại đồng nghiệp."

Trương Dương nói: "Dừng, tôi không phải là đồng nghiệp với các cô, biên chế của tôi là ở Bắc Cảng, các cô là lăn lộn ở Quốc An, mọi người căn bản không phải là chung một chiến hào."

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, anh thực sự cho rằng tôi không trị được anh ư?"

Trương Dương nói: "Cô đúng là không trị được tôi, tôi cho dù phạm phải sai lầm thì cũng chỉ có thể là Ủy ban kỷ luật quản, cô có nhiều tinh lực như vậy, hay là để quan tâm tới sự an toàn của quốc gia đi, ra hải ngoại mở thêm vài căn cứ đi, việc gì phải phí thời gian với một cán bộ nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc như tôi làm gì."

Chương Bích Quân nói: "Cái đĩa mà anh nói là gì?" đề tài của cô ta cuối cùng cũng quay về cái đĩa.

Trương Dương nói: "Không có gì cả! Chỉ là một cái đĩa, ghi lại một số bí mật, Chương cục, cô có vẻ khẩn trương quá nhỉ, cái đĩa này có liên quan gì tới cô ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.