Con Số Quân Đoàn Tái Tụ Hoàn Châu

Quyển 2 - Chương 26




Chương Bích Quân lập tức minh bạch hắn ở đây là Trương Dương, cô ta tiếp tục tiến về phía trước, nói khẽ: "Không, từ sau khi hắn tới kinh thành, không hề liên hệ với tôi, tôi hoài nghi hắn đã phát hiện gì đó ở Bắc Triều Tiên."

"Sự tồn tại của hắn là phiền toái, tới lúc dẹp bỏ chướng ngại này rồi."

Chương Bích Quân ngây ra một thoáng, cô ta nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói: "Anh muốn tôi làm như thế nào?"

"Chuyện này không liên can tới cô, tôi đã an bài xong rồi, lần này hắn tuyệt đối sẽ không có vận khí tốt như vậy."

Chương Bích Quân nói: "Hắn rất cảnh giác, hơn nữa thân thủ rất tốt, đối phó hắn không phải dễ dàng đâu."

"Vũ lực không phải phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề."

Khi Chương Bích Quân gọi điện thoại, Trương đại quan nhân và Tang Bối Bối đang ngồi bên trong một chiếc Jetta, Tang Bối Bối thông qua thiết bị cầm trong tay, nhìn thấy điểm đỏ nhấp nháy, nói khẽ: "Kỳ quái thật, cô ta sao đột nhiên dừng lại?"

Trương Dương nói: "Dựa vào thứ này thật sự có thể theo dõi để tìm thấy sào huyệt của cô ta ư?" Trong lòng hắn đầy hoài nghi.

Tang Bối Bối nói: "Chắc có thể."

Trương Dương nói: "Cô có từng nghĩ tới không, cô ta tiếp theo có thể là về nhà, sau đó lột sạch quần áo trong nhà, ngày mai đổi sang quần áo khác, bộ quần áo ngày hôm nay được giặt, thiết bị theo dõi sau khi ngâm nước thì hỏng hết, kế hoạch mà chúng ta khổ sở bố trí lâu như vậy toàn bộ tiêu tùng."

Tang Bối Bối trừng mắt nói: "Đừng nói nữa, thật sự có có khả năng này, tư duy của anh kín đáo thật."

"Đương nhiên rồi."

"Nhưng anh sao không nghĩ chuyện này theo hướng tích cực nhỉ."

Trương Dương nói: "Kế hoạch của cô nhìn thì chu mật, nhưng trên thực tế thì trăm ngàn chỗ hở, hôm nay không ngờ có thể nghĩ ra kế hoạch theo dõi kém như vậy, cũng may là tôi phối hợp tốt, nếu không thì sớm đã bị Thường Lăng Phong nhìn thấu rồi."

Tang Bối Bối nhìn màn hình: "Đã bắt đầu di động rồi!"

Trương Dương khởi động xe Jetta, bởi vì biết Chương Bích Quân có năng lực phản theo dõi, cho nên bọn họ không dám đi quá sát, Chương Bích Quân không hề về nhà, mà là tới địa phương nào đó ở đông giao kinh thành.

Hai người thủy chung bảo trì khoảng cách khoảng một km, xe mà Chương Bích Quân ngồi tốc độ di động không nhanh, ước chừng sau bốn mươi phút thì Chương Bích Quân dừng lại.

Trương Dương lái xe tới một chỗ kín, Tang Bối Bối chỉ về phía đông nam nói: "Nơi đó có một kho lạnh bỏ hoang."

Trương Dương nói: "Có cần đi ngay không?"

Tang Bối Bối lắc đầu: "Đợi chút đã rồi tính."

Hai người tại chỗ đợi gần một giờ, nhìn thấy điểm đỏ trên thiết bị lại di động, không lâu sau liền nhìn thấy Chương Bích Quân ngồi chiếc xe đó lái về phía nội thành, xem ra cô ta đã xong việc.

Đợi cho xe đi xa, Tang Bối Bối mở cốp ông tô, bắt đầu thay quần áo dạ hành, Trương đại quan nhân tối nay cũng mặc một thân hắc y, có điều mặt thì không hoá trang, nói khẽ: "Có thể giúp tôi hóa trang không, để tránh bị người ta nhận ra?"

Tang Bối Bối gật đầu, lấy hộp hóa trang ra, lập tức vẽ cho Trương Dương, Trương Dương nhìn vào gương, cô ta không ngờ biến mình thành bao công mặt đen.

Trương đại quan nhân kháng nghị: "Thế quá đơn giản rồi?"

Tang Bối Bối nói: "Người khác sẽ cho rằng bao đại nhân hiển linh, không ai ngờ là anh đâu." Cô ta từ cốp lấy ra một cái túi du lịch màu đen, nhanh chóng tiến về phía kho lạnh.

Trương Dương nói: "Cô trước đây đã từng tới đây chưa?"

Tang Bối Bối nói: "Chưa, Quốc An không hề thiếu căn cứ bí mật ở kinh thành, cái này có thể là một trong số đó." Hai người rất nhanh đến ngoài tường viện, Tang Bối Bối giao túi du lịch cho Trương Dương, sau đó lui lại mấy bước về phía sau, sau khi chạy lấy đà thì bay lên không, hai tay tóm lấy đầu tường, như một con diều hâu tung mình lên đầu tường.

Cô ta xoay người nhìn Trương Dương ở bên dưới tường vây, lại phát hiện không có bóng người, quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Dương đang đứng phía sau cô ta, Tang Bối Bối sợ đến nỗi suýt nữa từ trên tường vây ngã xuống, may mà Trương đại quan nhân kịp tóm cô ta lại.

Tang Bối Bối không khỏi trừng mắt lườm hắn một cái, đúng là dọa chết người ta mà, thằng ôn này sao có thể lên đây một cách không có dấu hiệu báo trước như vậy nhỉ?

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Tang Bối Bối: "Nơi này hình như không có người."

Tang Bối Bối ghé vào tai hắn nói khẽ: "Trước tiên xem kỹ đã rồi hẵng nói." Cô ta kéo ba lô, từ bên trong lấy ra thiết bị hồng ngoại, quan sát một chút tình huống chung quanh, xác định không có mai phục, lúc này mới lặng lẽ nhảy xuống, vào bên trong sân.

Trương đại quan nhân nhảy rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lá khô hạ xuống mặt đất, không phải một tiếng động nào.

Đi chưa được vài bước thì tới trước cửa kho lạnh số 5, cửa lớn không khóa, Trương Dương chậm rãi kéo cửa lớn, bên trong có một mùi ẩm ướt ùa vào mũi, Tang Bối Bối dùng đèn pin chiếu vào bên trong, phát hiện trong kho lạnh trống không. Hai người liên tiếp tìm được 3 cái kho lạnh, cũng không phát hiện bất kỳ điều gì dị thường, xem ra nơi này đúng là nơi hoang phế rồi.

Khi tới kho lạnh số 2, Tang Bối Bối dùng máy tráng ảnh tia cực tím chiếu vào tay nắm cửa lớn, nhìn thấy vô số dấu vân tay, nơi này chắc là thường có người ra vào. Cô ta đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương nhìn thấy trên cửa treo một ổ khó, Tang Bối Bối lấy kìm ra, không đợi cô ta có động tác thì Trương Dương đã nắm lấy ổ khóa, rắc một tiếng bẻ gẫy.

Tang Bối Bối trợn mắt há hốc miệng, thằng ôn này rốt cuộc có phải là người không vậy? Một thân võ công quá cường hãn rồi, có điều từ một phương diện khác để chứng minh, cô ta hợp tác với Trương Dương là chính xác. Kho lạnh số 2 so với mấy cái trước thì lớn hơn nhiều, hơn nữa trong đây không có mùi ẩm mốc. Tang Bối Bối nhìn nhìn hoàn cảnh bên trong, tìm được cửa vào kho lạnh, chậm rãi đi tới, biểu hiện của cô ta vô cùng cẩn thận. Trương Dương lại cho rằng sự cẩn thận của cô ta là không cần thiết, từ tình huống trước mắt cho thấy, toàn bộ khu kho lạnh này không có ai ở. Có điều nếu đã không có ai thì Chương Bích Quân vì sao lại tới đây? Tang Bối Bối mở cử trong của kho lạnh, trước đây nơi này chính là nơi giữ vật phẩm đông lạnh, nhưng hiện tại đã bỏ không, nhiệt độ bên trong và bên ngoài không khác gì nhau, chỉ có điều không khí bẩn thỉu vô cùng.

Tang Bối Bối đầy thiết bị công nghệ cao, cô ta từ trong túi lấy ra một cái hộp đen, bên trên cũng có một cái màn hình nhỏ, Tang Bối Bối thấp giọng nói với Trương Dương: "Đây là mày dò sinh mệnh tiên tiến nhất trên quốc tế, có thể phát hiện dấu hiệu của sinh mệnh nhỏ nhất chung quanh, trong phạm vi năm mươi thước, phạm vi dưới đất mười thước tất cả sinh mệnh thể đều sẽ bị phát hiện."

Cô ta vừa dứt lời thì màn hình trên họp lóe sáng, màu đen đại biểu cho mặt đất, màu lam đại biểu cho dưới đất, dưới đất quả nhiên dò được ba sinh mệnh thể.

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Đúng là có chút tác dụng."

Tang Bối Bối nói: "Đương nhiên là có tác dụng rồi, anh phải tin tưởng khoa học chứ." Cô ta bắt đầu tìm tín hiệu chung quanh, nói khẽ: "Dưới đất khẳng định có có gì đó."

Trương Dương đẩy một cái thùng cũ ở góc tường ra, bên dưới quả nhiên có cái cửa sắt. Trương đại quan nhân diễn lại trò cũ, bỏ gãy ổ khóa, kéo cửa sắt, Tang Bối Bối cầm đèn pin chiếu vào bên trong, có bậc thang đi thông xuống dưới đất, bên dưới kho lạnh còn có một tầng, trước đây bên dưới chứa thịt, dọc theo thang lầu bước xuống, phía dưới cũng rất trống trải, vật tư bên trong sớm đã được chuyển đi, trên tường phía chính tây của kho lạnh dưới đất có một cửa sắt, bên trên là kết cấu khoá chìm, lần này đến phiên Tang Bối Bối hiển lộ thân thủ, cô ta lấy ra chìa khóa vạn năng, rất thuận lợi mở cửa nhỏ ra.

Trương Dương nói: "Kho lạnh này sao như mê cung thế?" Tang Bối Bối nhìn máy dò xét sinh mệnh trong tay, tín hiệu càng lúc càng rõ, cô ta dùng đèn pin chiếu vách tường phía trước, nói khẽ: "Nơi này quả nhiên có huyền cơ."

Trương Dương thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn lại, nhìn thấy mặt tường bóng loáng, không có gì dị thường.

Tang Bối Bối đi tới, móc ra máy hiển chiếu tia cực tím, chiếu lên mặt tường, trên mặt tường rõ ràng hiện thị rõ một loạt mũi tên, dọc theo mũ tên tiến về phía trước, chỗ mũi tên là một tủ công cụ màu đen, Tang Bối Bối bảo Trương Dương dịch chuyển tủ, phía sau lộ ra mặt khóa mật mã, Tang Bối Bối mỉm cười: "Thì ra là giấu ở đây."

Cô ta nhanh chóng giỡ mặt khóa mật mã xuống, dùng PDA mang theo người để dò, chỉ mất không tới một phút đã giải được mật mã, bọn họ nghe thấy tiếng ầm ầm, mặt tường bên trái di động, lộ ra một thông đạo dài.

Tang Bối Bối móc súng lục ra, cô ta chậm rãi đi vào thông đạo, vừa được giữa đường thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ầm ầm, cửa ngầm vừa rồi không ngờ đã đóng lại. Trương Dương quay đầu lại nhìn, nhíu mày: "Lát nữa sao ra ngoài được?"

"Chỉ cần có thể đi vào là có thể đi ra." Đèn của thông đạo sáng lên.

Ánh đèn chói khiến Tang Bối Bối không mở mắt ra được, cô ta nhìn thấy nóc thông đạo sát vào đầu, bỗng nhiên minh bạch bọn họ đã rơi vào bẫy. Có điều cô ta và Trương Dương đã dịch dung, không thân phận người người ta nhìn thấu. Trương đại quan nhân ngẩng cái mặt đen lên, nhìn tường trên đầu, mặt hắn bị phóng đại trên thiết bị dám thị.

Một giọng nam khàn khàn vang lên: "Đi tìm chết à!"

Tang Bối Bối giơ tay lên, bắn hết tất cả camera trong thông đạo.

Giọng nói khàn khàn vẫn tiếp tục: "Chúng mày không trốn được đâu!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Có gan thì ra đơn đấu với tao, trốn ở đó thì tính là gì?"

"Đối phó với chúng may không cần tao phải ra tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.