Con Số Quân Đoàn Tái Tụ Hoàn Châu

Quyển 1 - Chương 11




Tiết Thế Luân nói: "Tôi vào kinh thương sớm hơn cậu, nhưng tôi đối với tình huống trong nước thì lại không tìm hiểu rõ bằng cậu, dù sao trọng tâm sinh ý của tôi cũng đều nước ngoài. Hiện tại tốc độ phát triển kinh tế trong nước nhanh tới kinh người, có thể dùng từ biến chuyển từng ngày để hình dung, tôi mỗi lần trở về đều sẽ phát hiện biến hóa kinh người. Tôi dám khẳng định, trong tương lai không lâu, kinh tế trong nước sẽ chen chân vào hàng đầu của thế giới."

Tra Tấn Bắc nói: "Anh Luân xem trọng tiền cảnh kinh tế trong nước như vậy, có định bước vào thương giới trong nước không?"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Sự tốt xấu của kinh tế quốc gia cũng không có quan hệ tuyệt đối tới sự thành công của một thương nhân, cho dù là một mảnh đất cằn cỗi cũng ẩn chứa thương cơ vô hạn, sân khấu càng lớn, đối với chúng ta mà nói có nghĩa là cơ hội càng nhiều."

Tra Tấn Bắc cười nói: "Với bố cục của anh Luân, quốc nội đã không đủ để thỏa mãi anh rồi."

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Tấn Bắc, giữa chúng ta hình như cũng không có cạnh tranh, cậu không cần phải gấp gáp vội vàng đẩy tôi đi như vậy." Hai người cùng bật cười.

Trương đại quan nhân không nói gì, trái một chén phải một chén, ngồi bên phải là Khưu Phượng Tiên, ngồi bên trái là Nghiêm Tuấn Cường, hai bên đều là người quen, cũng đều không phải là lần đầu tiên uống rượu với nhau. Trương Dương biết rất rõ ràng vị trí của mình hôm nay, mình là tới tiếp rượu, người mời khách là Tra Tấn Bắc, người được mời là Tiết Thế Luân, sớm biết được cục diện như thế này, mình căn bản sẽ không đến, làm lá cây cho người khác, Trương đại quan nhân không quen.

Nghiêm Tuấn Cường chủ động uống mấy chén với Trương Dương, y cũng không nói lời cảm tạ trước mặt nhiều người như vậy được, thật ra y cũng không rõ tối nay tới ăn cơm còn có Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên, vốn tưởng Tiết Thế Luân mời khách, điều này khiến cho y cảm thấy có chút ngượng ngùng, vốn là muốn đặc biệt cám ơn Trương Dương.

Tra Tấn Bắc nhìn Trương Dương, mỉm cười nói: "Trương Dương, cậu lần này đến kinh không liên hệ với tôi?"

Trương Dương cười nói: "Tôi lần này đến kinh thành với tới trường đảng bồi dưỡng, vừa tới vài ngày, đi học suốt nên căn bản không có thời gian liên lạc với bạn bè." Đối với Tra Tấn Bắc Trương Dương tràn ngập cảnh giác, Chương Bích Quân của Quốc An từng lợi dụng hắn làm yểm hộ, phối hợp với Tang Bối Bối trộm cái đã CD trong biệt thự của Tra Tấn Bắc, Trương Dương sau khi có được cái đĩa đó vẫn cất ở Hương Sơn biệt viện, bởi vì đĩa được mã hóa, bằng vào bản sự của hắn thì căn bản không phá được. Tuy rằng không biết nội dung cụ thể trong đĩa, nhưng Trương Dương vẫn nhận định Tra Tấn Bắc tuyệt đối không phải là một thương nhân bình thường, y và Khưu Phượng Tiên cùng với tập đoàn kim cương Đài Loan đi lại thân mật, người này rất có thể là là gián điệp ẩn nấp trong nước. Nếu lời Chương Bích Quân nói là thật, như vậy mình lúc trước đi nhập vào cấm khu quân sự của núi Thương Mạc là do Tra Tấn Bắc lập bẫy, có điều Trương Dương không biết rõ Chương Bích Quân lắm, sau khi trải qua ác chiến ở cấm khu quân sự Bắc Triều Tiên, Trương Dương phát hiện Chương Bích Quân cũng là một kẻ chuyên chơi trò âm mưu, những lời cô ta nói rất có thể là một âm mưu, cố ý khơi dậy cừu hận giữa mình và Tra Tấn Bắc, trước mắt điều duy nhất Trương Dương có thể kết luận là Tra Tấn Bắc và Chương Bích Quân tất nhiên là nước lửa không thể ở chung.

Tra Tấn Bắc cười nói: "Đào tạo của trường đảng chính là một bước đệm, đối với những cán bộ quốc gia các anh mà nói, chỉ cần tới độ một lần thì coi như là được dát một lớp vàng, tôi nghĩ kỷ luật không nghiêm lắm đâu."

Trương Dương nói: "Xem ra Tra tổng cũng nắm rất rõ chế độ của trường đảng, hôm nào tôi mời anh tới trường đảng Trung ương chơi một chuyến, nghe giảng một buổi, lập tức anh sẽ hiểu được tầm quan trọng của giáo dục cách mạng."

Tất cả mọi người đều bật cười.

Nhiệt độ bên trong hơi cao, Trương Dương đã hơi đổ mồ hôi, cầm khăn ướt lau trán. Khưu Phượng Tiên giỏi về thể nghiệm và quan sát người khác, bảo nhân viên phục vụ mở cử sổ, gió mãi từ bền ngoài thổi vào, khiến tinh thần của người bên trong được thoải mái hơn.

Tiết Thế Luân chủ động chạm cốc với Trương Dương, mỉm cười nói: "Sao đổ nhiều mồ hôi thế? Mọi người đều là người một nhà, cậu không cần phải câu thúc đâu."

Trương đại quan nhân nói: "Có chút khẩn trương, tòa tứ hợp viện này quan viên trên tứ phẩm mới có thể đến, một quan tép riu thất phẩm như tôi ngồi ở chỗ này cảm thấy không được tự nhiên.

Lời nói của Trương Dương lại khiến mọi người bật cười.'' Tra Tấn Bắc nói: "Cậu không cần không phải không thoái mái đâu, ở đây trừ cậu và bộ trưởng Nghiêm là quan viên ra, thì chúng tôi đều là người bình dân, nếu nói tới không được tự nhiên thì phải là chúng tôi mới đúng."

Nghiêm Tuấn Cường nói: "Cũng không phải là thời cổ, làm gì còn quan niệm phẩm cấp."

Trương Dương nói: "Tra tổng, chú Tiết, hai người thì khác, hai người đều là nhà tư bản màu đỏ, nếu nói theo cách ngày xưa thì chính là thương nhân hồng đỉnh, cấp bậc giống như là Hồ Tuyết Nham vậy, nếu như là ở quá khứ, hai người ít nhất cũng được đội mũ ngự sử nhị phẩm, không khéo mỗi người còn được nhận một kiện hoàng mã quái."

Tra Tấn Bắc và Tiết Thế Luân liếc mắt nhìn nhau, câu thương nhân hồng đỉnh của Trương Dương đã chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của hai người họ, Tiết Thế Luân bật cười: "Tôi không có cơ hội rồi!" Quốc tịch hiện tại của y là người Canada, tất nhiên không có cơ hội được ngự ban mũ miện nhị phẩm.

Khưu Phượng Tiên nói: "Nghe bí thư Trương nói chuyện, luôn khiến người ta buồn cười."

Trương Dương nói: "Khưu tiểu thư là đang nói tôi buồn cười ư?"

Khưu Phượng Tiên lắc đầu nói: "Tôi nào dám giễu cợt bí thư Trương, tôi là nói hài hước dí dỏm."

Tra Tấn Bắc nói: "Hài hước và dí dỏm là bộ phận chủ yếu tạo thành mị lực của nam nhân, Trương Dương, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu sao lại có nhiều con gái thích cậu như vậy." Khi nói những lời này, ánh mắt cố ý mà như vô ý liếc Tiết Thế Luân một cái.

Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên, nói: "Thật ra một nam nhân quá có mị lực cũng không phải là chuyện tốt."

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Tiết tiên sinh, những lời này của ngài tôi lại có chút không hiểu, vì sao nam nhân quá có mị lực lại không phải là chuyện tốt?"

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Những lời này của anh Luân chẳng lẽ là bột phát vì cảm xúc, lúc trước anh Luân của chúng ta là mỹ nam tử nổi danh của kinh thành, mỹ nữ theo đuổi anh không thể đếm hết."

Trương Dương nhìn Tiết Thế Luân một cái, những lời này của Tra Tấn Bắc không hề có chút khoa trương nào, Tiết Thế Luân tuy rằng đã năm mươi ba tuổi, nhưng y bảo dưỡng rất khá, vẫn có thể xem là một mỹ nam tử, nam nhân tựa như rượu, ủ càng lâu thì càng đậm, những lời này được thể hiện rất rõ trên người Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân cười nói: "Tấn Bắc, cậu đừng giễu cợt tôi, tôi sở dĩ nói nam nhân quá có mị lực không phải là chuyện tốt là vì nam nhi lập thế phải lấy sự nghiệp làm trọng, nếu quá có mị lực, luôn sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết, sẽ khiến hắn không thể chuyên chú cho sự nghiệp của bản thân, thành tựu sẽ suy giảm."

Khưu Phượng Tiên nói: "Ý tứ của Tiết tiên sinh là tình cảm đối với nam nhân là một phiền toái?"

Tiết Thế Luân nói: "Tình cảm không phải là phiền toái, lạm tình mới là phiền toái."

Trương đại quan nhân nghe mà tai nóng lên, cảm thấy lão Tiết như đang nhằm vào mình, nhưng mình không đắc tội với y, mình và khuê nữ của y lại trong sạch, có trời cao chứng giám!

Khưu Phượng Tiên lại nói: "Tiết tiên sinh, anh đối đãi với một nữ nhân có mị lực như thế nào?"

Tiết Thế Luân nhìn Khưu Phượng Tiên, ánh mắt sắc bén của y có lực xuyên thấu rất mạnh, dưới cái nhìn chăm chú của y, với tâm cảnh của Khưu Phượng Tiên cũng không khỏi tim đập mạnh, Tiết Thế Luân này quả nhiên rất không đơn giản. Tiết Thế Luân vẻ mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nữ nhân có mị lực là chuyện tốt, điều này có nghĩa là có thể có rất nhiều nam nhân chú ý tới cô ta, cô ta có thể từ trong đó chọn lựa được những nam nhân xuất sắc nhất làm đối tượng để nương tựa. Hồng nhan dịch lão, một nữ nhân thông minh sẽ hiểu được vào lúc mình chín muồi nhất phải gả ra ngoài, nếu bỏ lỡ, như vậy cô ta sẽ không thể không hạ thấp tiêu chuẩn của mình."

Khưu Phượng Tiên nũng nịu nói: "Tiết tiên sinh khinh thường nữ nhân, anh có chút chủ nghĩa đại nam tử."

Tiết Thế Luân nói: "Không phải là tôi khinh thường nữ nhân, mà là bản tính nam nữ sai khiến, đa số nữ nhân đều mơ mộng có một gia đình mỹ mãn. Nữ nhân thật sự có dã tâm chỉ là số ít, không biết tôi nói có đúng hay không?"

Khưu Phượng Tiên cắn cắn môi: "Tiết tiên sinh lợi hại, tôi thừa nhận nói không lại anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi công nhận quan điểm của anh."

Tiết Thế Luân cười ha ha nói: "Tôi chỉ nói ra quan điểm của bản thân tôi thôi, không cần bất kỳ ai công nhận. Khưu tiểu thư, tôi kính cô một ly, nói thật lòng, cô là nữ nhân rất có mị lực."

Khưu Phượng Tiên mặt hơi đỏ lên, mắt đẹp ôn nhu tựa như nước mùa xuân: "Đâu có!"

Tiết Thế Luân nói: "Muốn chứng minh một nữ nhân có mị lực hay không, thì phải trông vào mắt của người trẻ tuổi, cô có phát ra hiện không, ánh mắt của Trương Dương tối nay đa số thời gian đều dán vào cô?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Dương. Trương đại quan nhân tuy rằng da mặt khá dày, nhưng lúc này cũng phải đỏ mặt, xấu hổ ho khan: "Cái đó, tôi không có ý đồ không an phận gì với Khưu tiểu thư cả, chú Tiết, chú nói đùa rồi."

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Rõ ràng nhìn mà không dám nhận, cậu không thừa nhận thì há chẳng phải là nói Khưu tiểu thư không có mị lực ư?"

Trương Dương trở giáo phản kích: "Chú Tiết, chú thấy Khưu tiểu thư có hấp dẫn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.