Con Số Quân Đoàn Tái Tụ Hoàn Châu

Quyển 1 - Chương 1: Người con trai của biển cả




Tiết Anh Hồng chỉ cảm thấy thân thể đang đau đớn bỗng nhiên đỡ hơn rất nhiều, cô ta nhìn Trương Dương, từ trong ánh mắt ấm áp của hắn tìm được sự tín nhiệm, cô ta gật đầu, đây khẩn cầu nói: "Trương Dương, cậu nhất định phải giúp tôi."

Trương Dương nói: "Yên tâm, có cháu ở đây, nhất định đảm bảo mẹ con cô không có việc gì."

Tiết lão có chút kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, ông ta thật sự không nghĩ thông, người thanh niên này rốt cuộc có năng lực như thế nào mà làm con gái minh tin tưởng như vậy.

Trương Dương rất cẩn thận ôm lấy Tiết Anh Hồng, dưới sự chỉ dẫn của Tiết Vĩ Đồng đưa Tiết Anh Hồng về phòng của cô ta, trên mặt đất mà Tiết Anh Hồng vừa nằm có một vũng máu.

Tiết lão nhìn thấy vũng máu đó không khỏi nhíu mày, ông ta nói với cảnh vệ viên: "Lập tức gọi bác sĩ Hồ tới đây!"

Trương Dương xoa bóp huyệt đạo cho Tiết Anh Hồng, lại dùng nội lực giúp cô ta an định thai tức, đợi sau khi Tiết Anh Hồng đã ngủ sâu hắn mới lặng lẽ rời khỏi phòng của Tiết Anh Hồng, đi tới phòng khách, Tiết lão và người nhà đều đang khẩn trương đợi ở đó.

Tiết Vĩ Đồng tuy rằng biết Trương Dương biết chút y thuật, nhưng không hề biết rằng hắn lợi hại như vậy, đi theo phía sau Trương Dương cùng ra phòng khách, cô ta quan tâm nói: "Tam ca, cô em thế nào?"

Đó cũng là câu mà mọi người trong nhà muốn hỏi.

Trương Dương nói: "Động thai, thai nhi không sao! Có điều cô Tiết thì không may mắn như vậy, xương chậu của cô ấy hiện vết rạn, cần phải nằm yên trên giường thời gian."

Những lời này của Trương Dương không hề khiến tâm tình của người nhà Tiết gia yên ổn, cho tới khi bác sĩ Hồ đến, sau khi kiểm tra cho Tiết Anh Hồng, xác định mẹ con Tiết Anh Hồng bình an, mọi người mới yên lòng.

Tiết Anh Hồng bởi vì vô ý trượt cầu thang, mất không ít máu, tình cảnh lúc đó khiến mọi người sợ hãi, hiện tại nghe thấy thai nhi đã bình an, đều cảm thấy may mắn vô cùng.

Tiết lão tuy rằng đã trải qua vô số sóng gió, vừa rồi bởi vì chuyện của con gái nên cũng có chút rối loạn, có câu quan tâm ắt sẽ loạn, lúc này bình tĩnh trở lại lại, mới nhớ tới cám ơn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Tiết lão quá khách khí rồi! Thật ra tôi cũng không giúp đỡ được gì cả, là tạo hóa của bản thân cô Tiết." Thái độ khiêm tốn không kể công của Trương đại quan nhân lập tức giành được hào cảm của Tiết lão.

ông ta mời Trương Dương ở lại ăn cơm chiều, điều này khiến cho Trương đại quan nhân hơi có chút thụ sủng nhược kinh.

Tiết Vĩ Đồng nhân cơ hội giới thiệu với ông nội: "Ông nội, Trương Dương hiện tại là bí thư huyện Tân Hải, công tác dưới trướng của bác Hạng."

Tiết lão ồ một tiếng, mỉm cười nói: "Càng nói quan hệ càng gần! Trung Quốc thật ra cũng không lớn lắm, năm ngàn năm trước đều là người một nhà."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ông nội, anh ấy còn là con nuôi của phó thủ tướng Văn đấy."

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hắn không muốn nói ra chuyện này. Một là thấy không cần thiết, thứ hai hắn cũng không biết quan hệ đến giữa cha nuôi mình và Tiết lão như thế nào, phải biết rằng quan hệ giữa đại nhân vật cao tầng thường thường đều rất phi thường.

Tiết lão nói: "Sao không nói sớm, con chỉ nói là Tam ca kết bái của con, chưa nói là con nuôi của Quốc Quyền!"

Trương Dương nghe ông ta gọi cha nuôi của mình là Quốc Quyền, xem ra quan hệ cũng rất thân với Văn Quốc Quyền, hắn cười nói: "Tôi lần này đến kinh thành vẫn chưa gặp cha nuôi của tôi."

Tiết lão nói: "Tôi cũng đã lâu rồi chưa gặp anh ta, anh ta bận việc quốc gia, một lão nhân hưởng thụ cuộc sống về hưu như tôi cũng ít có cơ hội gặp mặt hơn trước đây." ông ta cảm thán.

Trương Dương bảo Tiết Vĩ Đồng mang giấy mực cho hắn, hắn viết một phương thuốc an thai cho Tiết Anh Hồng, khi Trương Dương kê phương thuốc, bác sĩ Hồ cũng từ trong phòng Tiết Anh Hồng đi ra, cô ta đã hỏi rõ chuyện xảy ra vừa rồi, trước tiên nói với Tiết lão về tình huống của Tiết Anh Hồng, bên kia Trương Dương đã kê phương thuốc xong, bác sĩ Hồ có chút tò mò ngó sang, cô ta về phương diện trung tây y có nghiên cứu khá tốt, vừa thấy phương thuốc này của Trương Dương lập tức phát hiện được chỗ tinh diệu trong đó, bác sĩ Hồ có chút không dám tin quan sát Trương Dương, rất khó tin một người thanh niên không ngờ là lại là trung y sư tạo nghệ thâm hậu.

Bác sĩ Hồ nói: "Đây là phương thuốc thuốc dưỡng thai à?"

Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy bác sĩ Hồ mặc áo blue trắng, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đúng vậy, phương thuốc này là tổ truyền của nhà chúng tôi, bác sĩ Hồ thấy có chỗ nào không ổn thì vui lòng chỉ cho."

Bác sĩ Hồ nói: "Phương thuốc rất tốt, phương thuốc cao minh như vậy tôi không kê được, không ngờ cậu trẻ tuổi như vậy mà lại có nghiên cứu về trung y tinh thâm đến thế."

Trương Dương cười nói: "Bác sĩ Hồ quá khen rồi, tôi cũng chỉ là có được mấy bí phương tổ truyền, học được chút châm cứu xoa bóp, sao có thể xứng với hai chữ tinh thâm này."

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh nói: "Bác sĩ Hồ, cô tôi luôn nói phần hông rất đau, Trương Dương nói là xương chậu bị rạn, cô thấy sao?"

Bác sĩ Hồ nói: "Căn cứ vào bệnh trạng thì có thể là xương chậu đã gãy, muốn chẩn đoán chính thì cần phải chụp x quang, nhưng cô ta lại đang mang thai, không thích hợp kiểm tra có tính phóng xạ, cho nên chỉ có thể trị liệu bảo thủ."

Trương Dương nói: "Xương chậu gãy cũng không sao, tổ tiên của tôi có bí phương, lát nữa tôi sẽ kê, trong vòng một tuần đảm bảo sẽ khỏi hẳn."

Bác sĩ Hồ nhìn Trương Dương với vẻ không thể tin nổi, nghĩ thầm thằng ôn này đúng là giỏi khoác lác, thương gân động cốt cần một trăm ngày, cậu trong vòng một tuần có thể chữa khỏi gãy xương, cho mình là thần y chắc? Người trẻ tuổi này không phải là hạng giang hồ lừa bịp chứ? Nhưng nhìn Trương Dương tựa hồ rất thân với Tiết gia, kể cả không nói tới quan hệ cụ thể của hắn với Tiết gia rốt cuộc như thế nào, giang hồ thuật sĩ bình thường cũng không dám chạy đến Tiết gia mà lừa đảo, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

Bác sĩ Hồ đối với tình huống trước mắt của Tiết Anh Hồng trừ trị liệu tĩnh dưỡng bảo thủ ra thì cũng không có đề nghị khác, cô ta đã không có biện pháp, cho nên cũng không có tư cách nói gì, vì để ổn thỏa, bác sĩ Hồ hôm ấy cũng không rời khỏi Tiết gia, ở bên cạnh Tiết Anh Hồng 24/24, dựa theo cách nói của cô ta, trong 24 tiếng đồng hồ thai nhi không có gì dị thường thì như vậy hai mẹ con sẽ không có vấn đề gì.

Tiết lão vô cùng quan tâm chuyện của con gái, trong con cái của ông ta chỉ có Tiết Anh Hồng là không hậu đại, kết hôn đã hơn mười năm, cuối cùng cũng mang thai, không ngờ lại xảy ra biến cố này, buổi tối khi ăn cơm, Tiết lão vẫn có chút không yên lòng, một là vì sức khỏe của con gái, hai là vì y thuật của Trương Dương. ông ta cũng không tin Trương Dương có y thuật thần hồ kì kĩ gì cả, đầu bếp của Tiết gia nướng một bàn món cay Tứ Xuyên, rượu thì dùng Đại Minh xuân mà Trương Dương mang đến.

Nếu không phải nhân duyên trùng hợp, Trương đại quan nhân không có cơ hội ngồi cùng một bàn ăn cơm với Tiết lão, Tiết lão uống một ngụm rượu, khen: "Rượu này quả thực không tồi!"

Trương Dương nói: "Uống không ngon thì tôi cũng không dám mang đến trước mặt ngài để bêu xấu!" Trong lòng lại bắt đầu cân nhắc xem có nên nghĩ biết pháp để Tiết lão hỗ trợ viết ba chữ Đại Minh xuân hay là.

Tiết lão bật cười, nói: "Không ngờ cậu còn biết trung y?"

Trương đại quan nhân biết những lời này của Tiết lão có hàm nghĩa là không tín nhiệm đối với y thuật của mình, hắn thở dài nói: "Kể ra cũng dài, cha tôi mất sớm, tôi từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cũng may là có mấy bí phương tổ tiên truyền xuống, hai mẹ con chúng tôi phải nhờ vào mấy bí phương đó để kiếm ăn, khi tôi trưởng thành đã học được xoa bóp châm cứu." Thằng ôn này ăn nói bừa bãi, nói thân thế của mình đáng thương như vậy dụng ý chính là để nhận được sự đồng tình.

Có điều hiệu quả khá rõ rệt, Tiết lão không khỏi nhìn Trương Dương thêm một cái, trước đây ông ta luôn cho rằng Trương Dương là con trai của một quan viên nào đó, nhưng không ngờ thằng ôn này cũng xuất thân cùng khổ. Tiết lão mỉm cười nói: "Cậu sao lại làm quan?"

Trương Dương nói: "Vốn tôi định làm bác sĩ, nhưng về sau lại phát hiện làm bác sĩ không có tiền đồ, vừa hay có một cơ hội về quê làm chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch, tôi từ đó bước vào quan trường, kể ra đã lăn lộn được năm năm trong thể chế rồi."

Tiết lão uống rượu khá sảng khoái, một ngụm một chén, ba chén ước chừng một lạng, chỉ chốc lát hai lạng rượu đã vào bụng, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng không uống rượu, nhưng ngồi ở bên cạnh giám sát ông ta.

Tiết lão không khỏi cười khổ nói: "Cuộc đời tôi sợ nhất chính là bị ước thúc, không ngờ giờ rồi vẫn bị con bé này nó quản."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đồng chí Tiết, ông đã hơn tám mươi rồi, tuy rằng hùng tâm tráng chí của ông đáng được khẳng định, tôi cũng biết đời này ông không chịu thua ai, nhưng người không nhận già là không được."

Tiết lão giống như đứa trẻ con cầu xin đứa cháu gái: "ông hôm nay uống ba lạng thôi, thêm ba chén nữa thôi. Cháu xem đi, đây không phải là có khách tới ư? Tiết gia chúng ta không thể thiếu lễ số được, cháu nói xem có đúng không?" ông ta lấy Trương Dương ra làm cớ.

Trương Dương thầm buồn cười trong lòng, không ngờ Tiết lão oai phong một cõi trên chính đàn nước cộng hoà cũng có một mặt thú vị như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.