Con Nhỏ Lạnh Lùng Kia, Anh Yêu Em!

Chương 1




Lạc Nhất Nhất nhìn Mạc Vân nói: "Uh, cám ơn sư phụ. Mặt khác còn muốn thỉnh sư phụ đi đến nhà của ta, nói cho phụ thân mẫn thân ta biết ngươi thu ta làm đồ đệ, trong khoảng thời gian này ta muốn ở chỗ ngươi tu luyện, lập tức đi ra ngoài một thời gian dài như vậy, ta sợ bọn họ sẽ lo lắng." Mạc Vân sờ sờ đầu Lạc Nhất Nhất nói: "Không thành vấn đề, các ngươi nhớ tự chiếu cố tốt chính mình. Cái khác không cần lo lắng. Có ta ở đây rồi." Hắn tuy rằng không để ý tới thế sự, nhưng nếu thu Lạc Nhất Nhất làm đồ đệ, thân nhân của nàng hắn đương nhiên sẽ để mắt đến.

Lạc Nhất Nhất đột nhiên nhớ tới vấn đề vẫn làm nàng phức tạp khó hiểu, liền hỏi: "Sư phụ, vì sao tứ đại gia tộc, học viện Tinh Diệu, hoàng cung, đều có phía sau núi, cả cấm chế cũng giống nhau."

Mạc Vân sửng sốt, nghĩ nghĩ hồi đáp: "Kỳ thật phía sau núi là cửa vào Tử Vong Chi Hải, thiết lập cấm chế chỉ là vì không cho ma thú trong Tử Vong Chi Hải xâm nhập nhân loại. Ai cũng không biết là khi nào thì bắt đầu thiết lập cấm chế, thế cục này cũng là lưu truyền tới nay. Cấm chế dối ma thú là tuyệt đối hạn chế hành vi không cho chúng ra ngoài, bằng không nhân loại phiến đại lục này đã sớm bị diệt sạch. Nhưng cấm chế đối nhân loại hạn chế vốn không có mãnh liệt như vậy, người có thực lực càng cao thì bị lực cản lại càng nhỏ, nhưng nhân loại phiến đại lục này căn bản không đi vào được.

Hiện tại mọi người biết cửa vào Tử Vong Chi Hải, kỳ thật chỉ xem như bên ngoài Tử Vong Chi Hải. Bên trong cũng có rất nhiều ma thú cao cấp, nhưng chúng nó giống như không thể rời đi bên trong quá xa, đi càng xa, thực lực liền yếu bớt càng nhiều. Giữa bên trong bên ngoài hẳn là còn có cấm chế."

Sắc mặt Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt đều ngưng trọng. Lạc Nhất Nhất là vì biết thực lực của nàng nhỏ bé đến loại trình độ này. Mà Phong Liệt lại là nghe xong lời Mạc Vân nói về cấm chế. Nếu như không phải có được huyết mạch nhân loại, hắn căn bản là ra không được, khó trách người đuổi giết hắn đều không có biện pháp truy (duổi theo) đến đây. Xem ra là hắn không cẩn thận xúc động Truyền Tống Trận, mới bị truyền tống đến phiến đại lục này.

"Sư phụ yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận, vì thế giới còn có sự tồn tại cường đại như vậy, cho nên chúng ta mới muốn cho mình trở nên càng mạnh." Lạc Nhất Nhất thanh âm rất nhanh đem Phong Liệt đang chìm trong suy nghĩ kéo trở về. Phong Liệt gật gật đầu, hắn xác thực bức thiết muốn biến cường.

Ước định ba ngày sau xuất phát, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt đều tự đi chuẩn bị. Mạc Vân cũng lén lút không cho người biết mà đi gặp vợ chồng Lạc Đàn, đem chuyện Lạc Nhất Nhất giao phó một lần nói hết cho hai người biết.

Vợ chồng Lạc Đàn tự nhiên là vạn phần vui sướng, biết Lạc Nhất Nhất có một đoạn thời gian dài không ở nhà, liền chuẩn bị rất nhiều này nọ cho nàng, nhìn Lạc Nhất Nhất nháy mắt thu tất cả vào Phượng giới, Lạc Đàn kích động hỏi: "Nhất Nhất, ngươi như thế nào có không gian giới chỉ a?" Tuy rằng chưa thấy qua, nhưng điểm ấy nhãn lực vẫn phải có. Lạc Nhất Nhất giải thích nói Mạc Vân đưa. Đương nhiên không thể thừa nhận đây là lấy từ chỗ Phượng Liệt.

Lạc Đàn lẩm bẩm nói: "bái vị sư phụ này thật không sai." Liễu Trân Nhi lại khoa trương, không sai biệt lắm thu thập toàn bộ vật dụng Lạc Nhất Nhất bình thường hay dùng làm cho nàng mang theo. Lạc Nhất Nhất là không sao cả, Lạc Đàn vẻ mặt hắc tuyến nói: "Chỉ là đi một đoạn thời gian, cũng không phải không trở lại, không cần làm như là chuyển nhà" Liễu Trân Nhi trừng mắt nhìn Lạc Đàn liếc mắt một cái: "Nhất Nhất cho tới bây giờ không rời xa nhà, vạn nhất không thói quen làm sao bây giờ, hiện tại không phải có không gian giới chỉ thôi, dù sao cũng thuận tiện."

Một ngày cuối cùng một ngày, Lạc Nhất Nhất đi vào phòng Lạc Vũ Thần, đưa cho hắn một quyển sách tu luyện, đây đều là nàng sửa sang lại từ một ít kinh nghiệm của bản thân. Lạc Vũ Thần đã muốn dừng lại ở cấp 7 cao nhất rất lâu đều không có đột phá. Lạc Nhất Nhất biết Lạc Vũ Thần như bây giờ, đại bộ phận nguyên nhân đều là vì nàng. Ở dưới hào quang thiên tài của nàng, hắn có vẻ càng tự ti. Thời gian dài nhận ánh mắt đồng tình của người khác, làm cho lòng tự trọng của hắn cũng chịu thương tổn thật lớn. Cho nên hắn trở nên có một chút tự bế, khi tu luyện cũng không đi thỉnh giáo người khác, đều là tự mình sờ soạng đi ra.

Lạc Vũ Thần kinh hỉ nhìn nội dung trên sách, nha nha nói: "Cảm ơn." Lạc Nhất Nhất rất muốn vỗ vỗ đầu của hắn cổ vũ một phen, phát hiện nàng căn bản không có với tới đầu hắn, đành phải buồn cười vỗ xuống hai cái lên bờ vai của hắn: "Hảo hảo luyện, cũng đừng làm cho ta thất vọng, đệ đệ của Lạc Nhất Nhất ta sao có thể so với người khác kém hơn, lần sau ta muốn nhìn thấy một Lạc Vũ Thần hoàn toàn mới."

Nhìn tiểu bóng dáng đi ra cửa, Lạc Vũ Thần đột nhiên kêu lên "Tỷ, cám ơn ngươi, ta sẽ ." Nói xong rất nhanh đóng cửa lại, rất nhiều năm không kêu lên xưng hô này, đột nhiên có điểm không biết làm sao. Lạc Nhất Nhất mới vừa đi đến bên ngoài nghe thấy vậy liền sửng sốt, không khỏi nở nụ cười, ngốc tiểu tử. Sau khi cùng vợ chồng Lạc Đàn nói lời từ biệt, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt liền lặng lẽ đi đến Tử Vong Chi Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.