Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 51: 51: Tử Châu Công Chúa




"Yêu khí?" Tôi cả kinh nói. 

Thấy tôi lặp lại lời nói của ông ta, Thuồng luồng tiên liền hồi hộp vẩy cái đuôi qua muốn che miệng tôi lại, sợ Diệp Nhu nghe thấy. 

Tôi chợt thấy ghét bỏ nên vội vàng né tránh. 

có điều đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thuồng luồng tiên căng thẳng như vậy, huống chi cô nàng Diệp Nhu nọ đích thật là rất kì lạ, Thuồng luồng tiên không có lý do gì lừa tôi cả. 

Trách không được cô ta thần thần bí bí, hóa ra là hồ ly tinh, trưởng thành đến nay thì trừ chuột tinh lần trước ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy yêu tinh, ngoại trừ nói không nhiều thì cũng không có gì khác biệt với người bình thường cả. 

Dù vậy thì tôi vẫn bị kinh ngạc đến khiếp sợ vô cùng. 

Sau khi đã xác định được thân phận hồ ly tinh của Diệp Nhu, tôi cũng không do dự nữa, trực tiếp theo chỉ thị của Thuồng luồng tiên mà đi về phía Bắc. 

Thuồng luồng tiên mới trốn ra phái Cản Thi nên tất nhiên là biết được đường trở về đấy rồi. 

Men theo con đương Thuồng luồng tiên chỉ, đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa đi Thuồng luồng tiên căng thẳng cả đường cứ quay đầu về sau nhìn lại, sợ Diệp Nhu đuổi theo. 

May mà Diệp Nhu không đuổi theo, đi được hồi lâu, sau khi chắc chắn đã an toàn thì tôi mới hỏi Thuồng luồng tiên là đã xảy ra chuyện gì, ông ta là một con thuồng luồng sẽ biến thành rồng thì tại sao lại sợ một con cáo thành tinh cho được chứ, chẳng lẽ Diệp Nhu là một con yêu tinh rất lợi hại hay sao? 

“Gì mà sợ chứ, ông nội thuồng luồng tiên ta đây chỉ là rồng bị mắc cạn thôi chứ sao, nếu ông đây không bị trúng độc thi, bản lãnh tạm thời bị mất thì lúc nãy đã nuốt luôn nó, chỉ là một con cáo nhỏ thành tinh, cùng lắm chỉ là một con cáo yêu song hạch mà thôi, nếu mà vào thời kỳ khỏe mạnh như trước đây thì giết nó không đáng kể gì đâu.” Thuồng luồng tiên nói. 

Ông ấy nói việc này thì vô cùng căm phẫn, giống như trong vòng 1000 năm qua chưa từng chịu uất ức lớn như thế này. 

Tôi thấy ông sắp tức điên bèn nhịn không được cười một tiếng. 

“Còn cái gì mà song hạch, bộ ông đang bán điện thoại à, bây giờ người ta đều đã bán đến vi xử lý 8 nhân( hạch) lận, đã sớm đào thải hai nhân từ lâu rồi á.” Tôi nói 

Thuồng luồng tiên trừng mắt, có lẽ không nghe hiểu cái gì là hai nhân với tám nhân, nói: “ uổng cho con nhóc nhà cô đã là người trợ tiên của ông nội ta đây mà không chịu làm bài tập, các ngươi tu luyện là hai khí âm dương, đan điền chính là nơi chứa đựng hai khí âm dương, mà yêu quái chúng ta tu luyện yêu khí, khi yêu khí ngưng tụ đến một mực độ nhất định thì sẽ tạo thành “yêu hạch”, mà yêu hạch trong cơ thể càng nhiều thì đại biểu thực lực yêu quái càng mạnh, cho nên con cáo nhỏ kia chỉ mới là yêu tinh song hạch mà thôi, ở trước mặt ông đây mà muốn xách giầy cho ông đây cũng không xứng đâu.” 

“Yêu? Ông không phải là tiên sao? Sao giờ lại là yêu tinh?” Tôi thấy kì lạ. 

Bị tôi hỏi, ánh mắt Thuồng luồng tiên liền biến đổi, sau đó lúc mở miệng thì giọng nói khá xấu hổ: “Cái đó, ông đây đương nhiên là tiên, nhưng cơ thể trước khi thành tiên thì là yêu, khi ông đây hóa rồng thành công thì sẽ đứng hàng tiên ban, con nhóc cô sẽ trở thành người có công lớn nhất rồi, không phải có câu nói rất đúng hay sao, một người đắc đạo thì chó gà đều được nhờ, không chừng đến lúc đó thì con nhóc cô có thể đi theo ông đây trở thành tiên nữ nữa đấy.” 

“Thì ra tôi chỉ là chó gà đi theo ông thăng thiên thôi đúng không?” Tôi trợn mắt nhìn Thuồng luồng tiên. 

Ông ấy là một con rắn đen, ngược lại lúc nào cũng có thể giả làm con sói đuôi to, Thuồng luồng tiên nói cả nửa ngày, thật ra chỉ là yêu tinh mà thôi, khoảng cách biến thành tiên còn xa lắm. 

“Vậy ông có mấy “nhân” vậy chứ? có lợi hại hơn con cáo tinh đó không?” tôi vừa đi vừa hỏi Thuồng luồng tiên. 

Nghe đến đây, Thuồng luồng tiên lập tức gật đầu, vẻ kiêu ngạo xẹt lên mặt nói: “ông đây đã tu luyện được gần ngàn năm, bây giờ đã là Thuồng luồng tiên sáu hạch, bỏ rơi con cáo tinh kia mấy dãy phố rồi đó, con nhóc cô nói hai người ai lợi hại hơn ai chứ!” 

“Là rắn yêu sáu hạch.” Tôi sửa lại lời ông ấy nói. 

Có điều đã xác định được thực lực vốn có của Thuồng luồng tiên lợi hại hơn cáo tinh nên tôi nhẹ nhõm hơn nhiều, mặc kệ mục đích của con cáo tinh kia là gì, là địch hay là bạn của chúng tôi thì chỉ cần đợi Thuồng luồng tiên khôi phục thì tôi cũng không sợ chạm trán với cô nàng nữa. 

Thuồng luồng tiên bị tôi chọc liền mặt mày khó chịu, có điều cũng không phản bác lại tôi mà nói: “tất cả yêu quái trong thiên hạ, tu luyện tới cực hạn sẽ hình thành đến chín hạch, ông đây chỉ còn kém có ba hạch liền có thể hóa rồng, con nhóc cô ngoan ngoãn nuôi ông, đợi khi ông tu luyện ra ba viên hạch nọ thì liền mang cô lên trời. 

“Ông đừng có lừa tôi.” Tôi lắc đầu, lúc trước không hiểu rõ mấy thứ này, Tô Mộc cũng không nói rõ chi tiết cho tôi biết, bây giờ nghe vậy, việc làm người trợ tiên vốn chính là việc cực khổ: “ông mất gần ngàn năm mới tu được sáu viên yêu hạch, dựa vào tôi nuôi mà muốn luyện ra ba viên yêu hạch, tính ra ít nhất cần năm trăm năm mới được, tôi có thể sống được trăm năm đã là kỳ tích rồi thì sao có thể đợi đến ngày ông hóa rồng được chứ.” 

“Cô nhóc, là cô không hiểu, thời gian 500 năm tu luyện trước, vốn ông đây đã không có tìm người trợ tiên, chỉ dựa vào chính mình tu luyện từng chút một, cho nên quá trình chậm chạp, còn 500 sau đó ông tìm người trợ tiên, nhưng tiếc là năng khiếu trời cho của thằng nhóc đó không ra gì, cho nên đã 500 trôi qua cũng không tu được thành quả to lớn gì, bây giờ mới phí sức tìm được cô nhóc cô đó.” Thuồng luồng tiên nói. 

Đột nhiên tôi thấy tò mò những gì Thuồng luồng tiên đã trải qua, hỏi ông ta người trợ tiên trước đây là người như thế nào vậy, nuôi ông ta lâu như vậy, kết quả cuối cùng đã trở thành như thế nào. 

Hỏi đến đây lòng tôi cũng vì mình tính toán thiệt hơn, muốn nghe ngóng kết cục tương lai của chính mình. 

“Thằng nhóc kia còn ngu hơn cô, năm trăm năm, ông đây theo hắn ròng rã luân hồi năm kiếp, hắn mới tích lũy được nhân phẩm tốt mà đầu thai được nhà tốt, cuối cùng...” Thuồng luồng tiên vừa nói, vừa lắc đầu than thở, nói đến phía sau đột nhiên ngước mắt nhìn tôi, nhếch miệng rắn cười, không nói nữa. 

“Sau đó thì sao?” tôi sợ nhất bị người khác cố ý dài dòng, sốt ruột nói. 

“thiên cơ không thể tiết lộ.” Thuồng luồng tiên cố ý ra vẻ nặng nề nói. 

Tôi thì muốn bóp chết rắn, hỏi nó mấy lần. Nhưng mặc kệ tôi hỏi gì, Thuồng luồng tiên cũng chỉ nói câu đó, tôi chỉ đành bỏ qua đề tài này, tiếp tục đi về hướng phái cản thi. 

Đi không được bao lâu, tôi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác đến, hỏi thuồng luồng tiên: "Không đúng, con cáo tinh nọ chẳng qua là cáo yêu sáu hạch, đã có thể biến thành hình người, ông cũng đã sáu hạch, sao vẫn là một con rắn? ông không thể hóa thành hình người sao?" 

"có thể nha." Thuồng luồng tiên lười biếng trừng mắt, nói một cách đương nhiên. 

Tôi lập tức dừng bước lại, khiếp sợ nhìn xem thuồng luồng tiên: "Ông có thể hóa thành hình người, vậy sao tôi chưa hề thấy ông biến hình người? ông biến một cái cho tôi nhìn xem." 

"Không biến, yêu quái cấp thấp thích biến hình người lừa nhân loại các ngươi, giống như ta một con yêu cao cấp, chỉ có hóa rồng mới xứng mà thôi."giọng Thuồng luồng tiên lười nhác, trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo không nói nên lời. 

Nhưng sau khi tôi biết thuồng luồng tiên có thể biến thành người, tò mò muốn chết, trực tiếp cầm lấy mình rắn, cầm nó trong tay, không ngừng lay nó, để nó biến người cho tôi nhìn xem. 

Thuồng luồng tiên bị tôi lay đến choáng váng đầu óc, thấy tôi thực sự tò mò, mới không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, ông đây biến! Nhưng sau khi con nhóc cô xem xong thì không được cười ông đây, nếu không ông liền ăn thịt cô." 

Ông ấy nói rất nghiêm túc hung ác, trong lòng tôi càng mong đợi, liên tục gật đầu, cam đoan không cười, sau đó nhẹ nhàng thả thuồng luồng tiên xuống đất. 

Thuồng luồng tiên nhẹ nhàng quay một vòng trên mặt đất, sau đó đầu dẫn theo cơ thể đong đưa hai bên trái phải, giống như đang khiêu vũ, vô cùng nhịp nhàng. 

Mà nương theo sự đong đưa ấy của ông ấy, tôi nhìn thấy quanh ông chậm rãi tụ lại âm khí, quây quanh lấy ông. 

Âm khí nọ cao cỡ một người, khi âm khí dần không còn, một người đàn ông xa lạ cao hơn một mét bảy xuất hiện trước mắt tôi. 

khuôn mặt anh ta gầy gò, có một cái cằm nhọn đặc biệt, khuôn mặt phảng phất như rắn, ánh mắt của anh ta vô cùng hẹp dài, mắt mang ánh sáng sắc bén, mang đến một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng không diễn tả được bằng lời, lại chứa đựng ánh mắt như của một tổng giám đốc bá đạo. 

Có điều anh ta có một sự thiếu hụt trí mạng. 

đó là cả người không có “lông”. 

Trên đầu không có một cọng tóc, trọc sáng như bóng đèn. 

Đã vậy lông mi và lông mày cũng trụi lũi, phía trên đôi mắt chỉ có cái trán, nhìn rất quái lạ. 

Khá buồn cười. 

khó trách ông ta bảo không cho tôi cười, thì ra khi biến thành hình người lại có bộ dáng kì lạ như vậy. 

Ha ha. 

Cho dù đã cố nhịn cười, nhưng khóe miệng không thể nhịn được nhếch miệng cười. 

Thuồng luồng tiên thấy vậy ánh mắt liền lạnh, trực tiếp há mồm chạy tới cắn tay tôi. 

Cũng may ông ta đang biến thành người, răng cũng biến thành răng người, không còn sắc bén nữa. 

Dù vậy trên cổ tay tôi vẫn lưu lại một dấu răng tròn trịa. 

“Cười cọng lông nha, ông đây đã nói là không biến thành người rồi mà!” Thuồng luồng tiên nổi nóng nói. 

Nói xong ông ta liền nằm sấp trên mặt đất. 

Nhìn lại đã trở lại hình dáng con rắn đen. 

“Đi nhanh đi!” Thuồng luồng tiên tức giận nói, nói xong ông ta lại leo lên trên bả vai của tôi. 

Chỉ là lúc trước không cảm thấy kì lạ khi ông ấy ngồi trên bả vai, hiện tại bị bò lên, tôi lại cảm thấy là lạ, giống như một người đàn ông đang ngồi lên vai của mình vậy. 

Tôi hơi ngại,bèn cầm thuồng luồng tiên đặt trên cổ tay tôi, dựa theo hướng chỉ đường của ông ta đi sâu vào rừng. 

Mà lúc này trời đã hoàn toàn tối, thêm nhiệt độ không ngừng hạ trên núi, đi một hồi, tôi vừa lạnh lại vừa đói, có chút không đi được nữa rồi. 

Thuồng luồng tiên vừa mắng tôi vô dụng, vừa bò xuống người tôi, rồi bò xoàn xoạt vào cánh rừng sâu,bảo là đi bắt thỏ hoang về cho tôi, dặn tôi không được đi lung tung, ở tại chỗ chờ ông ta là được. 

Tôi liền gật đầu, vốn đã thấy hơi đói chờ hai chiến sĩ kia nấu cơm ăn, bây giờ đi lâu như vậy, tôi sớm đã bị đói đến ngực dán vào lưng rồi. 

Sau khi Thuồng luồng tiên bò đi, chỉ còn lại tôi sợ hãi trong cánh rừng tối đen như mực này, liền móc điện toại ra buồn chán lướt điện thoại. 

Trong núi rừng không có tín hiệu, điện thoại di động đang hiển thị không phục vụ, tôi không thể làm gì khác hơn là lướt xem ảnh chụp. 

Lướt vài tấm ảnh tôi mới phát hiện, điện thoại bên trong của tôi lại sạch sẽ đến vậy, một tâm ảnh của Tô Mộc cũng không có, tất cả được là ảnh đã chụp từ rất lâu. 

Đúng lúc này điện thoại tôi chợt ting một tiếng, hiện ra một thông báo. 

Đó là thông báo từ wechat, thông báo là ở quanh đây có người yêu cầu kết bạn. 

Tôi liền thấy căng thẳng, trên điện thoại vẫn biểu hiện sim không phục vụ như cũ, nhưng thông báo yêu cầu kết bạn lại đang tồn tại. 

Tôi lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía, rừng núi hoang vắng, lại không có tín hiệu, điện thoại đột nhiên bung ra thông báo yêu cầu kết bạn, thực sự quá quỷ dị! 

Tôi cơ hồ không có chút do dự, trực tiếp bấm từ chối. 

Nhưng điện thoại rất nhanh liền nhận thêm thông báo, vẫn là thông báo yêu cầu được kết bạn của người nọ, anh ta còn bổ sung thêm một câu: "Không thêm bạn tôi, cô đừng mơ bước vào phái cản thi nửa bước." 

Tôi nghe câu này, run rẩy một cái kém chút rớt luôn điện thoại. 

Nhưng tôi nhìn bốn phía đen như mực, chu vi năm mét ngoại trừ tôi ra thì không có ai. 

Tôi sắp bị hù chết luôn, luôn có cảm giác có người nhìn trộm. 

Nhưng tôi lại tìm không thấy bất luận dấu vết gì để lại. 

Nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại di động, trong lòng như có ngàn quân vạn mã đang lao nhanh, chà đạp tâm trí tôi. 

Do dự một hồi, tôi mới run rẩy vươn tay, bấm đồng ý. 

Mặc kệ đối phương là ai, chí ít anh ta không ở trước mặt tôi, chỉ thông qua Wechat kết bạn mà thôi, mà anh ta có thể chủ động gửi yêu cầu kết bạn cho tôi khi không có mạng, đã nói lên anh ta có đủ bản lãnh tìm tới chỗ tôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.